“Phụ nữ đúng là ai cũng bị bệnh tâm thần”
Lâm Trạch Dương bất đắc dĩ lắc đầu, thật sự nghĩ không ra, tôi đùi chỉ nhéo đùi cô vài cái, đâu có quyt nợ cô. Hiện tại, không phải tôi cũng cho cô nhéo lại đùi mình sao, còn tức. giận cái gì, cùng lắm tôi chỉ nhéo đùi cô hai cái, ngược lại tôi còn cho cô nhéo tôi mọi chỗ, tôi hào phóng như vậy, cô còn tức giận cái gì.
Tân Quân Dao cảm thấy mình và Lâm Trạch Dương đã không còn bất kỳ đề tài nào để bàn nữa, nên không nói gì nữa.
Lâm Trạch Dương ngồi lại trên giường, vẻ mặt quay trở lại nghiêm túc, nói: “Được, chuyện mới qua thì cứ cho qua, chúng ta không cần nói lại, dù sao tôi cũng là một người hào phóng, sẽ không so đo với cô."
Tân Quân Dao rất muốn cười, càng muốn một súng bắn vỡ đầu Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương nghĩ nghĩ, nói: “Manh Manh rốt cuộc có phải con gái tôi hay không, tôi hy vọng cô nói đúng sự thật cho tôi.”
Lâm Trạch Dương vẫn không tin anh và Tân Quân Dao chỉ phát sinh quan hệ đúng một đêm đã trúng giải độc đắc, súng của anh đúng là bách phát bách trúng, nhưng cây súng thứ hai của anh cũng không nên sắc bén như vậy mới đúng chứ. Còn có người phụ nữ này cũng không giống những người phụ nữ khác, cô sao có thể chỉ bởi vì ngủ với anh một lần, là đã tình nguyện nuôi con cho anh chứ, đầu óc bị nước vào sao?
Tân Quân Dao nghĩ đến chính mình hiện tại đang gặp phải phiền toái và nguy hiểm, cô biết những tên sát thủ kia tuy rằng tạm thời không biết vì cái gì mà lại rút đi, nhưng sớm hay muộn gì cũng sẽ trở lại, chính cô hiện tại có thể nói là ăn bữa hôm lo bữa mai, Manh Manh còn cần có người chăm sóc.
Vậy nên, Tân Quân Dao rất bình tĩnh mà nói: “Manh Manh đúng thật là con của anh, chuyện này hoàn toàn không thể nghỉ ngờ, tôi cũng không có lý do gì để lừa anh.”
Lâm Trạch Dương suy nghĩ rồi gật đầu, nói: “Được, nếu Manh Manh thật sự là con của tôi, tôi sẽ nuôi nấng con bé lớn lên, cho con bé những gì tốt nhất, nhưng mà...”
“Nhưng mà cái gì?” Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Lâm Trạch Dương, Tần Quân Dao nhịn không được mà hỏi.
Lâm Trạch Dương do dự một chút, sau đó hít một hơi thật sâu, giống như đang đưa ra một quyết định trọng đại nào đó.
Tân Quân Dao cũng trở nên căng thẳng, gắt gao nhìn thẳng Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, nói: “Nhưng mà, nếu cô muốn làm người phụ nữ của tôi, vậy thì nhất định phải tuân thủ tam tòng tứ đức với tôi, tôi muốn cô đốt thuốc lá cho tôi, cô nhất định dù phải đi mười con phố cũng phải tìm được bật lửa đốt lửa cho tôi. Từ giờ trở đi, ánh mắt cô cũng không thể nhìn người đàn ông khác, chỉ có thể nhìn tôi mà thôi, còn có...”
“Đủ rồi” Tân Quân Dao thật sự nghe không nổi nữa, cái gì mà anh muốn hút thuốc thì liên quan tới tôi mà tôi phải chạy mười con phố ra ngoài siêu thị mua bật lửa cho anh, anh bị bệnh hay gì mà bắt tôi cái gì mà chỉ có thể được nhìn một mình anh, anh xem phim truyền hình nhiều quá điên rồi đúng không? Còn có cái gì, còn có cái đầu nhà anh”
“Từ khi nào mà tôi nói tôi muốn trở thành người phụ nữ của anh, anh có phải suy nghĩ nhiều quá hay không, đầu óc bị nước vào cũng không nhìn xem bộ dáng của chính mình như thế nào đi” Tân Quân Dao thật sự rất tức giận, cô chưa từng gặp qua người nào không biết xấu hổ như Lâm Trạch Dương.
Lông mày Lâm Trạch Dương hơi nhíu lại, sắc mặt cũng trở nên lạnh băng.
Không biết vì cái gì, Tân Quân Dao lại cảm giác như rơi xuống vực sâu như vừa rồi, giống như bị nhốt vào động băng, độ ấm xung quanh nháy mắt giảm xuống, trong bóng tối còn có một con hổ chực chờ muốn ăn thịt người, bất kỳ lúc nào. cũng có thể sẽ nhào vào mình, nguy hiểm vô cùng.
Đương nhiên, Tân Quân Dao hiện tại vẫn hoàn toàn không biết hết tất cả những chuyện này đều là bởi vì sự biến hóa của Lâm Trạch Dương.
Làm một vị vua lính đánh thuê, hơn nữa còn là một vị vua độc nhất vô nhị đứng đầu trong bảng xếp hạng lính đánh thuê trong thời gian dài là một cảm giác cô độc và tịch mịch đến nhường nào, Lâm Trạch Dương có thể nói là tồn tại mà đại đa số người nhìn lên đều nhìn không tới, ở một trình độ nào đó mà nói, gọi anh là thần cũng không nói quá.
Tân Quân Dao tuy răng cũng miễn cưỡng được coi là sát thủ bậc S, nhưng chênh lệch so với Lâm Trạch Dương quá lớn, cho nên bị áp đảo bởi Lâm Trạch Dương cũng là bình thường.
Những lời Lâm Trạch Dương nói ra vừa rồi, cũng xem như: là biểu lộ chân tình, anh đã rửa tay gác kiếm, không muốn lại chen chân vào chuyện của thế giới kia nữa, hiện tại anh phát hiện chính mình còn có một cô con gái, đương nhiên cũng hy vọng con gái sẽ có mẹ ở bên.
Cho nên, lúc ấy Lâm Trạch Dương đã quyết định, bất luận là Tân Quân Dao gặp phải phiền toái gì, anh cũng sẽ ra tay giải quyết, cho dù là phá hủy thế giới kia.
Chẳng qua, Tân Quân Dao nói ra những lời vô tình như vậy.
Nếu Tân Quân Dao là người khác, mà không phải mẹ của Manh Manh, anh sẽ cho cô nếm trải cảm giác khủng bố như địa ngục là như thế nào.
“Sao lại nhìn chăm chằm tôi như vậy, có phải còn muốn ăn tôi luôn đúng không.” Trong lòng Tần Quân Dao tuy răng sợ hãi, nhưng cũng không biết vì cái gì vẫn cứng đầu cứng cổ nói chuyện với Lâm Trạch Dương.
“Tôi sẽ làm xét nghiệm DNA với Manh Manh, chờ đến lúc. xác nhận quan hệ thực sự, lúc đó chúng ta lại nói chuyện.” Lâm Trạch Dương lạnh lùng nói, trong giọng nói đã không còn chút cảm xúc nào.
Tân Quân Dao đột nhiên cảm thấy hơi mất mát, còn có chút bực bội, vẫy vẫy tay với Lâm Trạch Dương, nói: “Tôi mệt rồi, anh đi ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”
Tân Quân Dao thật sự rất mệt mỏi, vừa trải qua một trận đại chiến, còn chịu một chút thương tổn, còn chảy máu không ít.
Lâm Trạch Dương rất nghiêm túc mà gật đầu, sau đó đứng lên từ trên giường.
Tân Quân Dao cũng từ chỗ ngồi đứng lên, chuẩn bị leo lên giường nghỉ ngơi, lại sững sờ tại chỗ, ngay sau đó kêu lên với Lâm Trạch Dương: “Anh đang làm gì vậy?”
“Ừ, không cần cảm kích tôi. Thật ra mà nói, những người quen biết tôi đều biết tôi là người nghĩa khí, loại người như tôi hiện tại cũng không còn nhiều đâu, gặp được tôi là may mắn của cô đấy. Đến đây đi, tôi sẽ hào phóng mà nhường một bên giường cho cô.”
Thì ra vừa rồi Lâm Trạch Dương đứng lên không phải là tính rời khỏi phòng, mà là đi qua năm một bên giường.
Lúc này, Lâm Trạch Dương xốc chăn lên, một tay vỗ lên một bên giường, tay chống đầu nhìn về phía Tân Quân Dao, cười ha hả nói.
Tân Quân Dao duỗi tay đỡ cái gáy của mình, cảm giác bản thân cô sắp tức giận đến té xỉu mất, còn có thể vô sỉ hơn nữa không.
Khuôn mặt Lâm Trạch Dương nháy mắt xuất hiện bộ dáng cảnh giác, còn ôm lấy chăn, giống như một người phụ nữ đang mặc áo ngủ đột nhiên bị người khác xông vào phòng, trong mắt còn có chút hoảng sợ.
“Tôi nói cho cô biết, giữa chúng ta chỉ nói đến nghĩa khí, cô cũng được bởi vì tôi cho rằng tôi dễ dãi. Tuy rằng chúng ta cũng ngủ ở trên một cái giường, nhưng cô cũng không thể động ý xấu với tôi, càng không được thừa dịp tôi ngủ mà động tay động chân với một người đàn ông trong sạch như tôi.”
Lúc Lâm Trạch Dương nói chuyện, trên mặt còn tỏ ra bộ dáng hiên ngang lãm liệt.
Tân Quân Dao trợn trắng mắt, thiếu chút nữa đã tức giận đến ngất đi, cô cảm giác chính mình có chút thở không thông.
Tân Quân Dao hít một hơi thật sâu, sau đó hét lên với Lâm Trạch Dương, nói: “Cút, tối nay anh ngủ sô pha phòng khách cho tôi.”