Trong nước mây đen phủ kín bầu trời giống như sắp mưa to. Ở nước Anh bầu trời thường âm u nhưng sang tuần thì nắng đẹp.
Là một blogger nổi tiếng về trang điểm và phong cách thời trang, Tần Duyệt Nhan đã chuẩn bị mười mấy bộ quần áo để tham gia tuần lễ thời trang. Hipster Tần Duyệt Nhân đã khiến cho nghề blogger lên như diều gặp gió, từ khi xuống máy bay đã bắt đầu phát sóng, chỉ đơn giản là giới thiệu cho người hâm mộ biết về hành trình mấy ngày sắp tới.
Phó Minh Sâm đi bên cạnh cô ta, vất vả đẩy xe hàng lý. Trên xe có bốn vali. Chiếc va li thương vụ là của anh ta, ba cái còn lại đều là của Tần Duyệt Nhan, điện thoại của Phó Minh Sâm để ở một trong những cái vali đó.
Tần Duyệt Nhan vừa đi vừa nhìn màn hình điện thoại nói: “Các bạn thân mến, mấy hôm nay sau khi phối đồ tôi sẽ đăng lên, đợi tôi nha!”
“Có chỗ ngồi bên không á? Đương nhiên là có rồi, không có thì tôi không bõ đến đây.”
Ống kính lắc lư, mặt nghiêng của Phó Minh Sâm thấp thoáng.
“Anh chàng đẹp trai đeo khẩu trang đi bên cạnh tôi à? Tỉnh lại đi, anh ấy là người của tôi!”
Sau khi cùng người hâm mộ tán gẫu vài câu, Tần Duyệt Nhan liền tắt phát sóng.
Không thể vì chăm lo sự nghiệp mà bỏ quên bạn trai được.
Để hành lý ở khách sạn, Tần Duyệt Nhan chạy đến phòng của Phó Minh Sâm kéo anh ta đi đến phố đi bộ để mua quần áo mới. Anh ta mặc bộ âu phục màu đen quá trang trọng và không phù hợp với không khí của tuần lễ thời trang.
Tần Duyệt Nhan tràn đầy tinh thần mua sắm, mua rất nhiều bộ quần áo đẹp mắt cho Phó Minh Sâm, cũng mua cho bản thân mình rất nhiều quần áo
Vốn tuần lễ thời trang vào đúng kỳ nghỉ nên cô ta và hội chị em định sẽ đi ít nhất khoảng một tuần, sản xuất hai đến ba sản phẩm, nhưng lần này không giống. Cô ta không đành lòng để người bạn trai bận rộn của mình lãng phí thời gian ở cạnh cô ta vì thế hành trình đã được rút ngắn lại thành hơn hai ngày.
Trước khi đến, cô ta đã tìm hiểu trước. Thật ra cô ta biết Phó Minh Sâm không hứng thú với ngành công nghiệp thời trang, cho nên cô ta dự định sẽ dành một buổi chiều để xem show diễn, thời gian còn lại sẽ cùng Phó Minh Sâm đi check in một vòng ở London, đi thăm các loại bảo tàng văn hóa mà anh ta thích.
Dưới ánh đèn rực rỡ của buổi trình diễn, Tần Duyệt Nhan giơ điện thoại lên nghiêng người sát vào Phó Minh Sâm đang ngồi cạnh cô ta, nhìn thấy nét mặt Phó Minh Sâm xem trình diễn một cách nghiêm túc, cô ta liền đưa tay lên chạm vào má anh ta, nhẹ nhàng nói: “Anh Minh Sâm, cười một cái.”
Phó Minh Sâm cong môi.
Tần Duyệt Nhan chụp lại, ở trước mặt Phó Minh Sâm cô ta đổi ảnh của anh ta làm hình nền điện thoại của mình.
Thấy Phó Minh Sâm nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, cô ta tưởng Phó Minh Sâm đang muốn ảnh chụp nên cười nói: “Đợi lúc nào về tôi sẽ gửi cho anh.”
……
“An An.” Trong phòng VIP của viện dưỡng lão, bà nội Chu An đang nằm trên giường xem phim truyền hình thì bỗng nhớ ra cái gì đó rồi quay đầu hỏi Chu An đang ngồi cạnh: “Đại Hoàng dạo này có ngoan không?”
Chu An sửng sốt, đầu óc hơi mơ hồ.
“Đại Hoàng.” Chu An dừng một chút, nuối xuống câu ‘Đại Hoàng đã chết rồi’, ngược lại mỉm cười nói: “Vẫn rất ngoan, các dì các chị trong nhà đều yêu thích.”
Bà nội vui vẻ cười lên: “Thật tốt, nó cũng lớn tuổi rồi, đối với tuổi đời của loài chó thì cũng được xem là một chú chó già, cháu phải chú ý đến nó một chút. Nếu như xuất hiện tình trạng không thể ăn uống được thì phải nhanh chóng đưa nó đến bệnh viện. Đợi cháu làm phẫu thuật xong, chúng ta đưa Đại Hoàng trở về thăm Nhị Bạch đi. Đúng rồi, Nhị Bạch ở đâu?”
Bà nội Chu An đột nhiên lại rơi vào trạng thái mơ hồ.
“Nhị Bạch được chúng cháu gửi nhờ nhà cô hàng xóm.” Chu An nhắc bà, dịu dàng nói: “Cô ấy nói đứa trẻ nhà cô ấy thích Nhị Bạch, cô ấy giúp chúng ra chăm sóc nó, đợi chúng ta quay về thì sẽ đưa nó về.”
“Được, đợi chúng ta trở về.” Bà nội vui vẻ nghĩ đến ngày đó.
Gần đến giờ bà nội Chu An nghỉ ngơi, Chu An ấn chuông đầu giường để gọi hộ sĩ đến giúp bà rửa mặt. Cô không nhìn được, những việc này cô không thể làm được.
Cô tắt tivi, dì Khương đã đợi ngoài cửa một lúc bây giờ mới mở cửa đi cùng Chu An xuống lầu. Hai người đi cầu thang máy đi xuống tầng một lúc sau đó đợi ở cửa.
Tối nay gió to, dì Khương bảo tài xế lái xe từ bãi đỗ xe đến cửa VIP của khu nội trú.
“Chuyện Đại Hoàng đã mất không nói với bà nội sao?” Dì Khương đứng ở cửa che gió lạnh cho Chu An, hoang mang hỏi: “Cuối cùng bà nội cũng sẽ biết. Nếu bà muốn gặp Đại Hoàng thì chúng ta phải nói thế nào đây?”
Chu An lắc đầu, cô cũng không biết: “Cứ đi bước nào tính bước đó thôi, bà nội không chịu được đả kích lớn.”
Có thể ngày mai bà sẽ quên Đại Hoàng.
Tài xế mãi không thấy đến, dì Khương lại nói nhiều, dì ấy không giấu được, nhìn khuôn mặt Chu An nói: “Hai ngày trước dì không cẩn thận đã nghe được Phó tiên sinh nói chuyện điện thoại, ngài ấy không phải đi Anh công tác mà là đi chơi cùng cô gái nhà họ Tần, tên là Tần gì đó. Dì cảm thấy cần phải nói cho con một tiếng.”
Chu An không hề kinh ngạc và tức giận, chỉ thản nhiên nói: “Thế ạ.”
Thấy Chu An không có gì khác thường, dì Khương thấy hơi khó hiểu, dì ấy cao giọng nói: “An An, mặc dù Phó tiên sinh nói trong lòng ngài ấy chỉ có mình con, nhưng mà con cũng không thể thong dong như vậy. Một khi trái tim đàn ông thay đổi thì trở mặt nhanh hơn lật sách. Con phải biết chủ động tranh thủ mới được.”
Chu An hơi nghiêng tai.
Dì Khương là người từng trải giải thích cho cô: “Con gọi điện với nhắn tin nhiều một chút, người trẻ tuổi yêu đương phải dính lấy nhau mới được, làm nũng nhiều hơn, như vậy mới có thể bồi đắp tình cảm.”
Chu An cười không nói gì.
Cô không mong bồi đắp tình cảm với Phó Minh Sâm, ngược lại vẫn luôn ép buộc mình hết hy vọng. Phó Minh Sâm đã thay đổi rất nhiều so với lúc trước họ gặp nhau, Phó Minh Sâm của hiện tại khiến cô cảm thấy xa lạ, thậm chí có lúc thấy hơi sợ hãi.”
Mỗi lần gặp anh ta, cô cảm thấy căng thẳng.
Cảm tính nói cô phải chạy trốn nhưng lý trí lại ngăn bước chân cô.
Cô ở trong biệt thự của Phó Minh Sâm, cô và bà nội đều phải dựa vào Phó Minh Sâm nuôi. Giữa cô và Phó Minh Sâm tồn tại một giao dịch, một trong những điều kiện của giao dịch là cô phải ở cạnh Phó Minh Sâm.
Xe đã đến, đèn pha của xe quét qua cửa.
“An An!” Bà nội đột nhiên đuổi theo, bước nhanh đến trước mặt Chu An, trong tay bà cầm một đôi găng tay bằng len
Chu An nghe thấy bà cười nói: “Bà nội hai ngày ở trong viện nhàn rỗi không có việc gì nên đan cho cháu đôi găng tay len. Về sau cháu chống nạng cũng không bị gió thổi lạnh tay nữa.
Chu An đeo thử, tay còn chưa cảm thấy ấm lên đã vội nói: “Ấm quá, bà nội thật tốt.”
Bà xua tay nói với họ: “Về đi, về đi.”
——
Đêm mưa rào rải rác, sáng sớm chủ nhật mưa lớn. Những giọt mưa to như hạt đậu đập vào cửa sổ, sáng sớm dường như Chu An không ngủ ngon giấc.
Khi tỉnh lại cô sờ lên trán thấy toàn mồ hôi lạnh, sau lưng cũng ướt đẫm mồ hôi.
Trong ngực cảm thấy khó chịu chưa từng có, Chu An cảm giác giống như ngực bị một tảng đá lớn đè lên, rất khó thở.
Buổi sáng Phó Minh Sâm đã sắp xếp cho cô một lớp học văn hóa, hôm qua đã nghỉ học lại thêm bài hôm nay, nên đã học hết cả buổi sáng.
Đến mười giờ, Chu An cảm thấy rất mệt, cảm giác không thoải mái rất khó tả, cô vẫn xin nghỉ tiết học thứ hai.
Chu An nửa nằm trên giường, dì Khương đang giúp cô đo nhiệt độ thì điện thoại cô kêu lên.
“Alo?” Chu An khàn khàn nói.
“Chu tiểu thư không hay rồi không hay rồi.” Đầu kia điện thoại là tiếng gấp gấp của y tá: “Hình như bà lại bị lẫn đã chạy đi rồi.”
Chu An ngồi bật dậy, tay dì Khương run lên, cặp nhiệt độ rơi xuống sàn nhà vang lên tiếng lanh lảnh.
Tim Chu An đập thình thịch, cô nắm chặt điện thoại. Khuôn mặt tái nhợt nhưng lại hơi đỏ lên vì giận, cô vừa xuống giường vừa mặc quần áo hỏi: “Trên người bà có đeo thẻ liên lạc không? Bà mặc ấm không, ô nữa, có ô không.”
Y tá bên kia hơi ngẩn người, cô ấy đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị chất vấn và mắng mỏ, nhưng Chu An chẳng nói gì, chỉ quan tâm đến tình hình của bà nội.
“Thẻ liên lạc treo trên tay phải của bà. Quần áo, quần áo thì bà mặc áo len và áo khoác lông vũ.” Y ta nhớ lại, khóc và nói: “Nhưng bà không mang ô.”
Chu An ngây người, nhắm mắt nghe tiếng mưa lớn, cô chỉ cảm thấy những giọt mưa đó rơi trên chính người mình.
Rất lạnh.
“Bây giờ tôi sẽ đến viện dưỡng lão.” Chu An sờ cây gậy nhanh chóng nói: “Cô đừng hoang mang, cô đi xem camera giám sát và báo cảnh sát đi.”
Dì Khương chạy đi lấy ba cái ô rồi đi theo Chu An đến viện dưỡng lão.
Chu An, dì Khương, người quản lý viện còn có bác sĩ và y tá chăm sóc bà và cảnh sát đều đang ở trong phòng giám sát của viện dưỡng lão.
Một người cảnh sát xem camera giám sát, một người khác hỏi y tá, Chu An ở bên cạnh bất giác nắm chặt tay.
Y tá áy náy lau nước mắt nói: “Sáng nay bà dậy muộn hơn bình thường rất nhiều, hơi chậm chạp, ý thức dường như không rõ ràng lắm nhưng tôi không chú ý đến. Tôi dẫn bà đến tầng một để nghe Việt kịch, bà nói hơi lạnh nên tôi quay về lấy chăn, kết quả tôi vừa xuống thì đã không thấy bà đâu. Có một ông lão nói bà đội mưa chạy ra cửa.”
Cửa sau của viện dưỡng lão là ký túc xá của nhân viên, bình thường có nhiều tiết kiệm thời gian nên sẽ ra vào từ cửa sau, không có bảo vệ.
“Tìm được rồi!” Cảnh sát xem camera kích động hô lên: “Bà đúng là đã đi ra từ cửa sau, chúng tôi sẽ truyền đoạn phim giám sát đến cục, huy động mọi người điều tra camera dọc đường.
Chu An theo xe cảnh xét đến đồn cảnh sát.
Đợi khoảng ba tiếng, cảnh sát đầu đầy mồ hôi tiến đến thông báo tiến độ tìm tím với cô: “Bà của cô đã lên xe buýt ở ngoài cổng viện dưỡng lão đến ngã tư Hoài Hải, sau đó vào ga tàu điện ngầm. Có mười sáu ngã rẽ ở Hoài Hải, và có tàu ngầm ở đây…Chúng tôi cần thêm thời gian để kiểm tra.”
Cảnh sát thấy hai bên thái dương Chu An đều là mồ hôi, mặc dù trời lạnh nhưng hầu hết trên trán cô đều là mồ hôi lạnh, cảnh sát không đành lòng nói: “Cô Chu, cô về nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi có tiến triển gì sẽ liên hệ với cô qua điện thoại.”
Chu An cúi chào chín mươi độ, rồi tha thiết nói: “Vất vả cho các anh rồi, làm phiền các anh.”
Dì Khương đỏ mắt cầu xin: “Cầu xin các anh, An An chỉ còn bà là người thân duy nhất, cầu xin các anh.”
Chu An không đợi dì Khương mở ô cho cô liền chống gậy, đội mưa đi ra đường, dáng vẻ xông ra cực kỳ giống như không muốn sống nữa.
Những chiếc xe xung quanh bấm còi liên tục, tiếng còi càng trở nên rõ ràng hơn dưới cơn mưa.
Dì Khương vội vàng mở ô chạy đến ôm cô: “Con điên rồi à! Con đang làm gì vậy!”
“Con phải tìm bà nội.” Sắc mặt Chu An tái nhợt như tờ giấy trắng, toàn thân ướt đẫm, thân hình gầy gò lung lay như sắp đổ. Cô nghẹn ngào: “Trời mưa rồi, bà không mang ô.”
“Con cũng đang dầm mưa đấy!” Dì Khương dùng sức kéo cô từ ngã tư vào vỉa hè bên đường, vừa tức vừa sợ mắng: “Con là người mù! Nếu con xảy ra chuyện gì thì bà nội sẽ ân hận cả đời, con bảo bà ấy phải sống thế nào!”
Chu An ngã vào lòng dì Khương, vừa khóc vừa nói: “Nhưng mà bây giờ bà xảy ra chuyện rồi con cũng không muốn sống nữa, con không sống được nữa dì Khương ơi.”
Dì Khương sụt sịt lau nước mưa trên mặt Chu An, nghĩ đến cứu tinh: “Tìm Phó tiên sinh! Phó tiên sinh có quyền thế, lần trước không phải ngài ấy đã giúp con tìm bà nội à, lần này nhất định cũng tìm được.”
Chu An hơi ngẩn ra.
Một giây sau, cô quỳ trên mặt đất lấy điện thoại ra lập tức gọi cho Phó Minh Sâm.
Giọng nữ lạnh lùng vang lên: “Xin chào số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau…”
Cúp máy gọi lại lần nữa.
“Xin chào, quý khách…”
Cúp máy, lại gọi.”
“Quý khách…”
Chu An buông điện thoại, điện thoại rơi xuống vũng nước trên mặt đất làm bắn ra bọt nước.
Cô giống như đứa trẻ bị mất đồ chơi yêu thích, khóc nức nở. Người qua đường không hiểu chuyện gì chỉ cảm thấy tiếng khóc của cô đau đến thấu tim.
“Chu An.” Một đôi chân thẳng tắp vượt qua vũng nước mưa trên vỉa hè, chiếc ô màu đen khổng lồ che nước mưa không thể rơi xuống người cô.
Thẩm Chu An rũ mắt nhìn xuống cô gái gầy yếu nói: “Đừng khóc nữa, tôi tìm người cho em.”
Giọng nói người đàn ông lạnh và thấp nhưng lại dịu dàng và mạnh mẽ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT