“Anh cũng thích chơi bi à? Kiểu mà khi còn nhỏ, chúng ta đào hố trên mặt đất, sau đó cầm viên bi lấp lánh bắn tới bắn lui trên mặt đất đó.” Bỗng nhiên, ở ngoài cửa vọng ra một giọng nói. 

“À, chơi bắn bi hả, lâu lắm không chơi rồi.” Thanh đại ca theo bản năng mà trả lời. 

“Anh là ai, tại sao lại hỏi tôi câu này?” Thanh đại ca đột nhiên phản ứng lại, tên này tại sao lại tự nhiên xuất hiện rồi hỏi một câu kì lạ như vậy? 

Lúc này, người đứng trước mặt Thanh đại ca lại chính là Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương đã đi từ nãy rồi nhưng anh nhớ ra mình quên chưa lấy tiền taxi từ Tạ Nghi. Tiền của hôm nào thì thanh toán ngay trong hôm đấy chứ? Huống hồ gì Tạ Nghi còn là một người đẹp, không phải người đẹp thường thích ra đường không mang theo tiền sao? 

Vậy nên Lâm Trạch Dương mới đuổi theo cô, sau đó anh cũng vừa hay nhìn thấy cảnh này. 

Lâm Trạch Dương thật sự là người quá thành thật, người ta hỏi anh cái gì thì anh cũng nghiêm túc trả lời cái đấy, anh đáp lại rằng: “Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy người như anh trên sàn đấu, nếu tôi phải chơi với anh thì tôi sẽ thấy mất mặt lắm.” 

Lại là chuyện gì nữa, ai muốn chơi bi với anh chứ? 

Thanh đại ca cảm thấy Lâm Trạch Dương chẳng ra thể thống gì, hắn ta không khỏi lắc đầu, sau đó chuẩn bị tát Lâm Trạch Dương một cái, không muốn Lâm Trạch Dương lãng phí thời gian của hắn ta nữa. 

Tay Thanh đại ca giơ lên, sau đó cong xuống, cả người hắn ta cũng co lại, Thanh đại ca hét lên một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, nước mắt của hắn ta cũng chảy dài trên mặt. 

Một tay của Lâm Trạch Dương dễ dàng bắt được cổ tay Thanh đại ca, rồi anh nhẹ nhàng bẻ gãy tay hắn ta. 

“À đúng rồi.” Lâm Trạch Dương nhìn Thanh đại ca đang ngồi xổm trên đất kêu la đau đớn, anh bỗng nhớ ra một chuyện rất quan trọng, hai mắt Lâm Trạch Dương nhìn Thanh đại ca, nói với hắn ta: “Vừa nãy tôi hỏi anh một câu rất quan trọng đấy.” 

Thanh đại ca bởi vì quá đau đớn nên khuôn mặt trở nên dữ tợn, cổ họng hắn rặn mãi không ra chữ nào nhưng trong lòng lại đang gào thét. Con mẹ nó anh có thể đáng tin một chút được không, có chuyện gì quan trọng thì cứ hỏi, chưa gì đã ra tay đánh người rồi. 

“Anh thuận tay trái hay tay phải? Nếu anh thuận tay phải thì tôi vừa bẻ gãy tay phải của anh. Ngộ nhỡ anh thuận tay trái thì tôi lại làm chuyện vô ích rồi.” Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn Thanh đại ca. 

Thanh đại ca suýt chút nữa thì ngã xuống đất. Đại ca à, tôi phải gọi anh là đại ca luôn đấy, anh nghĩ rằng câu hỏi này quan trọng ư. 

“Mà thật ra cũng không sao, tôi chỉ cần bẻ gãy cả hai tay của anh là được rồi. Haha, tôi thông minh quá đi mất.” Lâm Trạch Dương không thể không khen bản thân mình một câu, thực sự là thiên tài trăm năm hiếm thấy. 

Trên đầu Thanh đại ca hiện lên toàn gạch đen. 

“Á!” Thanh đại ca nhịn không được mà kêu lên thảm thiết, bởi Lâm Trạch Dương thật sự ngồi xổm xuống rồi bẻ gãy nốt tay còn lại, anh cứ thế mà bẻ gãy cả hai tay của hắn! 

“Giết chết anh ta đi, chúng mày còn đứng đấy làm gì nữa?” Thanh đại ca vừa rơi những giọt nước mắt đau khổ vừa gọi những người đàn ông vạm vỡ đằng sau mình. Tên khốn này đến đây làm loạn, tuyệt đối không thể buông tha cho anh ta được. 

Tạ Nghi nhìn thấy tình hình như vậy, cô đi lên chặn giữa Lâm Trạch Dương và mấy tên đàn ông to lớn kia, Tạ Nghi vội vàng nói với Lâm Trạch Dương: “Anh mau đi đi.” 

Lúc này Tạ Nghi cũng rưng rưng nước mắt, cô không ngờ ngay cả em trai ruột của mình không cần mình mà Lâm Trạch Dương lại chạy đến cứu cô, Tạ Nghi không thể để Lâm Trạch Dương xảy ra chuyện gì được. 

Những người đàn ông trước mặt cô đều là những tên côn đồ, Lâm Trạch Dương là người chỉ biết đi làm thì anh đánh lại bọn chúng làm sao được chứ. 

“Cô đang nói gì thế? Không phải cô định quỵt tôi tiền taxi đấy chứ? Như vậy không tốt đâu, làm người phải biết giữ chữ tín.” Lâm Trạch Dương vừa nói vừa đi vòng qua Tạ Nghi, sau đó một tay anh bắt lấy nắm đấm của một người đàn ông vạm vỡ phía trước rồi quay người nhìn Tạ Nghi. 

“Á.” Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng kéo tay tên đàn ông kia rồi gập đầu gối lại, hắn kêu thảm một tiếng rồi co người quỳ xuống đất. 

“Cẩn thận!” Tạ Nghi nhịn không được mà kêu lên. 

Lúc này, một tên đàn ông khác đang cầm một chiếc ghế phang về phía Lâm Trạch Dương. 

Lâm Trạch Dương vẫn như cũ nhìn Tạ Nghi, nói rằng: “Tôi nói thật đấy, cô phải đưa cho tôi tiền xe chứ, không đưa tôi gấp đôi cũng được mà.” 

Bang. 

Một tiếng đập vang lên, Lâm Trạch Dương giơ một cánh tay lên, một chiếc ghế gỗ chắc chắn ít nhất phải nặng khoảng mấy chục cân đập vào cánh tay của anh. 

Lâm Trạch Dương vẫn không quay đầu lại, một chân đá văng tên đàn ông kia đi, anh lại nói tiếp với Tạ Nghi: “Cô nói gì đi chứ, cô đừng có mà nghe đến tiền là im lặng đấy. Tiền mặc dù quan trọng nhưng mà cô cũng không được vì tiền mà đánh mất đi nhân phẩm của mình chứ.” 

Lâm Trạch Dương càng nói càng gấp gáp hơn. 

Tạ Nghi kinh ngạc há hốc miệng, cô không có cách nào để mở miệng được. 

Mà ngay vào lúc này, một tên đàn ông khác lại lấy ghế định đập vào đầu Lâm Trạch Dương. 

Bang. 

Một tiếng động lớn vang lên, chiếc ghế nặng nề đập vào đầu Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương từ từ quay đầu lại, anh lạnh lùng nhìn tên đàn ông to lớn cuối cùng còn đang đứng trước mặt. 

Tên đàn ông kia nhận lấy ánh nhìn của Lâm Trạch Dương, hắn ta theo bản năng lùi lại phía sau, sau đó lại đập vào tường, cơ thể cũng bắt đầu run lên. 

“Anh có biết tôi đang nói chuyện quan trọng không? Tiền taxi những một trăm tệ đó, sao anh cứ làm phiền tôi vậy. Có phải anh không muốn tôi tiết kiệm năm mươi tệ đúng không?” 

Lâm Trạch Dương bước từng bước về phía người đàn ông. 

Tên đàn ông to lớn kia cảm thấy trong lòng giống như có hàng vạn con quái vật chạy qua, cả người hắn ta không còn chút sức lực nào. Không đợi đến khi Lâm Trạch Dương ra tay, hắn ta đã ngã xuống dưới đất như một vũng bùn. 

Lâm Trạch Dương lắc đầu, sau đó anh quay người nhìn về Tạ Nghi: “Vậy bây giờ cô có thể đưa tôi một trăm tệ được chưa?” 

Tạ Nghi cũng không trả lời anh mà ngay lập tức nhào vào trong lòng Lâm Trạch Dương, sau đó cô khóc lớn, nước mắt không ngừng chảy ra, thấm đẫm quần áo của Lâm Trạch Dương. 

Lâm Trạch Dương một phần cảm thấy khó xử, lần này gặp xui xẻo lớn rồi. Nhìn Tạ Nghi như thế này không phải là không có tiền trả anh đấy chứ, mà bản thân anh cũng không thể nhận tiền của người ta được nữa. Quan trọng là quần áo của anh đã bị bẩn rồi, Lâm Trạch Dương lại phải đi giặt quần áo, anh lại phải tốn thêm tiền nữa. 

Tạ Nghi không biết bây giờ Lâm Trạch Dương đang nghĩ gì, nếu cô biết rồi chỉ sợ cô sẽ không cảm động nhảy vào trong lòng anh mà trực tiếp dùng một chân đá bay anh ra ngoài rồi. 

“Chết tiệt, anh tưởng mọi chuyện hôm nay cứ thế mà kết thúc sao? Tôi không biết anh là ai nhưng anh đã chọc nhầm người rồi. Tôi nói cho anh biết, chuyện giữa anh và tôi hôm nay chưa kết thúc đâu.” 

Đột nhiên, giọng nói của Thanh đại ca vang lên, hắn ta cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cặp mắt hắn ta gắt gao nhìn Lâm Trạch Dương, trong mắt tràn ngập sát khí và thù hận. 

Lâm Trạch Dương và Tạ Nghi tách nhau ra. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play