Sau khi Lâm Trạch Dương bị bắt đến cục công an, Thanh đại ca lại một lần nữa đến nhà của Tạ Nghi.
Đối với Thanh đại ca mà nói, Lâm Trạch Dương coi như đã chết. Mặc dù Lâm Trạch Dương là người lợi hại nhất mà hắn ta từng gặp nhưng thế giới này vốn dĩ không phải dựa vào vũ lực mà có thể giải quyết hết tất cả mọi chuyện.
Nếu anh không có hậu thuẫn to lớn đằng sau lưng, không quen biết người nào tai to mặt lớn vậy thì những người như vậy sẽ không được coi là xuất sắc.
Thanh đại ca tự cho rằng bản thân là người xuất sắc, mà một người đàn ông xuất sắc thì phải có một người bạn gái cũng xuất sắc. Thanh đại ca vừa nhìn thấy Tạ Nghi một cái thì anh ta liền có cảm giác kinh thiên. Người xinh đẹp như vậy, lại còn đơn thuần nhút nhát thế này thì hắn ta không thể bỏ qua được.
“Mở cửa đi, chị tưởng bản thân có chỗ dựa vững chắc sao? Trước mặt tôi hoàn toàn không là cái đinh gì. Người xuất sắc như tôi thì chị không nên từ chối, mà chị cũng không thể từ chối được tôi. Sự phản kháng của chị sẽ không có một tác dụng gì, đến cuối cùng chị vẫn phải trở thành bạn gái của tôi mà thôi. Tôi cảnh cáo chị một lần nữa, mở cửa ngay!”
Thanh đại ca đứng trước cửa nhà Tạ Nghi. Hai đàn em của hắn ta đang ra sức đập cửa, thậm chí bọn chúng còn chuẩn bị phá cửa.
Tạ Nghi lúc này rất lo lắng và sợ hãi. Em trai của cô đã bị dồn vào một góc, cô cũng không thể dựa dẫm vào đứa em trai. Báo cảnh sát thì vừa nãy đã báo rồi, cảnh sát lại cùng một giuộc với mấy tên côn đồ này.
Tạ Nghi cảm thấy bản thân đã không còn cách nào khác. Cô từ trong phòng bếp lấy ra một con dao làm đồ ăn, Tạ Nghi đã tính toán đến chuyện xấu nhất. Nếu Thanh đại ca mà xông vào đây thì cô sẽ cùng hắn ta đồng vu quy tận.
Đúng vào lúc này, bên ngoài nhà của Tạ Nghi bỗng dưng yên tĩnh lại.
Tạ Nghi nhịn không được mà nghe lén ngoài cửa, cô không biết những tên kia đã đi hay chưa.
“Anh Lã, sao anh lại đến đây?” Tạ Nghi nghe thấy giọng nói của Thanh đại ca, trong giọng nói tràn đầy nịnh nọt, hoàn toàn không có sự kiêu ngạo như vừa rồi. Hắn ta giống như chó nhỏ được thuần hóa vậy.
Bang.
Tạ Nghi nghe được một âm thanh vang tai.
“Anh Lã…” Giọng nói của Thanh đại ca tràn ngập vẻ khó tin.
“Đừng gọi tôi là anh Lã, tôi và anh không có bất kì quan hệ gì.” Cùng với giọng nói này, Tạ Nghi nghe được bên ngoài có âm thanh liên tiếp vang lên giống như có thứ bị rơi xuống đất, đồng thời có cả tiếng la hét.
Tạ Nghi nhịn không được nhòm qua mắt mèo, cả người cô không khỏi sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài. Thanh đại ca cùng hai tên đàn em của mình đã đang ngã xuống đất.
Quan trọng hơn là, khuôn mặt ba người này đã bị biến thành đầu heo, thậm chí còn rơi cả nước mắt. Muốn có bao nhiêu đau khổ thì có bấy nhiêu đau khổ.
Chuyện gì đã xảy ra đây?
Lại đúng vào lúc này, có người đứng ở trước cửa, nhẹ nhàng gõ.
“Xin lỗi nhé, chúng tôi đã gây nên phiền phức cho cô. Hy vọng chuyện này sẽ không để lại ám ảnh tâm lý cho cô. Tôi đảm bảo những người này về sau sẽ không đến tìm cô làm phiền nữa. Còn có số tiền mà em trai cô nợ sẽ được xóa bỏ. Nếu cô muốn bồi thường thì có thể nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm cô hài lòng. Ngoài ra, nếu sau này cô cần gì thì cũng có thể tìm đến tôi. Tôi tên là Lã Mộc, là con trai của cục trưởng cục công an. Danh thiếp của tôi đã để ở trước cửa nhà cô rồi. Cuối cùng, hi vọng cô có thể tha thứ cho sự mạo phạm của chúng tôi.”
Nói xong câu này, Lã Mộc đã cúi đầu thật sâu trước cửa nhà Tạ Nghi, thái độ hết sức chính trực, sắc mặt cũng vô cùng thành khẩn.
Tạ Nghi sững người đứng đó, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một lúc lâu sau Tạ Nghi mới chắc chắn rằng những chuyện xảy ra vừa rồi không phải là do mình nằm mơ.
“Chị gái, sao chị có thể quen biết được anh Lã vậy? Anh Lã là nhân vật tai to mặt lớn nhất trong vòng tròn quan hệ của chúng ta đấy. Bình thường anh ta nhìn thấy ai cũng cao cao tại thượng, ngay cả Thanh đại ca đứng trước anh Lã thì cũng chỉ có thể diễn vai một con chó mà thôi. Không, anh Lã có lẽ không quen biết gì chị.”
Tạ Quang Minh cũng vừa lấy lại được tinh thần. Cậu ta không thể không hô to gọi nhỏ, thực sự là quá kích động rồi. Cậu ta đã từng thấy qua Lã Mộc rồi, nhưng mỗi lần như vậy trước đây cũng chỉ có thể đứng từ đằng xa nhìn lại.
Bây giờ Lã Mộc lại tự mình đi đến, hơn nữa thái độ anh ấy còn khiêm tốn như vậy.
“Hình như Lã Mộc vì người nào đó mà qua đây, người nào khiến Lã Mộc phải cúi đầu rồi. Người đó là ai vậy chị gái? Không ngờ chị lại quen biết được người như vậy đấy.”
Mắt Tạ Quang Minh trợn tròn không chớp nhìn Tạ Nghi.
Tạ Nghi lại càng ngẩn người. Từ lúc nào cô lại quen biết người máu mặt như vậy chứ? Cô chỉ là một người làm công ăn lương bình thường, rốt cuộc là ai đã giúp đỡ cô? Chẳng nhẽ lại là Lâm Trạch Dương sao?
Không thể nào là Lâm Trạch Dương được. Nếu anh lợi hại như vậy thì không thể! Nhà cũng không mua được, vừa rồi anh còn bị bắt vào cục cảnh sát.
Nhưng mà không phải Lâm Trạch Dương thì có thể là ai được chứ?
“Lâm Trạch Dương, mọi chuyện đã được giải quyết xong. Thanh đại ca gì đó kia sẽ không bao giờ làm phiền đến bạn của cậu nữa. Tôi đã cho người dạy hắn ta bài học sâu sắc rồi.” Lưu Uy nhìn Lâm Trạch Dương đi về phía mình, vội vàng chào đón anh. Trên mặt ông ta hiện lên chữ “tôi làm tốt đúng không, mau khen ngợi tôi đi”.
Lâm Trạch Dương cũng chỉ bình tĩnh gật đầu, dường như anh không đặt chuyện này vào mắt.
Sau đó Lâm Trạch Dương giống như đang ở nhà mình, anh đi thẳng đến sofa ngồi rồi mới nhìn đến Lưu Uy: “Nói đi, ông gọi tôi đến đây là có việc gì?”
Khóe miệng Lưu Uy không khỏi giật giật. Người dám đối xử với ông ta như hoàng đế của thiên hạ này đừng nói là trong thành phố, trong cả tỉnh thành cũng không được mấy người.
Càng quan trọng hơn là, rõ ràng Lưu Uy đã giúp Lâm Trạch Dương một chuyện lớn, bây giờ lại giống như Lâm Trạch Dương đã giúp đỡ ông ta vậy. Ông ta giống như là chẳng có công gì với anh cả, Lâm Trạch Dương thật đúng là một tên vong ân bội nghĩa mà.
Mà rõ ràng Lưu Uy mới chính là chủ nhân của nơi này, bây giờ tại sao ông ta lại nhìn như phục vụ của Lâm Trạch Dương vậy?
Nghĩ đến đây Lưu Uy không thể không lắc đầu, sau đó ông ta đứng trước mặt Lâm Trạch Dương nói: “Đợi tí nữa tôi sẽ làm giao dịch với một người. Người này là một sát thủ, hơn nữa đẳng cấp lại không thấp. Trong tay người này có một loại thuốc, giá trị của loại thuốc này rất lớn.”
Lưu Uy nói đến đây, không thể không dừng lại, trên mặt tỏ ra nụ cười đắc ý: “Mặc dù cô ấy là một sát thủ có đẳng cấp nhưng mà giá trị của loại thuốc kia quá cao, chỉ một mình cô ấy không thể nào giữ được nó. Vậy nên tôi cho rằng người có năng lực mạnh hơn sẽ phải nhận trách nhiệm nhiều hơn. Tôi quyết định sẽ giúp cô ấy giữ nó.”