"Mạnh tiểu thư," Hoa tỷ cũng ngửi thấy mùi hương đó, "Hình như có mùi lạ..."
Mạnh Dĩ Lam lập tức ngắt lời cô: "Đừng ngửi, về phòng khách trước đã."
Nói xong, cô dùng sức kéo A Dao đang ngồi dưới đất lên, rồi nhanh chóng dẫn đối phương và Hoa tỷ quay lại phòng khách.
Mùi hương nhanh chóng lan rộng, toàn bộ hành lang dưới tầng hầm đều tràn ngập mùi này.
Ba người vừa bước vào phòng khách đã gặp Lam Nhân và Ngô phu nhân đang ngồi trên ghế sofa, nhưng Mạnh Dĩ Lam không có thời gian giải thích với họ, cô quay sang Hoa tỷ thấp giọng nói: "Lấy mặt nạ phòng độc ra."
Hoa tỷ vừa chạy đi, Ngô phu nhân liền mở miệng: "Là mùi hương đó đúng không?"
Bà đã sớm đoán được, đó chính xác là mùi hương mà bà đã ngửi thấy trong hang động thuộc khu vực cấm.
"Nó phát ra từ cái lỗ trên tường," Mạnh Dĩ Lam nhìn vẻ mặt của ba người còn lại, hỏi: "Mọi người có thấy khó chịu không?"
Ngô phu nhân lắc đầu, Lam Nhân bên cạnh vẫn lẩm bẩm như thường lệ, hẳn là cũng không cảm thấy khó chịu.
Chỉ có A Dao còn đang hoảng hốt đứng ở cửa, rõ ràng cô vẫn chưa hoàn hồn, người khác nói gì cũng không để ý.
Mạnh Dĩ Lam chưa kịp hỏi chi tiết thì Hoa tỷ đã cầm theo mấy chiếc mặt nạ phòng độc chạy lại.
Sau khi Mạnh Dĩ Lam để mọi người đeo mặt nạ xong, cô bảo Hoa tỷ dẫn mọi người lên tàu trước, cô ở lại tầng hầm và tìm kiếm vài vòng, sau khi xác định không thấy Mao Mao đâu, cô mới đi theo những người khác lên tàu.
Lúc này, Hedy và Hồng Toàn cũng chạy về tới.
Ngay từ khi lên xe của Hoành Á, Mạnh Dĩ Lam đã gửi tin nhắn cho Hedy.
Bởi vì tình huống khẩn cấp, đối phương cũng ngay lập tức xin nghỉ phép.
Hedy vừa vào cửa liền hỏi Mạnh Dĩ Lam đang ngồi trên sofa: "Mất tích rồi sao?"
Mạnh Dĩ Lam cau mày cúi đầu, tựa như đang suy tính điều gì đó, không lên tiếng đáp lại.
Hoa tỷ thấy thế liền trả lời thay cô: "Tôi đang thu dọn đồ đạc để lên tàu thì đột nhiên nhận được tin nhắn của A Dao nói rằng Bạch Tử đã tỉnh."
Hedy nhìn A Dao đang ngồi ở bàn ăn, đối phương vẫn còn bàng hoàng và chưa lấy lại tinh thần.
"Cô ấy nói lúc đó Bạch Tử như bị điên," Hoa tỷ tiếp tục, "Sau khi lao ra khỏi phòng cách ly, lại đập vỡ bức tường tầng hầm rồi mang theo anh Lỗ bỏ chạy."
Mạnh Dĩ Lam im lặng hồi lâu rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn A Dao, giọng điệu bỗng ôn hoà lạ thường: "Cô ngồi ở cửa hang ngửi thấy mùi đó, có phải hiện tại trong người cảm thấy khó chịu lắm không?"
"Uống chút nước ấm đi," Ngô phu nhân nói, "Sẽ dễ chịu hơn."
Mạnh Dĩ Lam nghe xong liền đứng dậy đi vào bếp, một lúc sau mới quay lại với cốc nước ấm trên tay, nhẹ nhàng đưa cho A Dao: "Làm ấm người đi."
Tất cả mọi người đều sững sỡ.
Mặc dù Mạnh Dĩ Lam không phải kiểu người làm sếp thích lên mặt, nhưng ngoại trừ Bạch Tử, cô hiếm khi phục vụ người khác như thế này, chứ đừng nói đến việc nói chuyện nhẹ nhàng như vậy.
A Dao nhìn Mạnh Dĩ Lam, có chút lúng túng cầm cốc nước: "... Cảm ơn."
Đối phương đang uống nước, Mạnh Dĩ Lam quay sang Hoa tỷ nói: "Nhờ cô chuẩn bị giúp tôi một số thứ cần thiết để đi hang động, cũng như thức ăn và nước uống, nửa giờ nữa tôi sẽ xuống tìm người."
Giọng điệu của cô rất bình tĩnh, như thể đang muốn đến công viên gần đó đi dạo.
"Dĩ Lam, đừng nóng vội." Ngô phu nhân cau mày.
"Mạnh tiểu thư," ngay cả Hoa tỷ cũng có chút do dự khuyên nhủ, "Ở dưới đó quá nguy hiểm..."
Nhưng Mạnh Dĩ Lam xua tay, Hoa tỷ biết mình nhiều lời cũng vô dụng, chỉ có thể lên lầu chuẩn bị đồ đạc.
Ngay lúc Ngô phu nhân còn muốn khuyên nhủ thêm, thì Mạnh Dĩ Lam đã ngồi xuống bên cạnh A Dao: "Chính mắt cô nhìn thấy Bạch Tử bắt cóc anh Lỗ à?"
Sau khi uống xong nửa cốc nước nóng, A Dao cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, cô nhìn Mạnh Dĩ Lam và gật đầu.
Mạnh Dĩ Lam lại hỏi: "Cô tận mắt nhìn thấy cô ấy phá bức tường đó?"
A Dao do dự gật đầu, sau đó nhanh chóng lắc đầu: "Tôi... lúc ấy tôi đang trốn dưới gầm giường trong phòng cách ly, không dám ra ngoài, sau đó... tôi nghe thấy tiếng đập tường, tôi lại đuổi theo ra ngoài thì nhìn thấy... người đã biến mất..."
Mạnh Dĩ Lam nhướn mày, không hỏi nữa.
Một lúc sau, Hedy vốn vẫn im lặng đột nhiên nói: "Dĩ Lam, tôi xuống dưới cùng cậu."
Hồng Toàn cởi mặt nạ ra, phụ hoạ: "Tôi cũng đi."
Mạnh Dĩ Lam quay đầu nhìn hai người, không có trả lời, ngược lại đứng dậy nhẹ nhàng nói với A Dao: "Lại đây, tôi đưa cô đến phòng Bạch Tử nghỉ ngơi một chút."
A Dao lập tức siết chặt chiếc cốc trong tay: "Không sao đâu, tôi ngồi đây một hồi sẽ..."
"Mùi hương đó gây ảnh hưởng rất lớn đối với cơ thể con người," Mạnh Dĩ Lam nghiêm túc giải thích, "Trước đây tôi ngửi thấy liền chảy máu mũi, phải rất lâu mới bình phục."
Nói xong, không đợi đối phương phản ứng, cô xoay người đi về phía hành lang.
A Dao ngơ ngác nhìn bóng lưng Mạnh Dĩ Lam dần dần biến mất, sau đó bất an nhìn những người khác.
"Đi đi," Ngô phu nhân cũng khuyên nhủ, "Nghỉ ngơi một lát cho thật khoẻ."
A Dao lưỡng lự một lúc, khi tiếng mở cửa của Mạnh Dĩ Lam từ hành lang vang lên, rốt cuộc cô cũng đặt cốc nước xuống, đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Cái gọi là "phòng của Bạch Tử" chỉ đơn giản là một căn phòng trống do Mạnh Dĩ Lam chuẩn bị hờ cho Bạch Tử, căn bản không có ai ngủ ở đó.
Đặc biệt là sau khi Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử xác định mối quan hệ, nơi này lại càng trở nên vắng vẻ.
Mạnh Dĩ Lam kiên nhẫn đứng bên cánh cửa hé mở, chờ khi A Dao bước vào phòng, cô đóng cửa lại, chậm rãi đi đến bên giường: "Ngồi đi."
Nhờ uống nước nóng, các triệu chứng khó chịu như đau đầu, tức ngực do hít phải mùi hương kia của A Dao đã thuyên giảm đi rất nhiều, nhưng giờ đây, cô lại bị ngạt thở bởi luồng khí kỳ lạ do Mạnh Dĩ Lam toả ra.
Thực tế trong mấy năm qua, không ai ngoại trừ Bạch Tử có thể ở một mình trong phòng với Mạnh Dĩ Lam một cách bình tĩnh như vậy.
Không biết vì sao, lúc này trên giường lại có mấy bộ quần áo sạch của Bạch Tử đang nằm vương vãi, giống như có người vô tình bỏ vào đây mà quên xếp lại.
Mạnh Dĩ Lam cũng không câu nệ, cô cầm chiếc áo sơ mi trắng lên, thuần thục gấp lại, trông không khác gì một bà nội trợ đang làm việc nhà.
Nhưng A Dao không thể nào thả lỏng được, sau khi do dự một lúc, cô bước đến chiếc ghế gỗ nhỏ cạnh tường.
Quả nhiên, A Dao vừa ngồi xuống, Mạnh Dĩ Lam lại lên tiếng: "Tôi nghĩ cô và anh Lỗ có thể đã hiểu lầm về mối quan hệ giữa tôi và Bạch Tử."
Giọng điệu của cô hoàn toàn khác với những gì cô vừa nói trước mặt mọi người, bên trong sự thờ ơ ấy lộ ra chút lạnh lẽo, khiến A Dao sững sờ.
"Cũng khó trách hai người, dù sao thì cũng thật khó để lý giải rõ ràng tôi đối với cô ấy rốt cuộc là như thế nào," Mạnh Dĩ Lam vừa nói vừa cẩn thận vuốt phẳng chiếc quần của Bạch Tử, "Có lúc, tôi coi cô ấy như báu vật của mình và rồi tôi cảm thấy cô ấy là duy nhất. Có lúc, tôi lại cảm thấy mối quan hệ giữa mình và cô ấy chỉ là sự mê đắm chẳng biết nên làm thế nào, dù không có người này thì cuối cùng tôi cũng sẽ ổn thôi."
"Mạnh tiểu thư," A Dao có chút hoảng sợ, không quá chắc chắn hỏi: "Ý của cô là gì..."
Mạnh Dĩ Lam không nhanh không chậm gấp ống quần lên: "Lời nói nên đi đôi với hành động, có lẽ tôi phải đưa ra ví dụ cụ thể, chỉ khi đó tôi và cô mới có thể hình dung chính xác hơn... vị trí của Bạch Tử trong lòng tôi."
Vừa nói, cô vừa nghiêng người nhìn xung quanh: "Tôi đặc biệt chuẩn bị phòng này cho Bạch Tử, mặc dù cô ấy ở đây chẳng được mấy đêm."
A Dao vẫn vô cùng nghi ngờ, cô không hiểu Mạnh Dĩ Lam muốn biểu đạt điều gì.
"Nhưng nói một cách chính xác hơn thì," Mạnh Dĩ Lam dừng lại rồi nói thêm, "Không chỉ căn phòng này, mà cả chiếc tàu này cũng là do tôi đặc biệt chuẩn bị vì Bạch Tử."
Bầu không khí dần dần trở nên kỳ quái.
Mạnh Dĩ Lam đứng dậy, ôm quần áo gấp trong tay đi đến tủ: "Mà sự xuất hiện của các vị ở đây, cũng là vì Bạch Tử."
Vừa mở cửa tủ, cô vừa nói: "Thẳng thắng mà nói, nếu không có Bạch Tử, tôi đã không ở lại thành phố B."
"Mạnh tiểu thư..."
"Ý của tôi là," sau khi Mạnh Dĩ Lam cất quần áo, cô quay lại, "Bạch Tử đối với tôi quan trọng hơn cô và anh Lỗ... thậm chí còn quan trọng hơn tôi tưởng tượng, cũng không phải là kiểu quan hệ 'tìm không thấy cũng không sao'."
A Dao liếm liếm môi, né tránh ánh mắt Mạnh Dĩ Lam.
"Người thứ tư chữa bệnh cho Bạch Tử lẽ ra phải xuất hiện từ nửa tháng trước," Mạnh Dĩ Lam chuyển chủ đề, đột nhiên nói sang chuyện khác, "Nhưng tối hôm qua tôi nhận được tin, lúc tôi lên tàu trở về thành phố B thì người đó đã đến rồi."
A Dao như thể bị ai đó véo vào người, khẽ run lên.
"Anh ta đi cùng với anh Lỗ." Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng bổ sung.
Sau khi virus đột biến bùng phát, hai người này tuy không làm việc cùng nhau, nhưng lại sống ở cùng một vùng xanh.
Dường như cuối cùng cũng hiểu được ý của Mạnh Dĩ Lam, sắc mặt A Dao tái nhợt: "Ý cô là..."
"Anh Lỗ nói anh ta tới thành phố B một mình," Mạnh Dĩ Lam thở dài, "Trách tôi quá sốt ruột, tưởng anh ta là do chú Hồng giới thiệu nên không điều tra kỹ càng, rốt cuộc giữ lại bên cạnh mình một tên tội phạm giết người."
Hàm ý là, anh Lỗ đã giết chết người đó.
"Có phải đã hiểu lầm không?" A Dao siết chặt quần áo.
Mạnh Dĩ Lam khẽ cười một tiếng, trong mắt lại có chút lạnh lùng: "Anh Lỗ tên là Hạo, năm nay ba mươi chín tuổi, không có thân thích cũng không có bạn bè, làm việc gì cũng không cần kiêng dè - nhưng cô thì khác," cô chậm rãi bước đến cạnh A Dao, từ trên cao nhìn xuống, nói: "Gần đây cô đã bí mật đưa bà nội của mình đến vùng xanh khác phải không?"
Ngay lập tức, sắc mặt A Dao tái nhợt.
Ngay cả anh Lỗ cũng không biết chuyện này, cô cũng chẳng hiểu Mạnh Dĩ Lam làm sao phát hiện ra.
"Trong hoàn cảnh thế này, cô vẫn có thể cho bà của mình một chỗ ở, đúng là một cô cháu gái rất có năng lực và vô cùng hiếu thảo." Mạnh Dĩ Lam xoay người bước đi hai bước, "So với anh Lỗ kia, tôi thấy mình có khả năng đảm bảo an toàn cho cô và bà nội của cô hơn đấy."
Đoan trang tao nhã ngồi ở mép giường, Mạnh Dĩ Lam nhìn A Dao đang cứng đờ, cười nói: "Cô cảm thấy thế nào?"
"Mạnh tiểu thư, cái chết của người kia không liên quan gì đến tôi, là anh Lỗ tự làm..." Giọng A Dao trầm xuống, cô nắm chặt lấy vạt áo, nhưng đôi tay không ngừng run rẩy, "Lúc đó tôi thậm chí còn không biết hai người họ... anh Lỗ nói, người đàn ông đó muốn vạch trần việc làm của anh Lỗ và bộ trưởng Mạch, cho nên anh Lỗ đã ra tay..."
Trên thực tế, Mạnh Dĩ Lam không hề biết anh Lỗ đã giết người.
Những gì cô vừa nói chỉ là suy đoán mà thôi.
Nhưng A Dao ngây thơ lại lo lắng đến rơi nước mắt: "Anh Lỗ cũng nói, nếu tôi không nghe lời anh ta, tôi sẽ không thể sống sót rời khỏi thành phố B... nếu tôi chết, bà nội tôi nhất định cũng sẽ không thể sống nổi..."
Mạnh Dĩ Lam thẳng lưng, thu hồi nụ cười, lạnh lùng hỏi: "Vậy cô nghĩ nếu không còn Bạch Tử nữa, thì sẽ như thế nào?"
Nhìn vào đôi mắt sắc bén của đối phương, A Dao biết nếu cô còn dám che giấu điều gì nữa thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Thế là, cô run rẩy kể lại toàn bộ sự việc: "Không phải cô Bạch phá tường... chính anh Lỗ đã tìm người đập phá bức tường đó, họ từ trong hang động đột nhập vào tầng hầm và bắt cô Bạch..."
Mạnh Dĩ Lam không chút biểu cảm: "Là ai bảo hắn ta làm việc này?"
"Có phải... chính miệng bộ trưởng Mạch đã nói với anh, chờ khi bắt được người rồi, chúng ta sẽ được phép sống trong thành phố dưới lòng đất?" Bạch Tử thoáng nghe thấy một người đàn ông bên cạnh nói câu này.
Giọng nói này rất quen, nhưng tạm thời cô không thể nhận ra người kia là ai.
Lúc này Bạch Tử chỉ cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn, thậm chí không biết mình đang ở trong trạng thái nào.
Cách đó không xa, một người đàn ông khác có chút khàn giọng hét lên: "Họ Lỗ nhà anh sao lại giống bà mẹ chồng thế? Đã hỏi bao nhiêu lần rồi hả? Bộ trưởng Mạch đã hứa với chúng ta rồi, nhất định sẽ không thất hứa!"
Người vừa đặt câu hỏi không lên tiếng nữa, xung quanh chỉ còn lại tiếng thở dốc cùng tiếng bước chân.
Lúc này, cuối cùng Bạch Tử cũng có thể cảm giác được mình đang bị ai đó vác trên vai.
Ngoài ra, những vị trí khác trên người cô cũng truyền đến cảm giác đau đớn, còn mang theo mùi máu tanh nồng nặc.
Bạch Tử chịu đựng cảm giác khó chịu, cố gắng điều động khả năng suy nghĩ của mình trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.
Bộ trưởng Mạch, thành phố dưới lòng đất, họ Lỗ...
Ba thông tin này không ngừng đan xen trong đầu Bạch Tử, hình như cô có thể đoán được điều gì, nhưng suy nghĩ hồi lâu, vẫn chỉ là mơ hồ.
Trong suy nghĩ của Bạch Tử, lúc này, cô hẳn là đang nằm trong phòng cách ly dưới tầng hầm để điều trị.
Cô vẫn còn nhớ đôi mắt dịu dàng của Mạnh Dĩ Lam nhìn cô trước khi cô hôn mê.
Ngay sau đó, hết câu hỏi này đến câu hỏi khác hiện lên trong đầu cô ——
Nhưng ngay khi cô chuẩn bị nhấc mí mắt lên, những vết thương khắp người bắt đầu nhức nhối, cuối cùng cô không còn biện pháp nào khác là đành bỏ cuộc và dùng những giác quan còn lại để tìm hiểu tình hình xung quanh.
Không khí trong hơi thở của cô cực kỳ ẩm ướt và lạnh lẽo, đối với Bạch Tử, môi trường này không hề xa lạ chút nào.
Chẳng cần suy nghĩ quá nhiều, rất nhanh cô đã biết mình đang ở trong một hang động nào đó.
Đột nhiên, Bạch Tử nghe thấy một người phụ nữ ở phía sau lưng lên tiếng: "Anh đã từng đến thành phố dưới lòng đất chưa? Có phải cũng không khác gì những trung tâm mua sắm dưới lòng đất lúc trước?"
"Cô quan tâm nó như thế nào làm gì," một người đàn ông có giọng nói the thé và thiếu kiên nhẫn trả lời, "Cô chỉ cần biết, thành phố dưới lòng đất có điện nước, đó là nơi cô có thể sống sót, vậy là được rồi."
Lúc này, Bạch Tử đang dần tỉnh táo bỗng ngửi thấy một mùi hương nồng nặc cực kỳ quen thuộc.
Người phụ nữ lại thở hổn hển: "Không được rồi, đầu tôi đau quá, phải nghỉ ngơi một lát."
Giọng nam khàn khàn khinh thường mắng: "Đàn bà các người đúng là đồ vô dụng!"
"Mẹ kiếp," người phụ nữ lớn tiếng vặn lại, "Các người không ai biết đọc bản đồ, nếu không có tôi ở đây, ba ngày nữa các người cũng không tìm được đường!"
"Được rồi, nhỏ giọng chút đi," người đàn ông giọng the thé bất đắc dĩ nói: "Đừng ồn ào, chúng ta đã đi bộ gần nửa tiếng rồi, đến phía trước nghỉ ngơi chút đi."
Lúc này, họ mới trở nên im lặng hơn một chút.
Một lúc sau, Bạch Tử mới nhận ra mình đang bị đặt trên nền đất lạnh lẽo. Nhiệt độ lạnh thấu xương khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn một chút.
Gò má cô chạm vào nền đá gồ ghề, điều này càng khẳng định suy đoán của Bạch Tử là đúng.
Một giọng nam khàn khàn vang lên: "Họ Lỗ kia, dị nhân này sẽ không đột nhiên tỉnh lại chứ?"
"Yên tâm đi, có tỉnh lại cũng chả sao," người đàn ông họ Lỗ chắc nịch: "Ở trạng thái như bây giờ, đứa trẻ ba tuổi còn mạnh hơn cô ta."
Bạch Tử bị coi là tệ hơn một đứa trẻ ba tuổi, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Người lên tiếng chính là một trong những người được Mạnh Dĩ Lam mời đến để tham gia chữa bệnh cho cô - anh Lỗ.
Vừa rồi Bạch Tử còn tương đối bình tĩnh, đột nhiên cảm thấy vô cùng lo lắng.
Kịch bản dễ xảy ra nhất hiện nay là anh Lỗ bị bộ trưởng Mạch mua chuộc, sau đó thừa lúc những người khác không để ý, bí mật bắt cóc cô từ tầng hầm.
Suy nghĩ của Bạch Tử nhanh chóng rơi vào hỗn loạn, cô bắt đầu không kiểm soát được những phán đoán của mình.
Hiện tại Mạnh Dĩ Lam có an toàn không?
Cô ấy có biết mình đang mất tích không?
Tại sao bộ trưởng Mạch lại làm vậy?
Liệu ông ta cũng sẽ ra tay với Mạnh Dĩ Lam chứ?
Cảm giác nóng nảy bồn chồn bỗng nhiên từ đáy lòng Bạch Tử nảy sinh, những dao động cảm xúc thậm chí còn góp phần tạo ra những thay đổi về thể chất.
Cô đột nhiên nhận ra sức lực của mình trong nháy mắt đã khôi phục rất nhiều, thậm chí còn có chút khát máu.
"Khụ... chuyện gì vậy?" Người đàn ông có giọng nói chói tai đột nhiên ho mấy cái, "Đầu tôi... khụ... cũng đau quá, ngực cũng tức..."
"Có lẽ... khụ... mùi hương này chính là nguyên nhân..." Trạng thái của người họ Lỗ cũng dần trở nên không ổn.
Ngay cả người đàn ông giọng khàn cũng bắt đầu ho: "Cái này... khụ... mùi hương này có độc à? Hình như tôi... cũng có chút tức ngực, nhưng trước khi đến đây... không ai nói cho chúng ta biết nơi này có khí độc sao?"
Họ Lỗ đột nhiên hoảng sợ nói: "Nhìn kìa - trái cây trên những dây leo kia... khụ khụ... chắc là mới mọc ra gần đây... mùi kia phát ra từ đó..."
"Vậy... khụ... chúng ta nên làm gì đây?" Giọng người phụ nữ ngày càng yếu đi, "Chúng ta... khụ... không có chuẩn bị khẩu trang..."
Đột nhiên, Bạch Tử nghe được cách đó không xa phát ra một tiếng vang *cộp cộp*.
Nghe giống tiếng bước chân, nhưng càng giống tiếng ai đó nhảy trên nền đá mà không mang giày thì đúng hơn.
Người đàn ông có giọng nói chói tai cũng nghe thấy: "Tiếng... khụ... gì vậy?"
Tất cả đều không tự chủ được mà hoảng loạn, chỉ có Bạch Tử vừa rồi nằm trên mặt đất lo lắng, nhưng hiện tại lại trở thành người bình tĩnh nhất.
Cô không cần mở mắt, chỉ cần nghe âm thanh là biết ai đang đến gần.
Quả nhiên, một lúc sau lại có tiếng gọi quen thuộc vang lên: "Goo ——"
"Gì vậy?!" Người đàn ông giọng khàn hét lên.
Sau đó, một tiếng súng vang lên.
Tim Bạch Tử thắt lại.
Giây tiếp theo, có một tiếng hét xé phổi.
Thêm một tiếng súng khác.
Lần này, tiếng hét đã biến mất.
"Anh điên rồi!" Người phụ nữ giận dữ thấp giọng hét lên, "Chúng ta đã nói sẽ không nổ súng... khụ... nhỡ thu hút những... khụ... dị nhân khác thì sao?!"
Người đàn ông giọng khàn hoảng sợ vặn lại: "Sao nào? Ông đây nổ súng đấy! Ai muốn tới gần... khụ... lập tức... giết hết!"
"Đừng cãi nhau nữa!" Người đàn ông có giọng nói the thé sốt ruột gầm gừ, rồi hỏi, "Cái kia... khụ... rốt cuộc là gì vậy? Là con người... hay dị nhân?"
Một lúc sau, họ Lỗ yếu ớt nói: "Đây là... khụ... con đười ươi lông đỏ được Mạnh tiểu thư nuôi."
"Một con đười ươi lông đỏ?" Người phụ nữ nghi ngờ hỏi: "Nhưng ngoại trừ cái đầu của nó... khụ... toàn thân đều màu trắng... đã chết rồi à?"
Một lúc sau, họ Lỗ mới nói: "Cả hai phát súng... khụ... đều trúng ngực, không thể sống được."
Vừa dứt lời, sự nóng nảy từ trong lòng Bạch Tử bỗng phun trào.
Khoảnh khắc tiếp theo, tứ chi của cô như được truyền vào một luồng sức mạnh vô danh, cô không tự chủ được hướng về phía phát ra giọng nói của người họ Lỗ.
Bên tai cô, bỗng vang lên tiếng hét chói tai của một người đàn ông.
Rốt cuộc Bạch Tử cũng mở mắt ra.
Trong tầm nhìn bên mắt trái của cô, mọi thứ xung quanh đều sáng tỏ như ban ngày.
Hai người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng cách đó không xa, kinh hãi nhìn cô.
Sau đó, đầu lưỡi của Bạch Tử nếm được một mùi vị gỉ sắt nồng nặc.
Lúc này cô mới ý thức được, mình đang ngồi lên người tên họ Lỗ và cắn vào cổ hắn ta.
Những chiếc răng không quá sắc nhọn đâm sâu vào các thớ cơ mềm mại, mùi máu tanh lần lượt xâm nhập vào khoang mũi của cô.
Từ lúc Bạch Tử nhảy lên khỏi mặt đất, mọi hành động tiếp theo đều nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, cho đến tận bây giờ vẫn như thế - mặc dù cô có thể biết rõ mình đang làm gì.
Mùi máu tươi càng lúc càng nồng đậm tựa như mồi ăn, không ngừng khơi dậy cảm giác bồn chồn nóng nảy đang dâng trào trong lồng ngực Bạch Tử.
Đột nhiên, Bạch Tử nhìn thấy một người đàn ông rút một ống sắt từ trong ba lô ra, trên đầu ống sắt còn cấm một cây kim.
Nhưng đối phương còn chưa kịp nâng ống sắt lên, Bạch Tử đã lao về phía hắn.
Lần này, hàm răng của cô cắn vào cổ tay của hắn.
Ống sắt rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, trong hang lại có thêm hai tiếng súng nữa vang lên.
Bạch Tử biết mình đã trúng đạn, nhưng cô không cảm thấy đau đớn.
Tựa như một con hổ đói đang vồ lấy thức ăn, người đàn ông bên dưới ngay lập tức bị cắn xé đến mức không thể nhận ra.
Sau đó, Bạch Tử lao vào một người đàn ông khác đang chuẩn bị chạy trốn.
Khoảnh khắc tiếp theo, máu bắn tung tóe, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Ngay khi Bạch Tử toàn thân đầy máu nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi bên vách đá, đối phương bỗng há miệng run rẩy giơ súng lên.
Tuy nhiên, họng súng không chĩa vào Bạch Tử.
Người phụ nữ ngẩng đầu, kề họng súng vào cằm mình.
Sau đó, nhắm mắt lại và bóp cò.
Sau tiếng súng, có hai người cùng ngã xuống.
Một là người phụ nữ tự bắn vào đầu mình, người còn lại là Bạch Tử đang không mảnh vải che thân và đầy sẹo.
Hang động ồn ào vừa rồi đột nhiên im lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề như dã thú lần lượt vang vọng xung quanh.
Người đang thở hổn hển nằm nghiêng trên vũng máu, mắt vẫn chưa nhắm lại và đang bất động nhìn chằm chằm vào vách tường đá trong hang động.
Trên vách đá mọc ra lít nha lít nhít dây leo, trong đó còn có vô số quả màu xám.
Những quả này đều đang trong tình trạng hư thối nghiêm trọng, bên dưới lớp vỏ vỡ ra là thịt quả trắng như tuyết, nhưng lại rỉ ra một thứ dịch đẫm máu kinh hoàng.
Nước từ loại quả ấy cứ nhỏ giọt, nhuộm đỏ một thân thể phủ đầy lông trắng đang nằm dưới đất.
Bạch Tử mở to mắt ra, chăm chú nhìn nơi đó.
Mặc dù có thể cảm nhận được sự nóng nảy và bồn chồn trong lòng vẫn còn đang sôi sục trước cảnh tượng trước mắt, nhưng cô đã kiệt sức, thậm chí không còn sức lực để nhắm mắt lại, chứ đừng nói đến việc bò tới kiểm tra Mao Mao.
Thời gian từng chút một trôi qua, ý thức của Bạch Tử dần dần mơ hồ, hô hấp cũng dần yếu đi.
Trong lúc tay chân cô không thể cử động, đầu óc của cô lại bắt đầu suy nghĩ không ngừng.
Cơ thể từng bị thương của Mao Mao chắc chắn đã trải qua đột biến, cho nên da và lông của nó mới bỗng nhiên trắng bệch.
Có lẽ nó cũng giống như mình, cũng có khả năng tự hồi phục siêu phàm.
Bạch Tử vẫn mở to mắt nằm bất động như cũ, chờ đợi Mao Mao đang nằm trên mặt đất sẽ giống như trước, loạng chà loạng choạng đứng dậy, sau đó vụng về đi đến bên cạnh mình.
Nhưng nửa ngày trôi qua vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Đứa nhóc hiếu động luôn làm ầm ĩ mỗi khi thức dậy, giờ đây giống như thú nhồi bông ngã trên mặt đất, không có chút động tĩnh nào.
Sự việc xảy ra quá nhanh khiến Bạch Tử không kịp phản ứng.
Đáng lẽ cô phải cảm thấy lo lắng hoặc khổ sở mới đúng, nhưng lúc này trong lòng cô lại trống rỗng, không thể cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào.
Hệt như hành vi không thể khống chế mà giết chóc của mình vừa rồi, đột nhiên Bạch Tử phát hiện, hình như mình đã mất đi cảm xúc phẫn nộ, bi ai và vui sướng.
Dường như chuyện này rất không ổn, nhưng Bạch Tử lại không còn sức lực nghĩ tới.
Mặc dù thị lực bên mắt trái của cô không biết từ khi nào lại mất đi, nhưng cô vẫn không nhắm mắt lại.
Cho đến khi trước mắt cô dần trở nên mờ nhạt, cô vẫn nhìn chằm chằm về phía Mao Mao, không chịu rời mắt.
Không biết qua bao lâu, ngay lúc Bạch Tử tưởng mình lại sắp ngất đi, một tiếng gọi yếu ớt quen thuộc lại vang lên: "Goo..."
Giống như tia lửa rơi xuống đống cỏ khô, ánh sáng lập tức bùng cháy trong trái tim đầy trống rỗng của Bạch Tử.
Bạch Tử cắn chặt răng cố mở mắt ra, nhìn thấy thân thể màu trắng cách đó không xa đang run rẩy ngồi dậy.
Trên bộ ngực trắng như tuyết của Mao Mao, có hai vết máu đỏ lớn đặc biệt dễ nhìn thấy.
Đó là dấu vết để lại sau khi bị đạn bắn.
Có lẽ vết thương do đạn bắn quá đau đớn, Mao Mao phát ra vài tiếng kêu yếu ớt, nó bĩu môi cúi đầu xuống, như muốn liếm vết thương của chính mình, nhưng dù có làm thế nào cũng không thể với tới được vị trí kia.
Sau khi giãy giụa một lúc lâu, Mao Mao nhe răng trợn mắt đứng dậy, từ từ đi đến bên cạnh Bạch Tử.
Sau khi kêu lên một tiếng, nó dùng cánh tay còn lại kéo mạnh vai Bạch Tử, như muốn đưa cô về tầng hầm.
Dù đã cố hết sức, nhưng Mao Mao ốm yếu lại còn mang theo vết thương do đạn bắn chỉ có thể kéo Bạch Tử đi được nửa mét, sau đó liền mệt mỏi ngồi xuống đất thở hổn hển.
Bạch Tử vẫn không thể điều khiển được tay chân của mình, cô chỉ có thể nằm nghiêng người, tuỳ ý để Mao Mao loay hoay.
Lúc này, cô chợt phát hiện tên họ Lỗ bị cô cắn đứt cổ họng đột nhiên cử động.
Ngay sau đó, phía sau Bạch Tử vang lên một tiếng thở hổn hển kỳ quái.
Mao Mao có vẻ giật mình, lập tức trốn ở bên cạnh Bạch Tử, run rẩy nằm sấp trên mặt đất.
Không chỉ ở phía sau, người vừa rồi mới cử động cũng thở hổn hển như dã thú.
Bạch Tử lập tức hiểu ra.
Cô biết trong vòng mười phút nữa, ba người này sẽ đứng dậy tìm kiếm con mồi trong hang như cô hồn dã quỷ.
Bạch Tử nhìn Mao Mao bên cạnh, cô muốn nó nhân cơ hội này rời đi, nhưng lại không biết phải làm sao.
Ngay khi tiếng thở xung quanh ngày càng nặng nề hơn, thì cách đó không xa lại có một tiếng bước chân khác vang lên.
Đó không phải là bước đi loạng choạng của dị nhân, cũng không phải động tác "cộp cộp" nhẹ nhàng của Mao Mao khi nhảy lên, nó giống âm thanh của người bình thường đang đi lại trong hang động hơn.
Bạch Tử còn chưa kịp suy nghĩ thì đã nhìn thấy người tới.
Đó là một người đàn ông cao lớn.
Anh ta đội một chiếc mũ bảo hiểm có cấu trúc hết sức kỳ lạ trên đầu, trên tay cầm một chiếc đèn pin phát ra ánh sáng chói lóa.
Khi Mao Mao nhìn thấy người đàn ông, nó hoảng sợ đứng dậy nhưng lại vì vết thương trên ngực chưa lành mà đau đớn ngã xuống đất.
Khi người đàn ông đến gần hơn, nó liều mạng kêu ré lên và lôi kéo Bạch Tử bên cạnh.
Cùng lúc đó, ba người xung quanh đang biến dị cũng phát ra những tiếng gầm gừ ngày càng lớn.
Hang động vốn yên tĩnh được một thời gian ngắn, lại đột nhiên trở nên ồn ào vô cùng.
Tuy nhiên, người đàn ông đó không hề phản ứng với tiếng động và cảnh tượng kỳ lạ trước mặt.
Anh ta chỉ bình tĩnh đứng trong góc, chiếu đèn pin xung quanh và cẩn thận quan sát tình hình ở đây.
Bạch Tử phát hiện trên cổ tay đối phương đeo một chiếc đồng hồ cơ cũ kỹ, trên đó hiển thị thời gian khoảng năm giờ rưỡi chiều.
Lẽ ra Bạch Tử phải lo lắng cho tình trạng của mình và Mao Mao, nhưng bởi vì biết được thời gian mà ngay lập tức nghĩ đến người kia - Vào lúc này, Mạnh Dĩ Lam chắc chắn vẫn đang làm việc ở Hoành Á.
Ngay lúc Bạch Tử đang nằm ngẩn ra, chợt có một bóng người xuất hiện phía sau người đàn ông.
Người kia không đội mũ bảo hiểm, cũng không mang mặt nạ phòng độc.
Bạch Tử ngay lập tức nhận ra đối phương.
Mao Mao hiển nhiên cũng nhận ra người đó, nó không còn kêu nữa, mà có phần lúng túng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Bạch Tử.
Người đó rõ ràng cùng nhóm với người đàn ông đội mũ bảo hiểm, hai người cũng không nói chuyện với nhau.
Sau nhiều lần xác định xung quanh không có mối đe dọa nào khác, người xuất hiện sau cùng đã gọn gàng cắt đầu ba người nằm trên mặt đất, kết thúc quá trình đột biến của họ.
Sau đó, người kia đi tới trước mặt Bạch Tử, từ trong ba lô lấy ra một tấm chăn sờn cũ, cẩn thận quấn lấy Bạch Tử đang trần như nhộng.
Sau đó, người đàn ông đội mũ bảo hiểm kéo Bạch Tử lên, nâng cô lên lưng của một người khác.
Bạch Tử nhắm mắt lại, tuỳ ý để cho hai người kia muốn làm gì làm, đây không phải chỉ vì cô quá mệt mỏi mà không thể chống cự, mà là vì cô có sự tín nhiệm rất lớn đối với người đang cõng mình.
Người đàn ông đội mũ bảo hiểm rời khỏi đây trước, người còn lại cõng Bạch Tử theo sát phía sau, Mao Mao cũng rung rung lắc lắc, bước *cộp cộp* theo hai người họ vào sâu trong hang động.
Ý thức của Bạch Tử dần dần mơ hồ, đại não lại rơi vào một mớ hỗn độn.
Tiếng bước chân bên tai cô xa dần, cơ thể lại giống như trước đây, như thể đang chìm trong biển sâu vô tận và lạnh lẽo.
Mọi thứ rơi vào im lặng.
Chẳng biết đã qua bao lâu, ngay khi Bạch Tử tưởng rằng mọi thứ sẽ vĩnh viễn im lặng, thì biển sâu lạnh lẽo cũng bắt đầu trở nên ấm áp.
Giống như một cái ôm vô cùng dịu dàng và âu yếm bao trùm lên cả cơ thể cô.
Ý thức của Bạch Tử tựa như băng cứng chậm rãi hoà tan, dần dần tỉnh táo từng chút một.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng thì thầm của người đàn ông cách đó không xa.
Nhưng âm thanh không rõ ràng, Bạch Tử không phân biệt được đối phương đang nói gì.
Cơ thể dường như có chút sức lực, cô thử mở mắt ra.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Bạch Tử đã biết mình vẫn còn ở trong hang sâu.
Nhưng điểm khác biệt chính là, cô không còn nằm trong vũng máu lạnh băng nữa, cũng không phải được người nào đó cõng, mà là nửa nằm trong một ao nước rộng và khá cạn.
Khói nóng từ trong ao bốc lên, hơi ấm từ từ dâng trào, mang đến cho Bạch Tử một cảm giác thoải mái khó tả.
Cô hơi quay đầu, phát hiện Mao Mao lông trắng dính đầy máu cũng đang giống như cô, đang nhàn nhã tựa đầu vào mép ao, trông có vẻ buồn ngủ.
Tựa như đang trong suối nước nóng.
Đột nhiên, sau lưng bỗng truyền đến tiếng xào xạc.
Bạch Tử vẫn còn yếu ớt, cô hơi sững sờ quay đầu sang hướng bên đó.
Giây tiếp theo, cô lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đối phương đang ngồi xổm bên ao nước, cúi đầu nhìn xuống một cái túi lớn như đang tìm kiếm thứ gì bên trong.
Cô chính là Du Vu Ý, người vừa cõng Bạch Tử đi suốt chặng đường.
Lúc này, cách đó không xa lại vang lên tiếng nói thì thầm của người đàn ông mà Bạch Tử đã nghe được khi ý thức cô mơ hồ.
Đối diện Du Vu Ý, bên phải ao nước, có một người đàn ông đang soi đèn pin lên vách đá cao cao và lẩm nhẩm một mình.
Từ bộ quần áo, Bạch Tử có thể nhận ra đó chính là người đàn ông đội mũ bảo hiểm. Lúc này, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy một bên mặt của đối phương, cô lập tức nhận ra danh tính của người đó - A Kỳ, bạn của Cốc Chi Du.
Lúc đầu, Bạch Tử cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Nhưng chẳng bao lâu, cô phát hiện ra thứ mà A Kỳ đang chiếu đèn pin vào, không chỉ đơn giản là một vách đá bình thường.
Phiến đá gồ ghề trên đó không phải hình dáng tự nhiên, mà là một "bức tranh điêu khắc" nhân tạo.
Bạch Tử đã nhìn thấy hoa văn trong bức tranh ấy nhiều lần.
Những ký hiệu trông giống như chữ tượng hình được khắc dày đặc ở nhiều vị trí khác nhau trên toàn bộ vách đá, ở giữa vách đá còn có một vòng tròn cực kỳ lớn.
Hoa văn trên mặt nạ của những người mà Bạch Tử từng nhìn thấy đều giống hệt nhau.
"Hình khắc trên vách đá giống hệt hình minh họa trong cuốn sách kia," A Kỳ bình thường không thích nói chuyện, vừa cầm máy ghi âm đi đi lại lại bên vách đá, vừa nói một mình, "Tôi không chắc nội dung cuốn sách ấy là đúng hay sai, nhưng xem ra hôm nay, có vẻ như nó khá đáng tin."
A Kỳ chậm rãi đi từ phía bên trái đến phía bên phải của vách đá: "Gần vách đá này có một cái ao rộng bảy tám mét vuông, bên trong chứa đầy nước nóng phun ra từ mặt đất, điều quan trọng nhất chính là, xung quanh còn có dấu vết của những sinh vật bậc cao sống ở đây."
Bạch Tử hoàn toàn không hiểu A Kỳ đang nói gì, hệt như đang nghe một cuốn kinh thánh, trong lòng mờ mịt không thôi.
"Mọi thứ đều giống hệt như những gì được ghi lại trong sách, nếu đó là sự thật, thì những 'dấu vết sự sống' này đã thật sự tồn tại hàng nghìn năm tuổi," A Kỳ trầm ngâm suy đoán, "Những sinh vật kia không biết vì nguyên nhân nào đó mà bị mắc kẹt ở đây, sau đó bởi vì thù hận mà khắc những hoa văn này lên vách đá."
Lúc này, Bạch Tử đang mơ màng vô tình nhìn thấy chiếc đồng hồ cơ trên cổ tay A Kỳ.
Trên đồng hồ hiển thị thời gian khoảng bảy giờ sáng.
Điều này có nghĩa là, đã hơn mười giờ trôi qua kể từ khi cô được Du Vu Ý tìm thấy.
Cách đó không xa, A Kỳ vẫn đang lẩm bẩm: "Tôi đoán những ký hiệu này có lẽ là một loại chữ viết, và những gì được ghi lại trên đó chắc chắn là lý do khiến nhóm sinh vật này căm ghét..."
Giống như bị thôi miên, Bạch Tử vừa nghe giọng nói trầm thấp của A Kỳ, vừa nằm trong ao ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Bạch Tử đang ngủ đột nhiên cảm giác được có người nhẹ nhàng đè lên vai mình.
Sau khi mở mắt ra, cô nhìn thấy Du Vu Ý nghiêng người bế cô ra khỏi ao nước ấm.
Sau đó, đối phương lại lấy từ trong ba lô ra một chiếc chăn hơi sờn, quấn chặt lấy thân thể gầy gò của Bạch Tử.
Bạch Tử có thể cảm giác được vết thương trên người mình đã hoàn toàn lành lại, mọi đau đớn đều hoàn toàn biến mất.
A Kỳ vốn đứng lẩm bẩm bên vách đá, bây giờ đang nằm nghiêng ở đấy, quay lưng về phía Bạch Tử, dường như đang ngủ.
Bạch Tử cũng đang nằm ngửa, vẫn còn có chút buồn ngủ, cô ngước mắt lên, phát hiện đỉnh hang động phía trên ao nước có vô số rễ cây to lớn.
Chúng chui ra từ những khe nứt trên đá và rủ xuống làn nước ấm trong ao.
Những cơ quan chịu trách nhiệm vận chuyển chất dinh dưỡng này, rõ ràng đang hấp thu nguồn tăng trưởng cho loại thực vật đang ngủ yên ở đâu đó.
Cuối cùng Bạch Tử cũng nhận ra, nơi này không có trái cây thối rữa màu xám nào mọc lên, cũng không ngửi thấy mùi hương nồng nặc kỳ lạ.
Tuy rằng biết Bạch Tử đã tỉnh, nhưng Du Vu Ý lại không lên tiếng.
Cô cúi đầu cẩn thận lau mái tóc dài ướt đẫm của Bạch Tử.
Nhưng vừa mới xoa được một lúc, Du Vu Ý chợt nhìn thấy một vật kì lạ trên mái tóc dài ấy nên nghi ngờ lấy nó ra.
Nhìn đồ vật trong tay, Du Vu Ý nhướn mày.
Đó là một vật mà cô rất quen thuộc.
Một thiết bị định vị mini.
Im lặng một lúc, Du Vu Ý thở dài.
Sau đó, cô đặt máy theo dõi sang một bên, tiếp tục cúi đầu lau tóc cho Bạch Tử.
Nhắm mắt được một lúc, Bạch Tử dần dần tỉnh lại, cảnh tượng hỗn loạn xảy ra cách đây không lâu bắt đầu hiện lên trong cô.
Bạch Tử lại mở mắt ra, nhìn người bên cạnh.
Cô có rất nhiều điều muốn nói với Du Vu Ý.
Có lẽ trước tiên nên xin lỗi, hoặc hỏi thân thể của đối phương thế nào rồi, hoặc thăm hỏi tình hình ở huyện Bình Hóa một chút.
Thế nhưng, lúc này Bạch Tử không có thời gian để ý đến những thứ khác, cô dùng hết sức lực nói với giọng run run: "Tôi... muốn trở về."
Nhưng hình như Du Vu Ý đã đoán trước được Bạch Tử sẽ nói những lời như vậy, cô chậm rãi trả lời: "Bạch Tử, những người Mạnh Dĩ Lam tìm được không có khả năng chữa khỏi bệnh cho cô."
Bạch Tử sững sờ.
"Cô sẽ chỉ càng ngày càng yếu đi, càng ngày càng không có khả năng khống chế chính mình." Du Vu Ý dừng động tác trên tay lại, hít sâu một hơi rồi nói tiếp: "Tôi đã nói rồi, tôi thật sự... không muốn nhìn thấy cô trở nên như vậy."
Bạch Tử còn chưa kịp suy nghĩ, Du Vu Ý đã khẽ mỉm cười, che giấu đi chút đau thương trong ánh mắt: "Tôi mang Du Tâm trở về khu vực cấm của thành phố B, chính là nơi cô từng ghé qua cách đây không lâu."
Bạch Tử rõ ràng cảm giác được hình như mình đã quên chuyện gì đó, cô cũng không nhớ được nơi mà Du Vu Ý nhắc tới là ở đâu.
"Bên đó cũng có mấy người giống như chúng ta," Du Vu Ý đưa tay áp lên má Bạch Tử, "Đó mới là nơi cô nên ở lại, nếu cô tiếp tục ở bên Mạnh Dĩ Lam sẽ chỉ ngày càng nguy hiểm hơn."
Nghe được cái tên đó, Bạch Tử vốn vẫn im lặng nãy giờ, lập tức phản ứng: "Đúng rồi... Mạnh Dĩ Lam... hiện tại cô ấy... rất nguy hiểm, tôi muốn... trở về..."
Nói xong, người vốn không còn chút sức lực nào bỗng xoay người lại, như thể muốn trần như nhộng bò về.
Du Vu Ý nghiêng người về phía trước, ôm chặt Bạch Tử vào lòng: "Trở về mà như thế này thì làm được gì? Cô có thể bảo vệ được cô ấy không?"
Như thể đã nghe thấy một câu thần chú nào đó, Bạch Tử không còn vùng vẫy nữa.
Cô nhớ lại cảnh tượng mình giết kẻ họ Lỗ và những người khác.
Khi đó Bạch Tử hoàn toàn không khống chế được chính mình, thậm chí trong lòng còn cảm thấy trống rỗng.
Lời nói nhẹ nhàng của Du Vu Ý lại vang lên bên tai cô: "Bạch Tử, cô ấy không thể xảy ra chuyện gì đâu, gần như tất cả mọi người đều bảo vệ cô ấy," cô hít một hơi, nghẹn ngào nói: "Người thật sự đang gặp nguy hiểm... là cô..."
Bạch Tử có chút mờ mịt.
Cô hiển nhiên không hiểu ý tứ trong lời nói của Du Vu Ý, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của đối phương.
Chính vì thế mà mắt phải của Bạch Tử cũng giống như đôi mắt Du Vu Ý, thoáng hiện lên một nỗi đau thương mơ hồ.
Du Vu Ý ôm chặt Bạch Tử trong lòng, nhẹ giọng nói: "Bạch Tử, về với tôi đi... sau khi trở về, tôi có chuyện muốn thẳng thắn với cô, trước đây tôi chưa bao giờ dám nói với cô..."
Lời còn chưa dứt, đột nhiên có một tiếng vang từ xa đến gần.
Đó là những bước chân lộn xộn và vội vã, cho thấy có ít nhất ba hoặc bốn người đang chạy về phía họ.
A Kỳ đang nằm trên mặt đất lập tức đứng dậy, rút súng ra, cẩn thận nhắm về hướng phát ra âm thanh.
Nhưng Du Vu Ý không có phản ứng, cô vẫn ngồi xổm bên ao, ôm lấy Bạch Tử đang nửa nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.
Quả nhiên, một lát sau, có bốn người đeo mặt nạ phòng độc từ trong góc đi tới.
Trong tay mỗi người đều có vũ khí và đèn pin, quần áo cũng lấm lem bùn đất.
Từ tiếng thở gấp gáp và dồn dập có thể dễ dàng suy ra những người này đi bộ trong hang rất lâu, hiển nhiên là đã kiệt sức.
Khi bốn người này mới xuất hiện, A Kỳ lập tức giơ súng nhắm vào người cao nhất đang đứng phía trước.
Gần như cùng lúc đó, ba người còn lại lập tức giơ súng nhắm vào A Kỳ.
Không bên nào lên tiếng, bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Nhưng Mao Mao đang ngâm mình trong nước ấm đột nhiên nhảy ra khỏi ao và loạng choạng tiến về phía bốn người.
Nó đứng cạnh người bị súng của A Kỳ nhắm tới, túm lấy ống quần của người đó rồi nhe răng trợn mắt lùi lại, như muốn kéo người đó về phía Bạch Tử.
Mặc dù khuôn mặt của người đó bị che lại, nhưng chỉ cần nhìn vào bóng dáng quen thuộc này, Bạch Tử có thể ngay lập tức nhận ra danh tính của đối phương.
Khoảnh khắc tiếp theo, người bị Mao Mao kéo ống quần cởi mặt nạ ra.
Sau đó, cô nhìn Bạch Tử đang nằm trong vòng tay Du Vu Ý.
Vẻ mặt Bạch Tử dường như có chút vui mừng, nhưng cũng xen lẫn chút mờ mịt và khổ sở.
Mạnh Dĩ Lam ngước mắt nhìn Du Vu Ý, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
"Mạnh tiểu thư, sau chuyện này càng chứng minh Bạch Tử không thích hợp ở bên cạnh cô," vẻ mặt Du Vu Ý nghiêm nghị, thái độ vô cùng nghiêm túc, "Nếu cô ép cô ấy ở lại, cô nhất định sẽ hối hận."
Mạnh Dĩ Lam tựa như không nghe thấy Du Vu Ý nói gì, lại lần nữa nhìn người đang bị đối phương ôm trong ngực.
Sau đó, cô vừa chậm rãi tới gần, vừa nhẹ giọng gọi: "Bạch Tử."
Sau khi Bạch Tử nghe được lời này, toàn thân cô chợt run lên.
Du Vu Ý nhíu mày, cô vô thức ôm chặt tay Bạch Tử hơn.
"Bạch Tử." Mạnh Dĩ Lam lại gọi, giọng nói trầm hơn trước rất nhiều.
Cuối cùng, Bạch Tử cũng đáp lại.
Cô không nói gì mà chậm rãi vươn tay về phía Mạnh Dĩ Lam.
Sau đó, cô cương lấy thân thể, để cho Mạnh Dĩ Lam kéo người kia qua, lại bất đắc dĩ thấp giọng thuyết phục: "Bạch Tử, cô không thể tiếp tục như vậy..."
Bạch Tử nhìn Du Vu Ý nhưng không có trả lời, ngược lại quay đầu nhìn sang bên kia, mong manh như sắp vỡ, nói: "Mạnh Dĩ Lam..."
Lúc này, gò má trắng nõn của Mạnh Dĩ Lam lấm tấm mồ hôi, cô vẫn còn nhẹ thở phì phò.
Vừa mới đây, cô đã cùng với Hedy, A Dao và Hồng Toàn không ngừng tìm kiếm trong hang động hơn mười tiếng đồng hồ, họ cũng chưa hề nghỉ ngơi.
Bạch Tử nhìn chằm chằm vào mắt Mạnh Dĩ Lam, nhẹ giọng nói: "Là bộ trưởng Mạch... ông ta đã mua chuộc anh Lỗ..."
"Yên tâm, tôi sẽ giải quyết chuyện này," Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng nói, "Chúng ta trở về nói chuyện tiếp..."
Nhưng Bạch Tử lại hiếm khi ngắt lời Mạnh Dĩ Lam: "Tôi... muốn đến chỗ của Tiểu Ý trước..."
Vừa rồi Bạch Tử giống như không nghe lời Du Vu Ý nói, nhưng thật ra trong lòng cô đã sớm hiểu rõ tiếp theo nên làm gì.
Ánh mắt Mạnh Dĩ Lam lạnh lẽo hơn một chút, cô nhướn mày nhưng không trả lời.
"Chờ tôi... khoẻ hơn một chút, tôi sẽ... trở về tìm chị..." Câu nói đơn giản này dường như đã tiêu hao hết sức lực của Bạch Tử.
Không hỏi qua ý kiến của Mạnh Dĩ Lam, cũng như không hỏi liệu đối phương có đồng ý với quyết định của mình hay không.
Rõ ràng Bạch Tử đã quyết định rời đi cùng Du Vu Ý.
Đáng lẽ phải tức giận, Mạnh Dĩ Lam lại khẽ mỉm cười: "Chờ em? Tôi phải chờ trong bao lâu?"
Không đợi Bạch Tử trả lời, Mạnh Dĩ Lam buông tay đối phương ra, vuốt lại mái tóc rối trên trán người đó: "Em biết đấy, sự kiên nhẫn và tính khí của tôi hiện tại không tốt lắm."
Điều này cho thấy, cô không đồng ý với quyết định của Bạch Tử.
Khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay mảnh khảnh rút từ trong túi ra một cây kim cực nhỏ và ngắn, rồi chậm rãi nhưng cực kỳ kiên định đâm vào cánh tay của người trong lòng.
Bạch Tử mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn người trước mặt.
"Mạnh Dĩ Lam!" Du Vu Ý tức giận hét lên, cô vừa định bước tới thì nghe thấy Hedy cách đó không xa ngăn cản: "Yên tâm đi, chỉ là thuốc mê thôi."
Du Vu Ý vô cùng tức giận, ngược lại còn cười lớn: "Các người điên rồi sao?"
Mạnh Dĩ Lam bị coi là kẻ điên vẫn ngồi xổm tại chỗ, ôm chặt người vào lòng.
Ánh mắt cô vô cùng dịu dàng, nhưng động tác tay lại vô cùng gọn gàng, dứt khoát tiêm từng giọt thuốc cuối cùng vào cơ thể Bạch Tử.
Sau đó, Mạnh Dĩ Lam nhanh chóng rút kim ra, thản nhiên ném sang một bên.
Sau một khắc, cô cúi đầu hôn nhẹ lên trán Bạch Tử.
Sau đó, cô nghiêng người vô cùng thân mật chạm má vào gò má của người trong vòng tay.
Mười mấy giây sau, đôi mắt kinh ngạc của Bạch Tử dần bị mí mắt che đậy, hơi thở cũng dần chậm lại.
Sau đó, đại não bị cơn buồn ngủ thẩm thấu từng chút một, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.
Tất cả bất an lo lắng đều bị loại thuốc đột nhiên truyền vào cơ thể trấn áp đi, ngay lúc Bạch Tử nhắm mắt lại, chợt nghe thấy Mạnh Dĩ Lam nhẹ giọng nói: "Ngoan, trở về nhé."
Sau khi để Bạch Tử ngủ say, Mạnh Dĩ Lam mới buông tay cô ra, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống đất.
Sau đó, cô cởi áo khoác ra, dịu dàng đắp lên người Bạch Tử.
Sau khi cẩn thận từng li từng tí che chắn tầm nhìn của mọi người, Mạnh Dĩ Lam mới vừa cởi chiếc chăn Du Vu Ý quấn quanh người Bạch Tử ra, vừa nói: "Du tiểu thư, mọi người ở bên đó đã ổn định hết chưa?"
Ẩn ý uy hiếp cực kỳ rõ ràng, Du Vu Ý không khỏi cau mày.
Sau khi ném chiếc chăn sờn sang một bên, Mạnh Dĩ Lam lại đeo mặt nạ phòng độc vào, sau đó hít một hơi thật sâu.
Bởi vì chặng đường quá dài, Mạnh Dĩ Lam đã chạy lâu nên không còn sức lực, nhưng cô vẫn ngoan cố bế người lên.
Tuy rằng dáng người dường như không thay đổi nhiều, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng người trên tay mình nhẹ hơn trước đó rất nhiều.
Mạnh Dĩ Lam cũng không thèm nhìn Du Vu Ý, trực tiếp ôm Bạch Tử đi thẳng về hướng mà mình đã đến.
Tốc độ không nhanh, nhưng lại vô cùng kiên định.
"Mạnh Dĩ Lam," Du Vu Ý trầm giọng lặp lại, "Cô sẽ hối hận."
Nhưng Mạnh Dĩ Lam không trả lời, thậm chí còn không giảm tốc độ.
Hối hận hay không hối hận, những cảm xúc này bây giờ hoàn toàn không liên quan đến Mạnh Dĩ Lam.
Ích kỷ cũng được, tùy hứng cũng chẳng sao, cô sẽ vẫn giống như trước, vẫn chắc rằng chỉ cần còn người này bên cạnh thì sẽ có lối ra.
Cho dù có phải cưỡng ép đưa người đi như bây giờ, Mạnh Dĩ Lam cũng sẽ không hối hận.
Nhìn thấy nhóm người Mạnh Dĩ Lam cùng Bạch Tử rời đi, A Kỳ ngập ngừng nhìn Du Vu Ý: "Chị Du?"
Du Vu Ý hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm bóng lưng đang dần xa của Mạnh Dĩ Lam, như muốn nói điều gì đó.
Ngay lúc những người đó chuẩn bị rẽ vào góc đường, rốt cuộc Du Vu Ý không nhịn được nói: "Chờ một chút!"
Mặc dù không có ai để ý tới cô, nhưng Du Vu Ý vẫn tiếp tục nói: "Tôi trở về cùng các người."
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Chúc các mọi người cuối tuần vui vẻ!
Bản cập nhật cuối cùng của năm nay, chúc mọi người mọi điều tốt đẹp nhất vào năm 2024!
Canh gà trích lời hôm nay:
Hôm nay không còn canh gà trích dẫn lời nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT