“An An làm theo tôi.” Ở đầu kia điện thoại là tiếng người thanh niên đang rất gấp gáp: “Hít vào…”
“Thở——”
“Hít——”
“Hít——”
Mười phút sau, Thẩm Chu Niên lái xe đến chung cư, anh ra khỏi thang máy chạy thẳng đến cửa phòng Chu An.
“Cốc cốc——” Thẩm Chu Niên gõ cửa, vội vàng nói vào điện thoại: “Chu An, là anh.”
Lúc Thẩm chu Niên muốn phá cửa thì trong phòng phát ra tiếng dép lê loẹt quẹt. Mấy giây sau một bàn tay yếu ớt mở cửa từ bên trong. Gần như trong nháy mắt, Chu An ngã xuống.
Thẩm Chu Niên ôm lấy cô.
Chu An để mặc cho anh ôm, hai mắt nhắm nghiền, mồ thôi thấm ướt tóc mai trên trán và hai bên. Thẩm Chu Niên dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, sau khi cảm nhận được nhiệt độ cao thì anh chóng đắp áo khoác ngoài lên vai Chu An. Cách hai lớp áo bế cô lên bước thật nhanh xuống lầu.
Xe chạy đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất.
Bác sĩ và y tá đẩy giường bệnh từ phòng cấp cứu ra. Thẩm Chu Niên nhẹ nhàng đặt Chu An xuống giường, và nói với bác sĩ triệu chứng của Chu An.
“Cô ấy có tiền sử bệnh tim hoặc rối loạn chức năng phổi không?” Bác sĩ vừa dùng thiết bị y tế kiểm tra tình trạng của Chu An, vừa hỏi Thẩm Chu Niên.
“Không.” Thẩm Chu Niên nhớ lại, ánh mắt lo lắng nhìn người trên giường bệnh nói: “Hôm nay cô ấy bị kinh hãi.”
Bác sĩ gật đầu tỏ vẻ cảm ơn anh đã phối hợp, sau đó làm thêm một vài kiểm tra rồi dặn y tá dùng thuốc.
Nữ y tá ở phòng cấp cứu gọi anh: “Người nhà cô Chu An, xin vui lòng kí tên ở đây!”
Thẩm Chu Niên cởi áo khoác gió đặt ở trên thành giường bệnh, đi đến chỗ y tá, cúi đầu nhìn thông báo của bệnh viện.
Ánh mắt Thẩm Chu Niên dừng ở cột “Chữ ký của người nhà” mất mấy phút, cuối cùng cầm bút viết tên của mình.
Sau khi dùng thuốc khoảng hai tiếng, bác sĩ trực đến kiểm tra tình hình của Chu An và nói với Thẩm Chu Niên: “Tình hình của bệnh nhân đã ổn định, cô ấy không có gì đáng ngại. Nhưng phản ứng sinh lý của cô ấy vẫn rất kịch liệt, tôi đề nghị đưa cô ấy đến khoa thần kinh, cô ấy cần điều trị tâm lý. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.
Thẩm Chu Niên sa sút tinh thần ngồi xuống ghế bên cạnh giường, ngẩng đầu nhìn bác sĩ nói: “Cảm ơn bác sĩ.”
“Đau…” Nửa đêm, phòng cấp cứu ít người qua lại, người đang nằm trên giường bệnh bỗng nhiên nhẹ giọng kêu: “Đau…”
Thẩm Chu Niên nghe thấy thì lập tức tiến lên đi đến cạnh giường cầm bàn tay đang cắm kim tiêm của Chu An đặt vào trong chăn, anh nghiêng người ghé tai nghe Chu An nói mơ, cô vẫn nói đau.
Người đang gặp ác mộng sao có thể trả lời anh, Chu An chỉ cảm thấy cả người đều đau, giống như bị đánh đập, mu bàn tay phải rất lạnh, nước muối sinh lý lạnh lẽo hòa với dịch thuốc được truyền vào mạch máu của cô, cô theo bản năng tìm đến nơi ấm áp.
Cô nắm lấy bàn tay của Thẩm Chu Niên đang nhẹ nhàng bao lấy bàn tay cô.
……
Sáng sớm hôm sau, một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng đã xảy ra ở một con phố gần đó. Tiếng người ồn ào trong phòng cấp cứu, tiếng khóc, tiếng còi xe cấp cứu vang lên bên tai Chu An
Chu An mở mắt.
Đập vào mắt chính là khuôn mặt lo lắng của Thẩm Chu Niên.
“Cảm thấy thế nào rồi?” Thẩm Chu Niên nghiêng người về phía trước hỏi cô.
Chu An xoa thái dương, nhớ lại hôm qua bị khó thở liền gọi cho Thẩm Chu Niên nhờ giúp đỡ, cô nhẹ giọng nói: “Không sao rồi.”
Số lượng bệnh nhân nhiều, phòng cấp cứu không đủ giường, Chu An xuống giường đi dép, nhường chỗ cho bệnh nhân mới.
Thẩm Chu Niên đưa cô đi ăn sáng ở gần bệnh viện, lúc tính tiền, người của Thẩm Chu Niên mang đến một đôi giày nữ đơn giản. Chu An cởi dép bệnh viện rồi thay giày mới.
Giữa bạn bè không cần phải cảm ơn nhiều, nhưng sức nặng của cuộc sống có cảm ơn thế nào cũng không đủ.
Chu An ngước mắt nhìn Thẩm Chu Niên, dùng sức nắm lấy ngón tay đang đặt trên bàn của anh, nở nụ cười tái nhợt: “Thẩm Chu Niên, cảm ơn anh. Nếu không có anh, tối hôm qua có lẽ em không thể bình tĩnh lại.”
Ánh mặt trời đầu tiên của buổi sáng chiếu lên mặt Chu An, yên tĩnh tỏa sáng, Thẩm Chu Niên nheo mắt, đôi mắt lạnh lùng được ánh mặt trời chiếu vào trở nên nhu hòa hơn, anh nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn em đã gọi cho tôi đầu tiên.”
Chu An sững sờ.
Thẩm Chu Niên không đợi cô phản ứng lại liền nhắc đến lời khuyên của bác sĩ cấp cứu: “Tâm hồn bị tổn thương cũng cần phải chữa trị, hôm qua em đã phải chịu hoảng sợ khiến cho trong lòng em bây giờ đang có một đám mây đen. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.
Thẩm Chu Niên hơi nghiêng người về phía Chu An nói: “An An, chúng ta xua tan mây đen có được không.”
Chu An mím môi thật mạnh, một lúc sau cô mới gật đầu.
Họ không về nhà mà đi đến khoa thần kinh của bệnh viện. Đúng lúc gặp được bác sĩ đang ở đây, Thẩm Chu Niên lấy số cho cô.
Người nhà đi cùng, Thẩm Chu Niên cùng Chu An tiếp nhận hội chẩn.
Nghe Chu An miêu tả lại tai nạn và cơn ác mộng đêm qua, bác sĩ nhíu chặt lông mày, áp lực xung quanh người Thẩm Chu Niên cũng thấp đến mức dọa người.
Bác sĩ: “Cô Chu An, dựa theo những gì cô mô tả, trong đó có một giọng nói của người say rượu hôm qua, một giọng nói của người lang thang đã gặp được năm ngoái, còn lại là tiếng khóc của phụ nữ và trẻ em? Cô cẩn thận nghĩ lại xem.”
Chu An dựa theo bác sĩ dặn dò nằm xuống giường bệnh, nghe theo nhịp điệu của bác sĩ để hồi tưởng lại. Bác sĩ từng nói phòng tuyến tâm lý của cô rất mạnh, cô đã từng cố gắng tin tưởng bác sĩ để thực hiện thôi miên nhưng đều thất bại, nhưng lần này lại thành công.
Rõ ràng cô chỉ mới gặp bác sĩ có một lần.
Điểm khác biệt giữa lần này và lần trước là bên cạnh cô có Thẩm Chu Niên.
Giọng bác sĩ nhẹ nhàng: “Cô Chu An, cô nhìn thấy gì?”
“Con đường đất nông thôn, loang lổ bùn đất.” Chu An tìm kiếm trong ký ức, chậm rãi nói: “Có xe tải, trong xe có bốn, năm đứa trẻ… Họ đang khóc, tôi rất khó chịu…”
Thẩm Chu Niên ngồi bên giường lau đi giọt nước mắt vừa chảy xuống của cô.
Bác sĩ: “Còn gì nữa không? Ngoài trẻ em có người lớn không, bên trong xe tải có chuyện gì, tại sao trẻ em lại khóc?”
Sau vài phút, Chu An nằm trên giường hai tay nắm chặt lấy ga giường: “Họ đến rồi! Có hai người đàn ông nhìn rất hung dữ, họ cướp bánh bao của tôi, tôi rất đói rất đói, tôi còn phải giữ lại một nửa cho anh bị ốm nữa, nếu anh ấy không được ăn thì sẽ chết mất.”
Thẩm Chu Niên dùng khẩu hình miệng nói với bác sĩ có thể nói chuyện với Chu An trong lúc thôi miên được không, sau khi được sự đồng ý của các sĩ anh nhẹ giọng nói: “Anh trai bị bệnh không chết, em đã cứu anh ấy rồi ra ngoài, bây giờ anh ấy rất cao lớn, rất khỏe mạnh.”
Khóe môi Chu An hơi cong lên, một lát sau cô lại rơi vào lo lắng, mí mắt nhắm chặt nhưng vẫn nhìn thấy con ngươi bên trong đang chuyển động.
Bác sĩ nhận ra sự khác thường của cô, có lẽ đây chính là bóng tối chôn sâu trong lòng Chu An, anh ấy hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Hãy nói cho tôi.”
“Anh ta kéo tôi ra khỏi xe tải.” Hơi thở Chu An dồn dập, nói càng ngày càng nhanh, càng ngày càng vội vàng: “Anh ta xé quần áo của tôi…Đừng! Đừng mà, tránh ra!”
Sự việc sau đó làm bác sĩ kinh sợ, anh ta muốn dừng thôi miên để cô từ trong đau đớn tỉnh táo lại, nhưng Thẩm Chu Niên lại ghé vào tai cô nhanh chóng khẳng định: “Không phải, anh ta không xé áo em.”
“Chu An nhìn rõ, anh ta không xé áo trẻ em! Trong xe còn có một người phụ nữ, em nhìn xem, em nhìn xem người phụ nữ đó đi đâu rồi.” Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.
“Phụ nữ…em không nhìn thấy người phụ nữ…”
Hai tay Thẩm Chu Niên nắm chặt thành giường, hận không thể vào trong giấc mơ của Chu An để nói cho cô biết: “Người phụ nữ kia bị lôi ra ngoài. Người đàn ông kia còn chưa cầm thú đến mức đụng vào trẻ con, An An, giấc mơ của em lộn xộn rồi.”
Người trong giấc mơ không thể tìm được người mà cô muốn tìm, Thẩm Chu Niên vội vàng nói: “An An, lộn xộn cũng không sao, tỉnh lại anh sẽ đưa em đi sửa.”
Bác sĩ đã dừng thôi miên và đưa cô trở về hiện thực.
Thẩm Chu Niên đưa cho Chu An khăn lau mồ hôi: “Lau mồ hôi trên trán đi.”
Chu An nhìn anh một cái, trong nháy mắt, trên khuôn mặt của Thẩm Chu Niên cô nhìn ra gương mặt của cậu bé gầy yếu mà cô cần bảo vệ.
Cô cúi đầu lau mồ hôi.
Bác sĩ quan sát vẻ mặt của hai người rồi pha cho họ một bình trà nóng.
Từ kết quả lần thôi miên này có thể suy đoán, cô Chu An gặp chướng ngại với việc tiếp xúc thân mật có liên đến bóng ma ngày bé của cô.” Bác sĩ nói: “Nhưng dựa theo những gì vị tiên sinh này nói thì ký ức của cô đã bị bóp méo, hiện tượng này cũng rất phổ biến. Có rất nhiều ví dụ chứng minh rằng nếu gặp phải tác động nghiêm trọng thì ký ức của con người có khả năng cao sẽ bị hỗn loạn, hơn nữa con người vốn có thể thay đổi ký ức trong vô thức.”
Bác sĩ quay sang Thẩm Chu Niên: “Người nhà bệnh nhân, xin hỏi anh có chứng cứ để sửa lại ký ức cho cô Chu An không?”
“Có.” Thẩm Chu Niên hơi nhăn mày.
Sáng hôm sau, Thẩm Chu Niên và Chu An ngồi chuyến bay quốc tế trở về thành phố.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT