Khuôn viên trường nằm ở trung tâm thành phố Paris, trường học không sắp xếp ký túc cho bọn họ, nên học sinh phải tự đi thuê nhà.

Tiền thuê nhà ở trung tâm thành phố rất đắt đỏ nên với ngân sách của họ chỉ có thể thuê phòng đơn. Thực ra thì với Chu An căn phòng một tháng thuê bốn trăm euro cũng hơi khó để chi trả nhưng may mắn là thành tích thi viết của cô đứng đầu nên trường học đã miễn học phí cho cô vì thế trong thời gian học cô chỉ cần trả tiền thuê nhà.

Laura lớn hơn Chu An hai tuổi, kinh nghiệm sống phong phú nên đã nhanh chóng thuê được căn nhà mà cả hai người hài lòng.

Một tòa chung cư sinh viên ở trung tâm thành phố, Chu An và Laura cùng thuê với hai học sinh khác, mỗi người một phòng ngủ, bếp dùng chung và có hai phòng vệ sinh ở đầu và cuối căn hộ.

Ngoài ra hai người bạn thuê còn lại đều là nam giới, một người tên là Louis, người Tây Ba Nha, còn một người khác tên là Julio đến từ Mexico Mỹ. Hai người đều học trường Đại Học Khoa Học và Công Nghệ bên cạnh, họ dọn đến ở sớm hơn hai cô gái mấy hôm.

Buổi chiều hôm Chu An và Laura chuyển vào đúng lúc Julio đang ở nhà, anh ta xuống lầu giúp hai cô gái chuyển hành lý.

Dáng người Julio cao lớn, để râu quai nón, đường cong cơ bắp rất rắn chắc, làn da màu mật ong, thoạt nhìn có hơi hung dữ nhưng khi nở nụ cười thì nhìn lại rất chất phác.

Chu An nhìn thấy người lạ thì không khỏi cảm thấy dè dặt. Nhưng Julio không hề giảm bớt sự nhiệt tình, khi Chu An và Laura sắp xếp hành lý ở trong phòng thì không biết anh ta vào bếp để làm gì.

Chu An đi đến nhà vệ sinh để giặt khăn, lúc đi ra thì nhìn thấy Julio bê một khay đồ ăn to, trên đó là bốn cái bánh.

Julio dùng nửa tiếng pháp nửa tiếng anh nói: “Đây là món ăn đặc sản ở Mexico, bánh Tucker, vỏ bên ngoài là bột ngô nướng, bên trong kẹp thịt nướng và rau cải, trong lúc nghỉ ngơi thì các cô ăn thử một chút.”

Chu An đúng là thấy hơi đói. Cô đi gọi Laura đang ở trong phòng, ba người ngồi trong bếp ăn bánh tucker.

Thật ra Julio chuẩn bị bốn cái bánh đều là để cho hai cô gái, nhưng các cô ăn ít mỗi người chỉ ăn một cái, Julio đành gói hai cái còn lại cất vào tủ lạnh.

Julio cười nói: “Để cho Louis ăn đi.”

“A! Chúng tôi vẫn chưa giới thiệu tên!” Laura kinh ngạc nói: “Chúng tôi đều quên mất!”

Ba người không hẹn mà cùng đứng lên, vì Chu An đứng ngay trước mặt Julio, nên anh ta vui vẻ mở rộng vòng tay tiến lại gần mà cùng lúc đó Chu An giơ tay phải về phía Julio.

Cả hai đều bất ngờ, Laura ở bên cạnh bật cười.

Có nhiều nước thuộc nhóm ngôn ngữ Roman chào hỏi nhau bằng cách thơm má, Chu An cũng nghĩ đến việc này.

Chu An ngước mắt lên nhìn khuôn mặt toàn râu của Julio, trong lòng sợ hãi.

Nhập gia tùy tục nhập gia tùy tục, Chu An lặng lẽ xây dựng tâm lý cho bản thân. Chỉ là hai cái thơm chào hỏi ngắn ngủ thôi, cũng không có gì cả.

Lúc cô muốn chủ động chào hỏi thì Julio đã tiến lên bắt tay cô cười nói: “Rất hân hạnh được làm quen với cô, tôi là Julio.”

Chu An cảm kích vì sự ga lăng của anh ta cũng cười nói: “Tôi là Chu An, anh có thể gọi tôi là An.”

Phát âm chữ An không khó nên Chu An quyết định đặt tên ngoại ngữ là An.

Laura và Julio thì quen thuộc với cách chào hỏi, ôm nhau rồi thơm má trái phải.

Chu An đi theo Laura tìm hiểu về cách sử dụng máy pha cafe ở trong bếp. Ba cốc cafe đã được đặt trên bàn, Julio đột nhiên quay về phòng và rất nhanh đã trở lại, anh ta đưa bịt tai cho Chu An và Laura.

Anh ta gãi đầu giải thích cho hai cô gái ngây thơ: “Louis là người rất tốt nhưng mà buổi tối thì hơi ồn ào một chút, một tuần khoảng hai lần.”

Chu An ở bên ngoài nên không để ý nhiều, yêu cầu của cô rất thấp, chỉ cần có không gian riêng tư là được, ồn ào không phải là vấn đề lớn, cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Cô còn một ít sách vở và quần áo để ở tu viện, Thẩm Chu Niên nói anh sẽ cho người mang đến.

Bây giờ căn phòng hơn mười mét vuông của cô rất đơn giản: một giường đơn một mét năm, một tủ quần áo, một bộ bàn ghế làm việc đặt cạnh cửa sổ, chỉ có vậy. Căn phòng màu trắng, đơn giản và sạch sẽ.

Chu An sắp xếp và phân loại hành lý xong thì đóng lại. Buổi chiều cô và Laura đi dạo xung quanh, trên đường về thì ghé vào siêu thị để mua đồ dùng cho một tuần.

Chu An nhìn chỗ ở nhỏ bé của mình có hơi thở của cuộc sống, chống gậy lau nhà ở cửa rồi đứng cười ngây ngô một lúc.

Một minh chứng thú vị cho sự tự lập, phải chia sẻ với Thẩm Chu Niên ngay.

Cô chụp lại tổ ấm nhỏ của mình rồi gửi cho Thẩm Chu Niên xem.

Ở thành phố Bắc Kinh bên này đã mười giờ tối, Thẩm Chu Niên đang đánh bóng với mấy thành viên của câu lạc bộ bóng chày. Trong lúc nghỉ ngơi giữa hiệp, Thẩm Chu Niên lấy khăn lau mồ hôi ở cằm rồi vắt lên cổ. Các cô gái tụ tập bên ngoài sân bóng không thể không nhìn về phía anh.

Một cô gái xinh xắn được bạn bè sắp xếp chạy bước nhỏ về phía anh, ngượng ngùng đưa chai nước.

Thẩm Chu Niên đi thẳng qua cô ta, đi lấy điện thoại từ trong tủ ra rồi ngồi xuống ghế sô pha.

Chắc là Chu An đã đến chung cư rồi, có cần mình hỏi thăm một chút không? Nghĩ thế anh liền mở điện thoại, lại nhìn thấy tin nhắn của Chu An được gửi đến từ hai phút trước.

Thẩm Chu Niên phóng to bức ảnh nhìn thật kỹ từng ngóc ngách trong phòng của Chu An rồi hơi nở nụ cười. Anh lười biếng dựa vào tủ, đôi chân dài thu hút mọi ánh nhìn.

Thẩm Chu Niên không phát hiện anh đã gọi điện cho Chu An.

“Đang làm gì?” Thẩm Chu Niên kiễng chân, lười biếng nói.

Trong điện thoại truyền đến tiếng nước ùng ục, còn có tiếng xào nấu, Chu An vặn nhỏ lửa rồi nói: “Đang nấu ăn với Laura, hôm nay bạn cùng nhà mới là Julio đã làm đồ ăn cho chúng tôi, tôi muốn chúng tôi sẽ nấu bữa tối.”

Julio, tên của đàn ông.

Thẩm Chu Niên mở to mắt hỏi: “Có bạn cùng nhà mới sao?”

“Đúng vậy.” Chu An vừa nấu vừa nói chuyện với Thẩm Chu Niên: “Chúng tôi ở chung cư sinh viên, có bốn phòng ngủ, bạn cùng nhà mới là Julio và Louis.”

Hai người đàn ông.

Sắc mặt Thẩm Chu Niên sầm xuống: “Bọn họ là người thế nào?”

Chu An nếm thử món xào của Laura, dùng khẩu hình miệng nói rất ngon, sau đó nghĩ một chút rồi nói: “Julio rất nhiệt tình còn Louis tôi chưa gặp nhưng mà nghe Julio nói anh ta cũng là người tốt.”

Thẩm Chu Niên ừ một tiếng.

Kết bạn là tự do của Chu An, hơn nữa anh cũng hy vọng Chu An có thể gặp gỡ nhiều bạn tốt ở nước ngoài có thể giúp đỡ lẫn nhau. Thẩm Chu Niên kiềm chế cảm xúc khác lạ trong lòng nói: “Vậy thì tốt.”

“Anh đang làm gì, tôi nghe thấy có tiếng hoan hô.” Chu An kẹp điện thoại ở giữa tai và vai, đeo găng tay vớt mì.

Thẩm Chu Niên thấy đồng đội gọi mình vào sân thì tự nhiên cảm thấy mất hứng. Anh vẫy tay với người trên sân rồi nhặt túi lên vừa đi vừa nói: “Đánh bóng, tôi hơi đói.”

Chu An mãi mới tìm được cơ hội để báo đáp Thẩm Chu Niên, ánh mắt cô sáng lên, cô nói: “Anh muốn ăn gì, tôi gọi đồ cho anh!”

“Mỳ ý.” Thẩm Chu Niên hơi dừng lại rồi nói: “ Các em ăn vị gì?”

“Mỳ ý sốt kem nấm trộn thịt xông khói.” Chu An.

Thẩm Chu Niên: “Vậy hãy giúp tôi gọi một suất mỳ ý sốt kem nấm, đầu bếp Chu An làm.”

Chu An: “...”

Thẩm Chu Niên cười thành tiếng: “Trêu em thôi, tôi không đói.”

Hơn nữa Chu An cũng không thể bay đến làm cho anh, nhưng mà anh lại có thể…

Trong lòng Thẩm Chu Niên nhớ kỹ kế hoạch, mở khóa xe, ngồi trên xe nhắc nhở: “Em ăn ở ngoài thì phải chú ý một chút, đừng uống rượu.”

Chu An nhớ kỹ: “Biết rồi.”

“Còn có cửa phòng.” Thẩm Chu Niên không muốn nói nhiều nhưng mà không nói thì anh không yên tâm: “Buổi tối phải khóa cửa, đàn ông gõ cửa thì không được trả lời anh ta.”

“Được.” Chu An ngoan ngoãn đồng ý.

Khi bày bàn ăn thì Julio và Louis đã trở lại. Nghe nói An và Laura chuẩn bị bữa tối mời họ ăn cùng thì hai người đều rất ngạc nhiên.

Louis là người da trắng, cao gầy, trông hơi xa cách nhưng nói chuyện cũng rất lịch sự. Lúc lần đầu anh ta nhìn thấy hai cô gái thì ánh mắt bắt đầu đánh giá bọn họ sau đó cười và giới thiệu mình với họ.

Bữa tối bốn người rất vui vẻ.

Hai người đàn ông chủ động dọn rửa.

Chu An và Laura chúc nhau ngủ ngon rồi sau đó về phòng, chuẩn bị đồ vệ sinh cá nhân để đi tắm. Mười giờ tối, Chu An mặc đồ ngủ ngồi trên bàn làm việc xem quảng cáo tuyển việc làm bán thời gian.

Căn phòng hơi bí, cô đứng dậy mở hé cửa để gió thổi vào một chút.

Dưới lầu có bóng người thu hút tầm mắt của cô. Là Louis, ở bên cạnh anh ta là một cô gái trẻ ăn mặc rất mát mẻ, thân mật nắm tay anh ta đi vào chung cư.

Mười phút sau, trong phòng của Louis truyền ra tiếng đồ vật bị đổ. Chu An đang di chuột thì dừng lại, sau đó lại nghe thấy tiếng va đập, còn có tiếng kêu khóc của phụ nữ.

Louis sẽ không đánh phụ nữ chứ?

Chu An đứng dậy khoác áo đang muốn gõ cửa phòng Louis thì nghe được tiếng thở dốc của người đàn ông cùng những lời nói tục tĩu.

Tiếng vỗ vẫn không ngừng, Chu An nhanh chóng nghĩ đến phòng đối diện đang làm gì, trên mặt nóng lên. Cô rụt tay lại, rón rén đi đến cái bàn cách cửa xa nhất lấy ra đôi bịt tai mà Julio đã đưa.

Phòng này cách âm quá kém, nếu không có nút tai thì tiếng động kia dường như ở ngay bên tai cô.

Chu An nhỏ giọng tự nhủ, ở chung thì tình huống này cũng khó tránh khỏi.

Mười phút sau, phòng đối diện hình như đã dừng lại. Chu An bỏ nút tai xuống, nhớ lại mấy tin nhắn việc làm bán thời gian liền tắt máy tính lên giường nằm. Mười một giờ, cuộc sống về đêm của người phương tây có lẽ mới bắt đầu nhưng đồng hồ sinh học của Chu An đã nhắc nhở cô phải nghỉ ngơi.

Cô nhắm mắt, ngủ thiếp đi.

Sau đó, cô đột nhiên bị tiếng động đánh thức, cô còn sợ hãi tưởng là có động đất. Đến khi Chu An nghe được tiếng khóc quen thuộc của cô gái kia thì Chu An mới nhận ra là chuyện gì lại xảy ra.

Cô lại lấy bịt tai, nhưng mà không ngủ được. Bịt tai không thể ngăn hết được tiếng ồn, lúc đi ngủ Chu An cần hoàn toàn yên tĩnh.

Chu An mở phần mềm P chọc chọc Laura, uyển chuyển hỏi cô ấy xem bọn họ có thể đổi phòng không. Laura rất xin lỗi nói không thể đổi, nếu chuyển đến nơi khác thì sẽ không được trả lại hai tháng tiền cọc. Laura nói cô cũng bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn trong phòng Louis nhưng thuê nhà chung với những người trẻ tuổi thì thường xuyên sẽ gặp phải tình cảnh này.

Chu An chán nản nằm xuống, trùm chăn qua đầu.

Ngày hôm sau Chu An hơi mệt mỏi, không có tinh thần.

Laura pha cho cô một cốc cà phê. Hai người uống cà phê rồi ăn nửa cái bánh mì pháp, sau đó ra ngoài tìm việc làm.

Laura nhìn thấy một công việc phục vụ trong danh sách công việc ở điện thoại Chu An, cô nói những việc này vừa khổ vừa mệt lương lại thấp nên chỉ có thể làm phương án dự phòng. Cô ấy dẫn Chu An đến thẳng trung tâm thương mại.

Laura có nhiều kinh nghiệm bán hàng mỹ phẩm trong trung tâm thương mại nên cô ấy dễ dàng tìm được một công việc, nhưng Chu An đã bị từ chối nhiều lần. Chu An không hiểu về mỹ phẩm cũng không biết trang điểm hơn nữa tiếng pháp của cô không đủ để bán hàng. Cho dù cái mác học sinh trường nước hoa Grasse rất đẹp nhưng tạm thời cô vẫn không thể vào làm ở cửa hàng nước hoa.

Laura vốn muốn cùng Chu An đến nơi khác tìm công việc nhưng cô ấy thật sự cần đi làm luôn.

Chu An cười nói cảm ơn với cô ấy, rồi một mình ra khỏi trung tâm thương mại.

Vẻ mặt cô lo lắng, tính toán xem tài khoản của mình trừ đi tiền nhà tháng sau thì còn đủ mua mấy cái bánh mì pháp.

Buổi trưa, Chu An lại trắng tay đi ra khỏi một trung tâm thương mại khác.

Phơi nắng, bụng đói.

Cô tìm một cửa hàng tiện lợi để mua sữa và bánh mì rẻ nhất.

Cô ngồi trên cái ghế dài trước cửa hàng tiện lợi, cắn miếng bánh mỳ cứng nhắc, rồi lại thở dài.

Điện thoại di động rung lên một tiếng, Chu An mở ra.

Thẩm Chu Niên: [Sao lại thở dài?]

Chu An:?

Chu An: [Sao anh biết?]

Thẩm Chu Niên: [Ngẩng đầu lên, nhìn đối diện.]

Chu An lập tức ngẩng đầu, lúc nhìn thấy một người đàn ông trung niên người Châu Âu xa lại gật đầu với cô thì nụ cười của cô hơi cứng lại, cảm thấy hơi mất mát.

Không phải Thẩm Chu Niên.

Người đó đi về phía Chu An.

Cuộc gọi của Thẩm Chu Niên cũng đồng thời hiện lên.

Thẩm Chu Niên: “ Tôi bảo quản gia căn hộ của tôi đem chìa khóa đến cho em, ông ấy lại đúng lúc nhìn thấy em đang buồn bã ăn bánh mì, rất khó ăn sao?”

Chu An cúi đầu xoa chóp mũi, nhẹ giọng nói: “Có một chút, nhưng sẽ quen thôi.”

Cô cũng không cảm thấy khổ sở chỉ là làm thế nào vượt qua thất bại nhỏ này, nhưng mà không biết tại sao lúc nghe được giọng của Thẩm Chu Niên thì cô lại không nhịn được muốn khóc.

Hình như lúc đó ấm ức bị phóng to lên.

Thẩm Chu Niên suy nghĩ vài giây rồi cười nửa đùa nửa thật nói: “Làm quản gia cho căn hộ của tôi lương tháng một nghìn euro, công việc đơn giản bao ăn ở, sao nào có muốn ứng tuyển không, anh Chu Niên cho em đi cửa sau.”

Chu An bị cảm động, nhưng mà cô liền nở nụ cười rồi nói nhỏ: “Vậy thì tôi không phải là cướp bát cơm của người khác à, không cần.”

“Vậy được.” Thẩm Chu Niên biết tính cô, nếu có thể tự lập thì sẽ không dựa dẫm vào người khác nên nghiêm túc nói: “Cầm chìa khóa đi, nếu ở chung không hợp thì đến chỗ tôi.”

Còn có chỗ ngủ ngon.

Chu An liền nghĩ đến Louis, cho nên không từ chối ý tốt của Thẩm Chu Niên. Cô cầm chìa khóa mà quản gia đưa để vào trong túi.

Chu An nheo mắt nhìn ánh mặt trời, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy mạnh mẽ. Cô cầm lấy nửa cái bánh mì nói mới Thẩm Chu Niên: “Tôi phải đi tìm việc rồi, bye bye!”

Thẩm Chu Niên: “Cố lên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play