Sau ngày hôm đó, mỗi người đều tiếp tục với công việc của mình.
Ngô phu nhân tạm thời ở trên tàu, nói đúng hơn là phần lớn thời gian đều ở tầng hầm chăm sóc Lam Nhân.
Lam Nhân vẫn trong trạng thái không tỉnh táo, bà luôn ngồi trong góc lẩm bẩm một mình, không còn vật nào có thể thu hút sự chú ý của bà như miếng ngọc của Bạch Tử nữa.
Hoa tỷ vẫn như cũ, vẫn bận rộn chạy việc giúp Mạnh Dĩ Lam, với mong muốn tích lũy thêm nhiều vốn liếng để tồn tại.
Hedy mỗi ngày đều sẽ mang theo Hồng Toàn đến chính phủ làm việc, ban đêm trở về tầng hầm và hướng dẫn hai nghiên cứu viên còn lại tiến hành trị liệu cho Bạch Tử.
Ngay cả thời tiết cũng không thay đổi, nhưng vẫn tệ như trước.
Bao gồm Mạnh Dĩ Lam, cô cũng không thay đổi thói quen sinh hoạt - buổi sáng bận rộn ở chính phủ, buổi chiều đến Hoành Á làm việc, mãi tận đêm khuya mới về tàu.
Tất cả mọi người đều đang vật lộn để sinh tồn trong thế giới đen tối này, chỉ vì để sống sót mà không ngừng làm việc.
Duy chỉ có đứa nhóc Mao Mao là nhàn rỗi nhất, lúc đầu nó rất thích cầm theo gối chạy tới chạy lui trên tàu và dưới tầng hầm, nhưng bây giờ nó luôn ngồi xổm một mình trước cửa phòng cách ly của Bạch Tử, miệng luôn ngậm lấy chuỗi hạt đầy những dấu răng, mỗi lần nó ngồi ở đấy là gần như cả ngày.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày hôm nay dường như cũng giống ngày hôm qua, không ngừng lặp đi lặp lại.
Ngay cả bây giờ cũng vậy, Mạnh Dĩ Lam vẫn bị nhiệt độ vô cùng lạnh lẽo hệt như sáng hôm qua đánh thức.
Lúc mở mắt ra, thứ mà cô nhìn thấy chính là một vùng tăm tối.
Dường như đã rất quen thuộc, sau một khắc, Mạnh Dĩ Lam tự lẩm nhẩm trong lòng - ngày thứ hai mươi bảy.
Đây là số ngày mà Bạch Tử tiếp nhận cách ly điều trị.
Mỗi lúc thức dậy cô đều nghĩ đến chuyện này, ngày nào cũng thế.
Giống như một người bị mắc kẹt trên đảo hoang, mỗi ngày đều dùng dao khắc lên tảng đá lớn để ghi lại thời gian trôi qua.
Mặc dù đã hơn mười ngày thành phố B không có bão tuyết, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có vài bông tuyết nhỏ rơi xuống, khắp nơi đều bị băng tuyết bao phủ.
Mạnh Dĩ Lam quay người nhìn chiếc máy sưởi cạnh cửa, không biết nó đã ngừng hoạt động từ bao giờ.
Gần đây, trên tàu và dưới tầng hầm thường hay mất điện.
Cũng không phải do mạch điện gặp trục trặc, mà là do cách đây vài ngày, nơi chuyên cung cấp điện cho khu vực này đã bất ngờ xảy ra một vụ bạo động nhỏ, ảnh hưởng đến sự vận hành của các cơ sở cung cấp điện.
Khu vực ấy ban đầu vốn là một trong số ít nơi ở thành phố B có nguồn điện và nguồn nước còn hoạt động bình thường.
Nhưng thời gian trôi qua, tình hình ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Mặc dù vậy, với sự đề phòng của Mạnh Dĩ Lam, toàn bộ môi trường sống trên tàu và bao gồm cả tầng hầm, vẫn còn khá tốt, trong khi những người sống ở gần đó không chịu nổi thời tiết xấu và đã chuyển đi nơi khác.
Thành phố B bây giờ không chỉ thiếu lương thực, thuốc men, mà còn ngày càng thiếu nguồn nhiên liệu.
Theo chú Hồng, chỉ 1/3 diện tích thành phố B là còn có điện.
Đây chỉ là ước tính sơ bộ, tình hình thực tế có khi còn tồi tệ hơn.
Sau khi từ trên giường ngồi dậy, Mạnh Dĩ Lam khẽ run lên vì lạnh.
Cô ôm một chiếc áo khoác màu đen trong ngực, chiếc áo khoác này vốn dĩ bị thủng ở phần bụng, nhưng bây giờ đã được người nào đó cẩn thận vá lại, chỗ từng dính máu cũng đã được giặt sạch sẽ.
Ngày đầu tiên Bạch Tử vào phòng cách ly, Mạnh Dĩ Lam đã từng trở về phòng ngủ trên tàu trong hai ba hôm.
Nhưng sau đó, cũng giống như lần trước, thừa dịp không có ai để ý, cô lại chuyển về căn phòng nhỏ dưới tầng hầm.
Mặc dù Mạnh Dĩ Lam không nói ra nguyên nhân, nhưng tất cả mọi người đều ngầm hiểu.
Sau khi Mạnh Dĩ Lam thay quần áo bước ra khỏi phòng, cô không đi về phía miệng hầm, mà tiến về phía sâu trong hành lang hướng bên kia.
Gần góc tường, có một cánh cửa sắt.
Mạnh Dĩ Lam đứng trước cửa vài giây, sau đó mới đưa tay mở cửa rồi bước vào phòng.
Phía sau cánh cửa là một căn phòng hơi hẹp với bức tường có tấm kính trong suốt khổng lồ.
Mạnh Dĩ Lam đi tới tấm kính ấy và nhìn về phía một căn phòng lớn hơn.
Nơi đó có một chiếc giường, được đặt một mình lẻ loi ở giữa phòng.
Bạch Tử đang nằm trên giường, không nhúc nhích.
Toàn bộ quần áo trên người cô đều bị cởi bỏ, cơ thể có vô số ống dẫn được đặt vào.
Những ống dẫn này có độ dày và chiều dài khác nhau, tựa như những xúc tu quỷ dị mọc ra từ cơ thể Bạch Tử.
Ngoài ra, cơ thể cô còn đầy những vết thương mưng mủ lớn nhỏ, đó là những phản ứng vật lý do thuốc tiêm gây ra.
Trong hai mươi bảy ngày này, những vết thương ấy cứ không ngừng tái phát rồi lại từ từ lành lại.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Hedy kiên quyết muốn đưa Bạch Tử vào trạng thái ngủ đông.
Nguồn điện dùng trong phòng cách ly là hoàn toàn độc lập, Mạnh Dĩ Lam đặc biệt lấy được một máy phát điện và cũng tìm được một lượng lớn nhiên liệu cung cấp, cho dù Bạch Tử có phải nằm đây hơn nửa năm, cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.
Người đứng trước tấm kính nhìn Hedy nhưng không trả lời, sau đó quay lại nhìn người trên giường.
Mạnh Dĩ Lam không có biểu cảm gì, khiến Hedy không thể nhìn thấu tâm tư của cô.
Có điều, Hedy cũng đã quen với việc này.
Mấy ngày nay Mạnh Dĩ Lam vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, ngay cả khi nhìn thấy cả người Bạch Tử đầy vết sẹo, cô cũng không có phản ứng gì.
Cứ như thể người nằm trên giường không liên quan gì đến cô.
Thế nhưng Hedy lại không biết, rằng đôi tay đang đút vào túi áo khoác của Mạnh Dĩ Lam vẫn luôn siết chặt thành nắm đấm, chưa bao giờ buông lỏng.
Chỉ có Bạch Tử, người có trái tim và đôi mắt luôn tràn ngập Mạnh Dĩ Lam, mới có thể nhận ra cử chỉ nhỏ bộc lộ cảm xúc này của đối phương.
"Hôm nay lạnh quá nhỉ," Hedy lơ đễnh tìm đề tài nói chuyện, "Có vẻ như cậu mặc chưa đủ..."
"Hedy, tối hôm qua tôi nhận được tin," Mạnh Dĩ Lam đột nhiên nói, ngắt lời đối phương, "Phần quà cho công sức cậu bỏ ra mà trước đó tôi hứa, đã được gửi đến đất nước của cậu rồi."
Lúc Mạnh Dĩ Lam thuyết phục Hedy giúp Bạch Tử điều trị, cô đã chủ động hứa hẹn sẽ báo đáp lại cho đối phương một lượng vật tư nhất định. Mặc dù lúc đó Hedy từ chối, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn thực hiện lời hứa của mình.
"Dĩ Lam, tôi đã nói là không cần rồi mà..."
"Đó là thứ cậu nên nhận, Hedy," Mạnh Dĩ Lam lại ngắt lời cô, "Cậu vẫn còn cha mẹ cần chăm sóc, đúng không?"
Hedy sững sờ, sau đó thở dài.
Không giống với Mạnh Dĩ Lam, Hedy sinh ra và lớn lên trong một gia đình rất hạnh phúc.
Trước khi cô chào đời, vì tính chất công việc nên cha mẹ cô đã chuyển đến Trung Quốc.
Dù cuộc sống bận rộn, nhưng họ vẫn luôn chăm sóc Hedy rất chu đáo.
Đến khi cô trưởng thành, gia đình lại chuyển về quê hương.
May mắn hơn nhiều gia đình khác chính là, sau khi virus đột biến bùng phát, cha mẹ của Hedy đã được bảo vệ rất tốt nhờ vào vị ví chuyên môn của cô.
Nói cách khác, một nhà ba người không chỉ chưa từng trải qua sinh ly tử biệt, mà thậm chí còn sống một cuộc sống tốt hơn.
"Tối nay sẽ có báo cáo sức khỏe mới đúng không?" Mạnh Dĩ Lam đột nhiên hỏi.
Hedy đứng cạnh cô gật đầu.
Mỗi tuần, họ đều sẽ tiến hành kiểm tra toàn diện cơ thể Bạch Tử.
Trong hai lần kiểm tra đầu tiên, dữ liệu trình bày trong báo cáo thể chất đều rất tốt, chứng tỏ việc điều trị của Bạch Tử diễn ra rất suôn sẻ.
Tuy nhiên, vào lần kiểm tra gần nhất, tình hình bỗng trở nên tệ hơn.
Hedy thậm chí còn tạm thời xin phép chính phủ nghỉ ba ngày, cô cùng với hai nhà nghiên cứu khác làm việc cả ngày lẫn đêm trong phòng cách ly, phải đến ngày thứ tư, cô mới có thể ngăn chặn được những thay đổi trong cơ thể Bạch Tử.
Kể từ đó, Hedy vô cùng bất lực khi phát hiện ra, rằng kết quả điều trị của Bạch Tử có vẻ không được lạc quan cho lắm.
Nhưng điều khiến cô băn khoăn là, sau khi Mạnh Dĩ Lam biết chuyện này, đối phương lại không tỏ ra quá khó chịu.
Hoặc là nói, cô ấy có vẻ quá mức bình tĩnh.
Hedy có hơi không hiểu lắm.
Có lần cô đã bốc đồng nói thẳng ra: "Mạnh Dĩ Lam đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý mất đi Bạch Tử."
Nhưng trên thực tế, theo sự hiểu biết của Hedy, cô có thể cảm nhận được, rõ ràng Mạnh Dĩ Lam rất coi trọng Bạch Tử.
Không chỉ Hedy, bất kỳ ai đã từng ở cùng hai người này đều sẽ cho rằng nếu việc điều trị thất bại, chuyện này chắc chắn sẽ giáng một đòn rất lớn vào Mạnh Dĩ Lam.
Nhưng xét theo tình hình hiện tại, Hedy cho rằng có thể mình đã sai lầm.
Có lẽ trong lòng Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử không thật sự quan trọng đến vậy.
Dù sao đi nữa, Mạnh Dĩ Lam cũng luôn là người đặt công việc lên hàng đầu.
Đối với kiểu người như vậy, tình yêu chưa bao giờ là sự ưu tiên.
Nhưng với một người cũng nghiện công việc như Hedy, trong chuyện tình yêu, cô lại hoàn toàn trái ngược với Mạnh Dĩ Lam.
Trong suy nghĩ của cô, tình yêu giống như một vở kịch.
Có người cho rằng kịch vui này sống động và thú vị, trong khi có người lại cảm thấy nó vô cùng nhàm chán.
Điều khiến Hedy cảm thấy buồn cười chính là, vào một ngày nọ của tám năm về trước, cô đã vô tình bước lên một sân khấu, đến tận tám năm sau đó, cô mới phát hiện ra mình là người duy nhất diễn xuất trên toàn bộ sân khấu này.
Khi cả hai gặp nhau ở nước ngoài, Mạnh Dĩ Lam đã tự giới thiệu mình với Hedy là "Lam".
Không chỉ riêng Hedy, mỗi khi gặp những người ngoại quốc khác, cô đều giới thiệu với họ bằng tên này.
Bởi cách phát âm của chữ "Lam" rất đơn giản và dễ nhớ.
Chỉ có Hedy nhất quyết gọi cô là "Dĩ Lam".
Không chỉ vì Hedy biết nói tiếng Trung, mà quan trọng hơn là, cô ấy muốn trở nên đặc biệt hơn trước mặt Mạnh Dĩ Lam.
Người bên ngoài chỉ cần chú ý từ những điều nhỏ nhặt như vậy một chút, liền có thể nhận ra Hedy cực kỳ hứng thú với "vở kịch tình yêu" này.
Cô không chỉ nhớ thương Mạnh Dĩ Lam trong suốt tám năm, thậm chí ngay cả khi toàn bộ thế giới sắp kết thúc, cô vẫn bất chấp an toàn vượt núi vượt sông đến một đất nước khác để cứu người mà đối phương yêu.
Trên thực tế, cho đến bây giờ Hedy vẫn không chịu thoát khỏi vai diễn.
Có những thứ cầm lên rất dễ dàng, nhưng để buông xuống thì lại cần rất nhiều nỗ lực.
Ngay lúc Hedy còn đang suy nghĩ lung tung, Mạnh Dĩ Lam nói: "Đi thôi."
Sau khi Hedy sững sờ một lúc, cô liền đi theo đối phương rời khỏi phòng cách ly.
Thật ra không chỉ riêng Hedy, mà bản thân Mạnh Dĩ Lam cũng cảm thấy dạo này mình bình tĩnh đến lạ thường.
Vào ngày Bạch Tử được điều trị, cô thậm chí còn không xin chính phủ hay Hoành Á cho mình nghỉ phép.
Giống như một người bạn gái tệ bạc, rõ ràng là người mình yêu đang ở thời khắc sinh tử, nhưng bản thân vẫn thản nhiên ở lại công ty làm thêm giờ.
Lúc trước, trong thời gian Bạch Tử rời đi cùng Du Vu Ý, Mạnh Dĩ Lam đã từng lo lắng đến mức không cách nào chìm vào giấc ngủ.
Thế nhưng trong hai mươi bảy ngày qua, mỗi ngày Mạnh Dĩ Lam đều từng bước một làm xong công việc của mình.
Cô vẫn thế, vẫn đi sớm về muộn, cơm ngày ba bữa ăn đúng giờ, ngủ cũng đủ giấc.
Cô thậm chí còn có thời gian rảnh tìm người giải quyết tình trạng thiếu điện gần đây, đồng thời cũng không quên cho người đi xung quanh điều tra nguồn gốc của mùi hương kỳ lạ mà chỉ Bạch Tử mới ngửi thấy.
Nhưng thật đáng tiếc, cho đến nay vẫn không thu hoạch được gì.
Mạnh Dĩ Lam có thể cảm giác được, dường như đáy lòng mình có một cánh cửa nào đó bị chặn lại.
Cô không biết đằng sau cánh cửa đó là gì, mà tạm thời cô cũng chưa muốn khám phá nó.
Trên đường ngồi xe đến chính phủ, Hedy vẫn như thường ngày, chủ động nói chuyện với Mạnh Dĩ Lam về những vấn đề công việc.
Công việc mà hai người hiện đang phụ trách trong chính phủ và Hoành Á hoàn toàn trái ngược với những gì họ đang làm với Bạch Tử.
Hai người muốn Bạch Tử giữ được lý trí, và không trở thành một con thú khát máu.
Thế nhưng đối mặt với nhóm người biến dị mới vừa bị bắt, nhiệm vụ của Hedy và Mạnh Dĩ Lam là khiến họ trở nên giống với BS59 trước đó, quên đi bản ngã của mình và hoàn toàn tuân theo sự điều khiển từ bên ngoài, trở thành một vũ khí.
Gần đây, chính phủ đã mời thêm hàng chục chuyên viên nghiên cứu tham gia công việc này.
Lúc đang đi lại trong phòng thí nghiệm rộng lớn sáng đèn, Mạnh Dĩ Lam cũng không muốn phân tích chuyện mình đang tham gia là đúng hay sai.
Theo một số chuyên gia, suy cho cùng đây cũng là một phương pháp cần phải cố gắng thử nhằm để bảo vệ nhân loại.
Mạnh Dĩ Lam tạm thời che đậy tất cả những giá trị quan mà mình đã từng tin tưởng.
Điều mà cô muốn làm nhất bây giờ, cũng chỉ có một.
Sau khi hoàn thành công việc ở chính phủ, Mạnh Dĩ Lam lên xe do Mạnh Nguyệt sắp xếp, sau đó vội vã đến tập đoàn Hoành Á.
Trong gần ba mươi ngày này, Mạnh Dĩ Lam vẫn luôn hoàn thành công việc của Hoành Á vô cùng tốt, cô cũng không làm gì khiến Mạnh Nguyệt bất mãn.
Trong khoảng thời gian này, cô từng gặp Liêu Vũ Đình cùng với Mạnh Nguyệt.
Đối phương ngồi trên xe lăn, trông rất ốm yếu.
Lúc ấy, Liêu Vũ Đình không hề nói lời nào.
Ánh mắt cô khi nhìn Mạnh Dĩ Lam tràn đầy vẻ yếu ớt khiến người ta cảm thấy thương cảm.
Lúc đó, Mạnh Dĩ Lam cũng kiên nhẫn diễn tốt vai trò thăm hỏi, và cùng hai mẹ con ấy khiển trách Bạch Tử.
Chỉ cần Bạch Tử có thể bình yên hoàn thành giai đoạn chữa trị này, thì hiện tại cho dù là chuyện gì, Mạnh Dĩ Lam cũng có thể làm được.
Công việc quá phức tạp mà thời gian lại trôi qua quá nhanh, Mạnh Dĩ Lam vừa cúi đầu xuống liền bận rộn ở văn phòng đến tận đêm khuya.
Không riêng gì chuyện ở phòng thí nghiệm, mà những công việc lớn nhỏ Mạnh Nguyệt đều giao cho Mạnh Dĩ Lam xử lý.
Nhưng hôm nay, cô cũng không làm việc đến tận đêm khuya như thường lệ, thay vào đó là tạm gác lại những việc còn dang dở sang ngày hôm sau, sau đó tan làm sớm, rồi lên xe tiến về bờ sông.
Sau khi lên xe, Mạnh Dĩ Lam lấy ra một chiếc máy nghe nhạc cầm tay kiểu dáng cũ nhưng vẫn còn mới tinh.
Trong máy có một chiếc đĩa CD, bên trong có rất nhiều bản giao hưởng, bao gồm cả bản nhạc mà Bạch Tử vẫn luôn thích nghe.
Máy nghe nhạc cỡ lòng bàn tay này là một món đồ hiếm, đừng nói là sau khi virus đột biến bùng phát, thậm chí trước khi virus đột biến bùng phát, người bình thường cũng sẽ khó tìm được thứ này.
Cho nên, món quà vốn định tặng Bạch Tử này, mãi đến hôm nay mới được giao tới tay Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh Dĩ Lam đeo tai nghe, lắng nghe giai điệu rồi từ từ nhắm mắt lại.
Bên ngoài cửa sổ đang có tuyết rơi nhẹ, chiếc xe lần lượt vụt qua những đống đổ nát.
Môi trường lạnh lẽo tràn ngập bầu không khí khốn khổ, nhưng giai điệu phát trong tai nghe của Mạnh Dĩ Lam lại tràn ngập hơi thở thanh xuân đầy nắng và ngọt ngào.
Rất giống với Bạch Tử.
Thật ấm áp... ấm áp đến mức làm người ta cảm thấy quyến luyến.
Nghĩ đến đây, Mạnh Dĩ Lam cảnh giác mở mắt ra.
Trong hơn hai mươi ngày qua, cô luôn trong lúc lơ đãng không tự chủ được mà chìm vào ký ức về Bạch Tử, nhưng cô lập tức dừng lại, đưa mình trở về hiện thực.
Thế nhưng Mạnh Dĩ Lam lại không nỡ tắt nhạc, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ để chuyển hướng sự chú ý của mình.
Bởi vì thời tiết hôm nay không tốt lắm, cho nên xe chạy rất chậm.
Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đang dừng ở làn xe bên cạnh, có ba bốn người ăn mặc rách rưới đứng trước xe, hình như đang cãi nhau với tài xế.
Mạnh Dĩ Lam rất nhanh đã nhận ra ba bốn người này, bọn họ hẳn là cư dân bình thường của thành phố B.
Gần đây, sau nhiều cuộc bạo loạn quy mô lớn, những đống đổ nát và vô số sinh mạng cuối cùng cũng đã nhường chỗ cho một khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi.
Hình như cũng do thời tiết mà Vĩnh Thái đã tạm thời định cư ở khu vực màu vàng, không có ý định gây chiến với thành phố B.
Trong khoảng thời gian này, cuối cùng chính quyền thành phố B đã dỡ bỏ lệnh cấm, cư dân bình thường có thể ra ngoài và tự do đi lại trong những khoảng thời gian nhất định.
Nhưng điều buồn cười là, hiện nay ở thành phố B không còn nhiều nơi mà người dân có thể tự do đi lại.
Khu giải trí ngày xưa tụ tập nhiều người nhất, nay đã trở thành đống đổ nát vì bạo loạn.
Hơn nữa, tài nguyên ở thành phố B ngày càng khan hiếm, hầu hết cư dân đang phải chịu đói chịu lạnh, chỉ một số ít người vì tính chất công việc, nên mới có thể bất chấp gió tuyết đi đến những con đường hoang vắng để hoàn thành nhiệm vụ của chính phủ —— chẳng hạn như dọn tuyết, thu thập tài nguyên.
Đột nhiên, Mạnh Dĩ Lam phát hiện ra người điều khiển chiếc xe màu đen kia hóa ra chính là Lâm Khúc Vi.
Điều làm cô ngạc nhiên hơn nữa là, có một người đàn ông mập mạp hói đầu đang ngồi ở ghế phụ.
Chính là bộ trưởng Mạch.
Lúc này, sắc mặt Lâm Khúc Vi có vẻ hơi lo lắng, anh đang cãi nhau với nhóm người đứng ở phía trước xe, cũng không chú ý tới Mạnh Dĩ Lam bên này.
Bộ trưởng Mạch thì đang nhàn nhã hút thuốc lá điện tử, ông ta liếc nhìn cửa sổ xe đang hé mở của Mạnh Dĩ Lam, sau khi nhận ra đối phương, ông ta khẽ mỉm cười, ánh mắt vô cùng gian xảo.
Dạo này thật sự quá bận rộn, đã lâu rồi Mạnh Dĩ Lam không liên lạc với Lâm Khúc Vi.
Lâm Khúc Vi vốn khá nhàn hạ, dường như cũng đột nhiên trở nên bận rộn, nhưng không hiểu sao lại dính líu đến bộ trưởng Mạch.
Mạnh Dĩ Lam không điều tra đến cùng, cô chỉ lưu ý chuyện này lại.
Sau khi trở về bờ sông, cô xuống xe, tháo tai nghe ra rồi thản nhiên nhét máy nghe nhạc vào túi áo khoác.
Lúc này, có một chiếc xe tải đang đậu bên bờ sông.
Bên trong là những hàng hoá mà Mạnh Dĩ Lam đã đặt mấy ngày trước, Hoa tỷ và Hồng Toàn đang bận rộn chuyển chúng lên tàu.
Bởi vì tình hình ngày càng trở nên nghiêm trọng, lượng nhu yếu phẩm được đưa đến lần này ít hơn trước rất nhiều.
Gần đây, chú Hồng được cử đến huyện Bình Hóa để xử lý việc mở rộng cở sở thí nghiệm, Mạnh Dĩ Lam đã lâu không gặp ông ấy, nhưng đối phương thỉnh thoảng sẽ dùng đồng hồ gửi tin nhắn đến để trình bày về việc xây dựng căn cứ ở đó.
Trước khi Mạnh Dĩ Lam chuẩn bị bước xuống tầng hầm, Hoa tỷ đột nhiên kéo cô sang một bên: "Mấy ngày nay, hình như xung quanh đây có người lén lút theo dõi chiếc tàu này."
Hai tuần trước, cách bờ sông không xa, có một cuộc bạo loạn nhỏ đã nổ ra.
Mặc dù chính phủ đã nhanh chóng dàn xếp, nhưng kể từ đó, khu vực này đã mở cửa cho người dân tự do ra vào, không còn nhận được sự bảo vệ đặc biệt như trước nữa.
"Có phải là cô Hầu không?" Hoa tỷ nhẹ giọng hỏi.
Mạnh Dĩ Lam lắc đầu: "Có lẽ không phải."
Cách đây một thời gian, sau khi Hoa tỷ theo dõi Hầu Tắc Văn và lấy trộm đống tài liệu từ bảo tàng nghệ thuật, Hầu Tắc Văn chẳng biết vì sao mà không nói một lời đột nhiên rời khỏi chiếc tàu này.
Khi đi đối phương cũng không mang theo nhiều đồ, tựa như là vội vã "chạy trốn", trong nháy mắt chẳng biết đi đâu.
Nhưng so với Hầu Tắc Văn, Mạnh Dĩ Lam càng cảm thấy "người lén lút" mà Hoa tỷ nhắc tới, có vẻ giống như gián điệp được Mạnh Nguyệt phái đến để theo dõi cô hơn.
Cũng may trên tàu có rất nhiều báo động, Bạch Tử cũng đã đặt rất nhiều bẫy ở gần đây, tạm thời người ngoài không thể dễ dàng lẻn vào được.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn không dám phớt lờ, lại dặn dò thêm vài câu, nhắc nhở Hoa tỷ phải cảnh giác nhiều hơn.
Sau đó, dường như cô chợt nhớ ra điều gì đó: "Tôi đã thăm dò được tin tức về người mà trước đây cô muốn tìm."
Mấy ngày trước, Hoa tỷ tâm sự nặng nề, thỉnh thoảng lại nhìn xuống đồng hồ, còn ngẫu nhiên phát ra tiếng thở dài.
Sau khi Mạnh Dĩ Lam chủ động đến hỏi thăm, cô mới ấp úng nói ra điều mình đang lo lắng gần đây.
Nửa tháng trước, Hoa tỷ chợt nghe tin một người chị em thân thiết của mình, cũng là vận động viên đấu vật, gần đây đã đến thành phố B, nhưng sau khi tìm kiếm rất lâu, cô vẫn không biết đối phương đang trốn ở nơi nào.
Mạnh Dĩ Lam vẫn luôn ghi nhớ chuyện này, lúc rảnh rỗi liền nhờ người hỏi thăm một chút, không ngờ chẳng mấy chốc đã có tin tức: "Mấy ngày tới, sẽ có người cho tôi thông tin liên lạc của đối phương, đến lúc đó tôi sẽ nói cho cô biết."
Sau khi Hoa tỷ sửng sốt một lúc, cô mừng rỡ đến hốc mắt đỏ hoe: "Cảm ơn Mạnh tiểu thư!"
Mạnh Dĩ Lam lãnh đạm nhẹ gật đầu, sau đó xoay người đi xuống tầng hầm.
Mạnh Dĩ Lam không dám nhận lấy cảm xúc vui mừng của đối phương.
Về phần nguyên nhân là gì, cô càng không muốn suy nghĩ.
Sau khi xuống tầng hầm, Mạnh Dĩ Lam không trực tiếp vào phòng cách ly như thường lệ, mặc dù hôm nay đối với cô mà nói, nó rất quan trọng - Hedy sẽ thông qua những lần báo cáo thể chất của Bạch Tử, rồi suy ra kết quả khái quát cuối cùng của toàn bộ quá trình điều trị.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam lại như thể không quan tâm chút nào, xoay người đi về phía phòng khách.
Sau khi vào cửa, cô chỉ nhìn thấy Ngô phu nhân và Lam Nhân.
Ngô phu nhân đang ngồi đọc sách ở bàn ăn, Lam Nhân thì ngồi lẩm bẩm một mình trên ghế sofa.
Cách đây không lâu, Ngô phu nhân vốn định quay về thủy cung, nhưng thời tiết ngày càng xấu, con đường dẫn vào thủy cung phủ đầy tuyết dày, chính phủ cũng không cử người đến dọn tuyết, nên bà ấy tạm thời ở lại đây.
"Tôi đã tìm cho mọi người vài chiếc túi sưởi ấm tay," Mạnh Dĩ Lam đưa túi đựng trong tay cho Ngô phu nhân, "Gần đây thiếu điện, lúc không có máy sưởi thì có thể dùng cái này."
Mạnh Dĩ Lam đã bỏ ra rất nhiều công sức để biến nơi này thành hoàn hảo, nhưng một khi mất điện, cuộc sống liền bắt đầu trở nên khó khăn hơn.
"Thật có lòng." Ngô phu nhân mỉm cười cầm lấy túi đựng, sau đó lấy ra một chiếc túi sưởi tay đưa cho Lam Nhân.
Tuy rằng có chút không hài lòng với cách làm của Mạnh Dĩ Lam về chuyện ép buộc Du Vu Ý, nhưng Ngô phu nhân vẫn rất quý mến cái người cứng miệng nhưng mềm lòng ở trước mặt.
Bà biết rất rõ, mặc dù Du Vu Ý trải qua nhiều khó khăn, nhưng cuộc sống của Mạnh Dĩ Lam cũng không hề dễ dàng hơn Du Vu Ý là bao.
Lam Nhân cầm lấy chiếc túi, tò mò sờ vào một cái, rồi lại không chút hứng thú đặt sang một bên.
Mạnh Dĩ Lam nhìn chằm chằm Lam Nhân hồi lâu, sau đó lặng lẽ lấy từ trong túi ra một chiếc áo len, có chút lúng túng đi đến bên cạnh đối phương.
Lúc Mạnh Dĩ Lam ra ngoài làm việc, Lam Nhân chủ yếu được Hoa tỷ và Ngô phu nhân chăm sóc.
Mãi đến buổi tối trở lại tàu, Mạnh Dĩ Lam mới có cơ hội ngồi cùng Lam Nhân một hồi.
Dù là mẹ con, nhưng sự tương tác giữa hai người còn khó xử hơn cả người lạ.
Lam Nhân luôn nhìn vào một góc nào đó và tự lẩm bẩm một mình, trong khi Mạnh Dĩ Lam thì giống như bây giờ, sẽ hơi lúng túng đứng ở một bên như thế này, không biết nên làm gì mới phải.
Trước khi Bạch Tử tiếp nhận điều trị, cô đã bâng quơ thuyết phục Mạnh Dĩ Lam giao tiếp với Lam Nhân nhiều hơn - đây là một trong những lý do khiến Mạnh Dĩ Lam lấy hết can đảm để chủ động đến gần Lam Nhân.
Ngô phu nhân đi tới bên cạnh Mạnh Dĩ Lam, cố gắng xoa dịu bầu không khí: "Chiếc áo len này đẹp quá, mẹ cháu mặc vào chắc chắn sẽ rất hợp."
Vừa nói, bà vừa muốn lấy quần áo ra nhìn xem một chút, lại không cẩn thận đụng phải túi áo khoác của Mạnh Dĩ Lam.
Tai nghe của máy nghe nhạc bị vướng, đột nhiên từ trong túi vang lên bản nhạc mà Mạnh Dĩ Lam đã nghe suốt hơn nửa tiếng đồng hồ.
Lam Nhân đang lẩm bẩm một mình bỗng nhiên run rẩy toàn thân, sau đó kinh ngạc chỉ vào túi của Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh Dĩ Lam có chút do dự lấy máy nghe nhạc ra, nhìn Ngô phu nhân một chút, rồi đưa cho Lam Nhân.
Lam Nhân cầm lấy chiếc máy nhỏ bằng lòng bàn tay, vừa xuất thần nhìn nó, vừa chăm chú lắng nghe tiếng nhạc đang phát.
Ngô phu nhân kéo Mạnh Dĩ Lam sang một bên: "Đó là..."
"Đó chính là món quà tôi muốn tặng cho Bạch Tử." Mạnh Dĩ Lam nói.
"Không," Ngô phu nhân lắc đầu, "Ta hỏi về giai điệu này..."
Mạnh Dĩ Lam nhíu nhíu mày: "Bạch Tử rất thích nghe bản nhạc này, sao thế?"
Ngô phu nhân khựng lại, sau đó thở dài.
Sắc mặt Mạnh Dĩ Lam có chút trầm xuống, nhưng cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Cô biết Ngô phu nhân sẽ không nói ra nguyên do khiến bà thở dài.
Câu trả lời của người kia luôn là "Ta già rồi không nhớ được, để Tiểu Ý kể cho cháu nghe đi", dùng vấn đề đó lấp liếm cho qua.
Có vẻ như Du Vu Ý hiểu rõ tình huống của Lam Nhân hơn Ngô phu nhân.
Mạnh Dĩ Lam biết, đây chính là một trong những cách mà Ngô phu nhân muốn gián tiếp giúp Du Vu Ý và Bạch Tử gặp nhau.
Tuy nhiên, Mạnh Dĩ Lam vẫn cố chấp không chịu đưa ra bất kỳ quyết định nào.
Cô không nói sẽ không đi tìm Du Vu Ý, cũng không nói sẽ đi tìm Du Vu Ý.
Hành động này khiến Mạnh Dĩ Lam có chút không thoải mái, thấy Lam Nhân vẫn đang nghe nhạc, cô tạm thời để chiếc máy lại cho đối phương, sau đó tạm biệt Ngô phu nhân rồi rời khỏi phòng khách.
Lần này, cô bước thật nhanh về phía cuối hành lang.
Như một thói quen, Mạnh Dĩ Lam lại đứng ở cửa phòng cách ly vài giây rồi mới mở cửa.
Hedy là người duy nhất trong căn phòng nhỏ, cô đang ngồi ở trước bàn, nhìn thứ gì đó bằng một dụng cụ giống như kính hiển vi.
Sau khi Mạnh Dĩ Lam vào cửa, cô quay đầu lại nhìn.
Sắc mặt Hedy ngưng trọng, cũng không như thường lệ chào hỏi đối phương.
Mạnh Dĩ Lam lập tức có dự cảm không lành, nhưng cô vẫn bình tĩnh đi đến trước tấm kính, nhìn Bạch Tử đang nằm trên giường.
Lúc này, toàn bộ vết sẹo trên cơ thể người ấy đã biến mất, khuôn mặt bình thản hệt như đang ngủ say.
"Dĩ Lam," Hedy nhìn bóng lưng thẳng tắp của Mạnh Dĩ Lam, mặc dù có chút do dự, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "Tình hình... không ổn lắm."
Thật ra, nào chỉ có "không ổn lắm".
Thậm chí tình huống còn tệ hơn Hedy tưởng tượng rất nhiều.
Mạnh Dĩ Lam không trả lời, cô vẫn đứng bất động nhìn người trên giường.
Hedy đứng dậy, chậm rãi bước đến sau lưng đối phương.
Đang lúc cô suy nghĩ xem nên an ủi như thế nào, lại nghe được Mạnh Dĩ Lam bình tĩnh hỏi: "Tiếp theo sẽ thế nào?"
Hedy sững sờ.
Thật ra, Hedy đã sớm nói chi tiết cụ thể với Mạnh Dĩ Lam về những phát sinh có thể xảy ra.
Nhưng vì đối phương hỏi lại nên cô cũng chỉ có thể nói thêm lần nữa.
"Nếu lạc quan, Bạch Tử sẽ vẫn hôn mê," Hedy cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh hơn để mô tả, "Chỉ cần chúng ta không thiếu thuốc và thiết bị vẫn còn hoạt động, tạm thời cô ấy vẫn có thể tiếp tục sống sót theo phương pháp này."
Mạnh Dĩ Lam lại hỏi: "Nếu không lạc quan thì sao?"
Hedy nhíu mày.
Theo cảm nhận của cô, Mạnh Dĩ Lam hỏi như thế là đang tự tra tấn chính mình.
Nhìn chằm chằm đối phương một lát, Hedy bất đắc dĩ hít một hơi: "Nếu như không lạc quan, sẽ có hai trường hợp xảy ra."
Hedy mím môi, sau đó tiếp tục nói: "Thứ nhất, chúng ta có thể để Bạch Tử tỉnh lại, nhưng mỗi ngày phải cho cô ấy uống một lượng lớn thuốc để ngăn chặn biến dị trong cơ thể cô ấy, nhưng... cũng không thể duy trì được lâu."
Mạnh Dĩ Lam vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Tử, bất động.
"Thứ hai là... tình huống xấu nhất," Hedy quay đầu nhìn Bạch Tử trên giường, "Cô ấy sẽ tự tỉnh dậy trong trạng thái hoàn toàn đột biến thành thú tính, đến lúc đó..."
Hedy không đành lòng nói thêm gì nữa.
Cô biết, Mạnh Dĩ Lam đã sớm hiểu rõ về những sự thật còn tàn khốc hơn.
May mắn thay, người kia cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Nhưng điều mà Hedy không ngờ tới chính là, Mạnh Dĩ Lam đổi chủ đề, nói: "Hôm nay là ngày lễ ở quê cậu đúng không?"
Hedy ngẩn ra một lát mới gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay là ngày lễ truyền thống."
Rõ ràng hôm nay là một ngày tốt lành để đoàn tụ, nhưng Mạnh Dĩ Lam lại nhận được tin xấu nhất.
Hedy từng nói những lời gay gắt với cả Bạch Tử và Mạnh Dĩ Lam, giờ không còn tâm trí buộc đối phương phải chấp nhận sự thật: "Dĩ Lam, nếu cậu cảm thấy không thoải mái, có thể nói với tôi, tôi..."
"Tôi muốn lên boong tàu hít thở không khí," Mạnh Dĩ Lam quay đầu nhìn Bạch Tử đang ngủ, "Khó có được ngày nghỉ lễ, uống chút rượu đi."
Nói xong không đợi Hedy trả lời, liền xoay người rời khỏi phòng.
Hedy có chút phản ứng không kịp.
Cô đứng đó một lúc, mới quay đầu nhìn Bạch Tử đang nằm trên giường, rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Mạnh Dĩ Lam không hề nói đùa.
Cô thực sự lấy một chai rượu và hai cái ly rồi cùng Hedy lên boong tàu.
Ngoài tàu không có tuyết, nhưng nhiệt độ lại lạnh vô cùng, hai người ngồi trong lều quanh bếp lửa.
Mao Mao cũng theo hai người ra khỏi khoang tàu, nó ngoan ngoãn ngồi bên chân Mạnh Dĩ Lam.
Lúc này, phần màu trắng trên cơ thể Mao Mao đã lan tới tận ngực, chẳng bao lâu nữa nó sẽ hoàn toàn biến thành "đười ươi lông trắng".
Vài ngày trước, Mạnh Dĩ Lam định mặc thêm áo khoác dày và quần sợi bông cho Mao Mao, nhưng cô chợt phát hiện ra, đứa nhỏ từng đi đến đâu cũng quấn chăn đến đấy, giờ đây không hề sợ lạnh, thậm chí mấy lần còn lén chạy ra ngoài chơi đùa trên những cái cây phủ đầy tuyết.
Chắc chắn là cơ thể Mao Mao đã gặp phải vấn đề gì đó, nhưng khi ấy Mạnh Dĩ Lam cũng không có thời gian để tìm hiểu nguyên nhân.
Cứ thế để yên cho đến tận bây giờ.
Sau khi uống chút rượu, Mạnh Dĩ Lam bắt đầu chủ động kể cho Hedy nghe những điều kỳ lạ mà cô đã từng trải qua.
Khi ấy cô chỉ là một cô gái non nớt mới ra đời, cái gì cũng không biết, nhưng cái gì cũng dám làm, dù đầy rẫy những bẽ bàng nhưng cô sống một cuộc sống khá đơn giản và thoải mái.
Lúc đầu, Hedy cảm thấy có gì đó hơi không thích hợp, cô cảm nhận được Mạnh Dĩ Lam đang trong trạng thái tưởng chừng như thoải mái, nhưng thực ra lại vô cùng căng thẳng.
Nhưng khi họ trò chuyện, Hedy buông bỏ những nghi ngờ của mình, sau khi uống một ít rượu, cô không còn đấu tranh với giác quan thứ sáu nữa.
Có lẽ đúng như cô từng nghĩ, Bạch Tử ở trong lòng Mạnh Dĩ Lam quả thật không quan trọng đến thế.
"Xin lỗi," Mạnh Dĩ Lam đột nhiên nhẹ giọng nói: "Hôm nay lẽ ra cậu phải đón lễ cùng cha mẹ."
Hedy nhíu mày thở dài: "Thật ra tôi đã rất may mắn rồi."
Chỉ cần cha mẹ khoẻ mạnh đã là một điều kỳ diệu.
Tất nhiên Hedy cũng biết, cô càng nhận được nhiều lợi ích từ công việc, thì trách nhiệm mà cô phải gánh cũng càng lớn hơn.
Không chỉ Hedy, còn có rất nhiều người cũng giống như cô, cũng đang vì chống chọi với loại virus đột biến này mà nỗ lực không ngừng.
"Tôi nhận được tin," Hedy nói, "Chính quyền thành phố B dự định liên kết với các chính quyền nơi khác ở Trung Quốc, cùng nhau chia sẻ tất cả thông tin dữ liệu, và cùng nhau phát triển vắc xin."
Mạnh Dĩ Lam cũng đã nghe nói tới chuyện này.
Trong gần hai năm kể từ khi virus đột biến bùng phát, tình trạng hỗn loạn đã tồn tại ở khắp nơi.
Cả chính phủ lẫn phía tư nhân đều đầy rẫy những mưu đồ lừa gạt lẫn nhau, chưa kể việc chia sẻ dữ liệu sẽ phải mất hơn nửa năm sau đó mới có thể bắt đầu.
Lần đầu tiên khi Mạnh Dĩ Lam nghe nói đến kế hoạch này, mặc dù rất nghi ngờ nhưng cô cũng cho rằng đây là một chuyện tốt hiếm có.
Ít nhất, đây cũng là dấu hiệu tốt cho thấy mọi thứ đang phát triển.
Người đề xuất kế hoạch này chính là một vị quan chức cấp cao nhất trong phe của Lưu Tử.
"Nếu chuyện này thật sự có thể xảy ra," Hedy tiếp tục, "Tôi sẽ cố gắng liên lạc với người ở đất nước tôi, để xem liệu chúng tôi có thể tham gia hay không."
Mạnh Dĩ Lam nghe vậy, không trả lời, chỉ cúi đầu nhấp một ngụm rượu.
Hedy lại càng hào hứng hơn, tâm tình nặng nề khi ở dưới tầng hầm cũng giảm bớt đi rất nhiều, cộng thêm có chút men say, cô không chút kiêng dè nói: "Thật ra ngày lễ hôm nay, ngoài ý nghĩa họp mặt gia đình, còn có ý nghĩa như sự gặp gỡ của những người yêu nhau."
Vừa dứt lời, cô mới nhận ra mình đã nói điều ngu ngốc: "Tôi xin lỗi, tôi..."
Mạnh Dĩ Lam tựa như không để ý, thuận theo chủ đề của đối phương hỏi: "Tôi nhớ trước đây cậu đã có bạn trai rồi phải không?"
"Bạn trai?" Hedy sững sờ.
Mạnh Dĩ Lam gật đầu: "Buổi tối hôm chúng ta uống rượu trong quán bar, có một người đàn ông mang đến cho cậu một bó hoa..."
Hedy vội xua tay: "Cậu hiểu lầm rồi, đó là em họ của tôi, còn hoa kia..."
Đêm đó, tâm tình của Hedy đã bị rối loạn bởi Mạnh Dĩ Lam.
Lúc đối phương đi vào nhà vệ sinh, em họ của cô đã gửi tin nhắn cho cô.
Sau nhiều lần tra hỏi, Hedy đã đem toàn bộ tâm sự của mình nói ra.
Thế là, trùng hợp người em họ ấy cũng tình cờ ở gần quán bar, cậu ta đã gửi hoa cho Hedy để tỏ tình, hy vọng có thể thúc đẩy cô và Mạnh Dĩ Lam đến với nhau.
Nhưng Hedy đã không đáp ứng được sự mong đợi ấy, cô không đủ can đảm bày tỏ tình yêu của mình với Mạnh Dĩ Lam.
"Hoa đó làm sao?" Mạnh Dĩ Lam hỏi.
Tám năm sau, Hedy vẫn không có dũng khí thú nhận: "Không có chuyện gì, chỉ là cậu ấy trêu tôi thôi, lúc đó tôi còn độc thân... dĩ nhiên, bây giờ cũng vẫn thế."
Mạnh Dĩ Lam gật gật đầu: "Tôi đã hiểu lầm thật nhiều năm."
"Lúc đó tôi đang tập trung cho công việc, không còn thời gian để quan tâm đến những chuyện đó," Hedy nói về cảm xúc của mình trước khi gặp Mạnh Dĩ Lam: "Suy cho cùng, tình yêu cũng chỉ là một phản ứng hóa học..."
Nói đến đây, hai người đồng thời sững sờ.
Hedy sửng sốt vì cô đã chợt nghĩ rằng "phản ứng hóa học" của mình với Mạnh Dĩ Lam vẫn chưa phai nhạt.
Còn vẻ mặt Mạnh Dĩ Lam cứng đờ vì cô chợt nhớ mình đã từng nói điều này với người nào đó.
Lúc này, bầu trời bỗng bắt đầu có tuyết rơi nhẹ.
Hedy nâng ly lên uống một ngụm: "Dĩ Lam, cậu thật sự rất kiên cường."
Mạnh Dĩ Lam nhướn mày.
"Tôi còn tưởng rằng," Hedy quay đầu nhìn Mạnh Dĩ Lam, "Hôm nay cậu nhất định không thể chịu đựng nổi sự đả kích này, nhưng... cậu thực sự rất kiên cường, tôi rất khâm phục cậu..."
"Chịu đựng nổi sự đả kích gì?" Mạnh Dĩ Lam đột nhiên hỏi.
Hedy nhíu mày lại.
Sắc mặt Mạnh Dĩ Lam lạnh nhạt: "Chỉ cần người đó vẫn còn ở đây, tôi không cần phải chịu đựng gì cả."
Hedy chưa kịp hiểu được ý nghĩa câu này, Mạnh Dĩ Lam lại nói: "Chúng ta về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm," cô uống cạn ly rượu trong tay, sau đó khẽ mỉm cười: "Nghỉ lễ vui vẻ, Hedy."
Hedy bị nụ cười quyến rũ này mê hoặc, bàn tay cầm ly bỗng cứng đờ giữa không khí, không thể cử động.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam đã xoay người và dẫn Mao Mao trở lại khoang tàu.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Hedy mới lấy lại tinh thần.
Cô nghiền ngẫm lại cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người, cô nghĩ có lẽ mình đã nói sai điều gì đó, nhưng có vẻ như cũng không phải vậy.
Hedy vẫn chưa hiểu ý của Mạnh Dĩ Lam khi nói "không cần phải chịu đựng gì cả". Hơn nữa, đêm nay cô cũng hoàn toàn không hiểu được cảm xúc của đối phương.
Ở bên kia, Mạnh Dĩ Lam tựa như có chút say, cô quay về tầng hầm tắm nước nóng trước.
Sau đó, cô không vào phòng cách ly mà quay thẳng về nơi mình ngủ.
Mạnh Dĩ Lam ngồi ở bên giường, ngơ ngác một lúc, không nghĩ ngợi gì nữa.
Trên tủ cạnh giường, có cuốn sổ tay nhỏ mà Bạch Tử đưa cho cô.
Tuy nhiên, cô vẫn chưa mở nó ra.
Bản thân Mạnh Dĩ Lam cũng không biết vì sao, cô lại có cảm giác giống như lúc mình không dám đọc những gì Bạch Tử đã viết khi rời khỏi thành phố B.
Mãi cho đến khi tiếng ngáy của Mao Mao vang lên từ ghế sofa, Mạnh Dĩ Lam mới nằm xuống.
Hôm nay nguồn điện ở tầng hầm vẫn bình thường, hệ thống sưởi trong phòng vẫn đủ dùng.
Sau khi Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu, cô đưa tay cầm chiếc áo khoác màu đen trên gối lên, ôm vào lòng.
Đây dường như lại là một đêm rất bình thường, giống hệt như 26 đêm trước đó.
Sau khi nhắm mắt lại, Mạnh Dĩ Lam cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
Trong cơn say mơ hồ, suy nghĩ của cô vừa mờ ảo lại cũng vừa rõ ràng.
Thật ra, Mạnh Dĩ Lam biết rất rõ, khi nghe Hedy nói "tình hình không ổn lắm", điều này cũng gần giống như nghe đối phương tuyên bố Bạch Tử đã "điều trị thất bại".
Nhưng cô lại biểu hiện khá bình tĩnh.
Vào lúc chỉ có một mình, Mạnh Dĩ Lam dường như hiểu được vì sao mình lại có thể bình tĩnh như vậy.
Bởi trong tiềm thức, cô chưa bao giờ thực sự lên kế hoạch cho việc nên đối mặt như thế nào với kết quả "điều trị thất bại" - dù cô nghĩ mình đã chuẩn bị đầy đủ cho việc này rồi.
Mạnh Dĩ Lam bình tĩnh không phải vì cô mạnh mẽ, mà vì cô không cho rằng tình huống hiện tại là "thất bại".
Vì vậy, cô không cần phải chịu đựng điều gì cả.
Cô luôn tin tưởng, Bạch Tử nhất định sẽ trở lại bình thường.
Mạnh Dĩ Lam tin tưởng người từng nói với cô rằng "cả một đời theo chị", nhất định sẽ đồng hành cùng cô trong thế giới đã trở nên vô cùng tồi tệ này.
Ngoài điều đó ra, không còn khả năng nào khác.
Đó là lý do vì sao, cô có thể tỏ vẻ như không hề quan tâm.
Đó là lý do vì sao, trong ngày đầu tiên Bạch Tử điều trị, biểu hiện của cô lại thản nhiên đến như vậy.
Khi đó, lời tạm biệt giữa hai người chỉ là vài ba câu nói và một nụ hôn ngắn ngủi.
Quá vội vàng.
Thái độ của cô lúc đó giống như Bạch Tử đang chữa bệnh cảm vậy.
Nhưng cho đến bây giờ, Mạnh Dĩ Lam vẫn không thay đổi chủ ý.
Chỉ cần Bạch Tử vẫn còn ở đó, việc điều trị sẽ không bao giờ bị coi là thất bại, và cô - Mạnh Dĩ Lam, vẫn sẽ có cơ hội tìm cách giúp Bạch Tử trở lại như trước đây.
Cơn buồn ngủ chợt kéo tới, Mạnh Dĩ Lam hơi cúi đầu, ngửi thấy vị bạc hà ngọt mát tỏa ra từ chiếc áo khoác màu đen, rồi từ từ chìm vào giấc mộng.
Đêm nay, cô ngủ rất an ổn.
Hệt như những đêm trước đó cô được Bạch Tử ôm chặt từ phía sau.
Khi Mạnh Dĩ Lam thức dậy, dưới tầng hầm vẫn không mất điện, xung quanh vẫn rất ấm áp.
Ngày thứ hai mươi tám dường như là một bản sao của ngày thứ hai mươi bảy.
Sau khi rời giường, Mạnh Dĩ Lam vội vàng rửa mặt, thay xong quần áo liền chạy tới phòng cách ly gặp Bạch Tử, cô còn bình tĩnh chào hỏi hai nghiên cứu viên đang làm việc trong phòng cách ly.
Sau đó, Mạnh Dĩ Lam cùng Hedy và Hồng Toàn đến chính phủ làm việc, rồi lại tiếp tục bận rộn ở Hoành Á.
Mọi thứ dường như không khác gì hai mươi bảy ngày trước đó.
Mãi cho đến khi Mạnh Dĩ Lam ngồi cạnh Mạnh Nguyệt, vây quanh bàn tròn họp cùng với một nhóm giám đốc cấp cao của tập đoàn Hoành Á, đột nhiên cô nhận được tin nhắn từ Hoa tỷ.
Một lúc sau, Mạnh Nguyệt nhận ra Mạnh Dĩ Lam vẫn chăm chú nhìn đồng hồ của mình, liền nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Lúc này Mạnh Dĩ Lam mới ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Không có gì, chỉ là bên kia tàu đột nhiên mất điện, mọi việc có chút rắc rối... cô mẫu, con muốn về sớm một lát, có được không ạ?"
Vừa nói, cô vừa nhét đồng hồ vào cổ áo, đặt hai tay lên đầu gối và siết chặt thành nắm đấm.
"Mất điện?" Mạnh Nguyệt nhướn mày, "Chỉ cần tìm người xử lý thôi, có cần đích thân trở về không?"
Mạnh Dĩ Lam vừa định trả lời, lại nghe được một âm thanh nhỏ, xung quanh đột nhiên chìm vào bóng tối - toàn bộ đèn trong phòng họp vụt tắt.
Mọi người đều im lặng, một lúc sau, một số người bắt đầu bất an xì xào bàn tán.
Lúc này, trợ lý của Mạnh Nguyệt chạy vào, giải thích: "Máy phát điện có vấn đề, chắc phải mất nửa giờ mới sửa xong."
"Sao ở đây lại mất điện?" Mạnh Nguyệt cau mày.
Đột nhiên, một nhân viên bảo an khác vội vàng bước vào, cúi người nói gì đó vào tai Mạnh Nguyệt.
Sắc mặt Mạnh Nguyệt thay đổi, bà quay sang những người khác và nói: "Xin lỗi các vị, đột nhiên mất điện, hôm khác chúng ta lại bàn tiếp nhé..." Sau đó bà nhìn Mạnh Dĩ Lam bên cạnh, "Con và mọi người nên nghỉ ngơi ở đây một lát, đợi có điện rồi đi thang máy..."
"Không sao đâu," Mạnh Dĩ Lam nói, "Con cũng xuống."
Mạnh Nguyệt lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, nhưng vì đang có việc quan trọng nên bà không để ý nữa, nhanh chóng bước theo nhân viên bảo an rời khỏi phòng hợp.
Nhìn Mạnh Nguyệt vội vã bước vào một phòng họp khác, Mạnh Dĩ Lam quay người chạy về phía lối thoát hiểm.
Trong tin nhắn Hoa tỷ gửi tới, chỉ có một con số "3".
Trước đó, để đảm bảo an toàn, hai người họ đã đặt ra một vài con số để làm ám hiệu.
Số "3" có nghĩa là, "Bạch Tử đã xảy ra chuyện".
Khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn, Mạnh Dĩ Lam cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Ngay cả khi nghe Hedy nói "tình hình không ổn lắm", cô cũng chưa bao giờ sợ hãi đến như vậy.
Sau khi rời khỏi tòa nhà văn phòng của tập đoàn Hoành Á, Mạnh Dĩ Lam thở hổn hển ngồi vào ghế lái, ra lệnh cho tài xế ngồi vào ghế phụ.
Đã lâu cô không lái xe, nhưng cô liều mạng đạp mạnh chân ga, cho xe lao về hướng con tàu trong băng tuyết.
Khi đến bờ sông, mọi thứ đều gió êm sóng lặng.
Sau khi Mạnh Dĩ Lam xuống xe, cô không hề quay đầu lại mà bước nhanh lên boong tàu, sau đó sắc mặt lạnh lùng lao vào khoang tàu.
Trong cửa đèn sáng rực, cũng không có cúp điện - đó chỉ là lời nói dối để qua mặt Mạnh Nguyệt.
Mọi thứ xung quanh vẫn giống hệt như khi Mạnh Dĩ Lam rời đi, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nhưng rất nhanh, Hoa tỷ sắc mặt tái nhợt từ hành lang chạy tới chỗ cô: "Bạch Tử đột nhiên tỉnh lại, A Dao nói, Bạch Tử cắn cánh tay anh Lỗ..."
Anh Lỗ và A Dao là hai nghiên cứu viên được Mạnh Dĩ Lam tìm đến để chữa trị cho Bạch Tử.
Hoa tỷ chưa kịp nói xong, Mạnh Dĩ Lam đã nhấc chân đi về phía tầng hầm.
Sau khi nhanh chóng leo xuống hầm, cô phát hiện hành lang cũng im lặng, dường như không khác gì ngày thường.
Mạnh Dĩ Lam cùng Hoa tỷ nhanh chóng chạy về phía trước, trong không gian sâu thẳm, tiếng bước chân của họ không ngừng vang vọng.
Khi hai người chạy tới cửa phòng cách ly, Mạnh Dĩ Lam chợt phát hiện có một vệt máu dài từ trong phòng ra đến ngoài cửa, hình như có ai đó hoặc thứ gì đó không ngừng chảy máu đang bị kéo về phía sâu trong hành lang.
Bên trong cánh cửa hé mở, Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy tấm kính trong suốt đã vỡ vụn, toàn bộ phòng cách ly trở nên hỗn loạn.
Lúc này, Ngô phu nhân dẫn theo Lam Nhân vội vàng chạy tới.
Hiển nhiên bà ấy đã biết chuyện gì đang xảy ra, trầm giọng nhắc nhở: "Ở phía hành lang trong cùng."
Mạnh Dĩ Lam gật đầu: "Ngô phu nhân, xin ngài đưa mẹ tôi về phòng khách và hãy ở đó, tuyệt đối đừng đi theo."
Nói xong, cô chạy dọc theo vết máu trên mặt đất.
Sau khi rẽ vào góc, từ xa xa Mạnh Dĩ Lam liền nhìn thấy một cái lỗ to tướng trên bức tường xi măng cuối hành lang.
Bên kia bức tường là một hang động tối tăm.
Nữ nghiên cứu viên A Dao đang ngơ ngác ngồi bên tường, toàn thân đầy máu, nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam và Hoa tỷ chạy tới, cô run rẩy nói: "Bạch, cô Bạch... bắt... anh Lỗ đi..."
Mạnh Dĩ Lam đứng bất động trước bức tường, nhìn hang động tối tăm mà không nói một lời.
Mặc dù không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì bên trong, nhưng cô có thể cảm nhận được không khí trong hang vô cùng ẩm ướt và lạnh lẽo, trong đó còn xen lẫn một mùi hương quen thuộc - đó là mùi hương mà cô đã cử người tìm kiếm suốt hai mươi tám ngày, nhưng vẫn không thể tìm được nguồn gốc.
Lúc này, mùi hương nồng nặc ấy đang từ đâu đó trong hang truyền ra, hệt như thủy triều tràn vào tầng hầm.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Xin lỗi, tôi đã thất hứa, tôi sẽ bù đắp cho mọi người!
Canh gà trích lời hôm nay:
Không ai có thể vây khốn bạn, ngoại trừ chính bạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT