Ai cũng nói người Trung Quốc dám đánh dám liều, câu nói này đúng là không sai. 

Theo giọng nói Cao Dịch phát ra, hai bên lập tức kéo dài khoảng cách, ở giữa tạo ra một khoảng trống lớn. 

Hoàng Chính nhìn Cao Dịch, khẽ gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói: “Khí tức của anh không tệ, thâm trầm mà hữu lực, hẳn là một cao thủ, nhưng vẫn không phải đối thủ của tôi." 

Cao Dịch lạnh lùng nói: "Vậy phải thử mới biết được. Xuất chiêu." 

Cao Dịch hét lớn một tiếng, người liền lướt đến Hoàng Chính. Chiêu thức của Cao Dịch đại khai đại hợp, tràn ngập khí thế, nắm đấm không ngừng đánh về phía trước, một chưởng lại thêm một chưởng, một chưởng đánh ra vô cùng tự nhiên, có một loại khí chất của cao thủ khiến không ai có thể tìm ra một chút điểm yếu nào. 

Hoàng Chính buộc phải rút lui hết lần này đến lần khác bởi vì không có bất kỳ sức lực đánh trả lại nắm đấm của Cao Dịch. 

Đám người của hiệp hội võ thuật bên này thấy thế, cao giọng cổ vũ, đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có người của hiệp hội võ thuật đứng ra trừng phạt Hoàng Chính, lần này cuối cùng cũng có thể thổ khí dương mi. 

Vào lúc này Lâm Trạch Dương lại lắc đầu, thở dài nói: "Nền tảng Cao Dịch rất tốt, nhưng mà chân của anh ta không ổn định, liên kết giữa các chưởng liên tục quá mức đơn giản, nhất định sẽ thua." 

"Hừ, anh đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?" Đệ tử của hiệp hội võ thuật đứng bên cạnh Lâm Trạch Dương nghe vậy, tức giận đến mức suýt không nói nên lời: "Anh là cái đồ vô dụng, người ta khiêu khích anh, đến hừ một tiếng anh cũng không dám đáp lại, giờ còn dám nói nhăng nói cuội, anh hiểu được bao nhiêu về võ thuật chứ, anh biết đây là một trận tranh tài như thế nào à?" 

Lâm Trạch Dương không hề tức giận, bình tĩnh nói: "Cậu nhìn xem, vào thời điểm Cao Dịch đổi chưởng, có phải lần nào anh ta cũng làm như vậy không? Chính là chiêu thức không có chút thay đổi nào. Mà vào lúc chiêu thức của anh ta không thay đổi thì người khác muốn đánh chết anh ta chẳng lẽ không phải việc rất dễ dàng sao?" 

"Cậu lại nhìn tiếp đi, chân của Cao Dịch nhìn thì có vẻ rất ổn định, nhưng đây chẳng qua là nặng mà thôi, cũng không phải thật sự ổn định. Giống như một người rất mập mạp, thân thể của hắn rất nặng, nhưng bước chân lại không hẳn sẽ vững." 

"Nói hươu nói vượn." Đúng là bây giờ nhìn thế nào cũng thấy Lâm Trạch Dương chỉ đang ăn nói vớ vẩn, Cao Dịch xuất chưởng như gió, bước chân vững vàng như bay, thân hình biến hóa vô cùng hài hòa giữa tiến và lùi. 

"Vào trận tiếp theo, khi Cao Dịch ra chưởng tiếp theo, người đối diện sẽ đột nhiên lao về phía trước, nắm đấm của hắn sẽ rơi vào trên người anh ta." 

Lâm Trạch Dương vô cùng chắc chắn đưa ra kết luận cuối cùng. 

Người của hiệp hội võ thuật cười khẩy không ngừng, nhìn Lâm Trạch Dương giống như đang nhìn một kẻ ngốc, thậm chí ngay cả nhìn anh thêm một chút cũng không muốn, tên ngốc này hoàn toàn đang ăn nói lung tung. 

Đúng lúc này, Cao Dịch đột nhiên ngừng lại, anh ta điều chỉnh một chút, dồn khí xuống đan điền, nhất cổ tác khí(*), lúc đẩy một chưởng ra khiến không khí vang lên tiếng nổ tung, một chưởng này đẩy ra giống như sóng triều cuồn cuộn, khí thế hừng hực. 

(*) bơm năng lượng ra ngoài. 

Đây là một chưởng mạnh nhất của Cao Dịch, giống như dời núi lấp biển, muốn nuốt hết tất cả phía trước, mang theo khí thế chưa từng có từ trước đến nay. 

Một chưởng như vậy đánh tới, người khác cho dù muốn né tránh cũng không kịp, tại sao lại muốn tiến lên nghênh đón chứ? 

Người võ hiệp kia nghĩ tới đây, bỗng nhiên lắc đầu, cảm thấy mình nói chuyện với Lâm Trạch Dương, thực sự chính là việc mà một kẻ ngu mới có thể làm. 

Ầm ầm… 

Đột nhiên có một tiếng vang trầm vang lên. Chỉ thấy thân thể Hoàng Chính chìm xuống, anh ta bất ngờ bước về phía trước bằng một chân và đột nhiên tung ra một quyền. 

Sau đó… 

Sau đó toàn bộ hội trường đều rơi vào trong yên tĩnh, tất cả mọi người há hốc miệng, con mắt đều sắp rớt ra khỏi mắt. 

Khí thế hừng hực, dường như Hoàng Chính muốn dùng hết sức hạ gục Cao Dịch, khiến anh ta văng ra ngoài. 

Hoàng Chính nhìn Cao Dịch bị văng ra ngoài, rút lại nắm đấm, trên mặt xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, nói: "Đã kết thúc." 

Ngay sau đó, Hoàng Chính nhìn bên phía hiệp hội võ thuật, nói: "Nếu như đã bắt đầu vậy thì chúng ta tiếp tục đi, bên các người còn ai nữa không?" 

Lời này không thể không nói là quá mức kiêu ngạo, các võ sĩ bên này đều siết chặt nắm đấm, vô cùng kích động, chỉ là khi thấy thân thể Cao Dịch ngã trên mặt đất run rẩy kịch liệt, liền không có người nào dám bước lên phía trước một bước. 

Bọn họ đều biết thực lực của Cao Dịch, bên trong võ hiệp cũng không có mấy người dám nói mình có thể dễ dàng đánh thắng Cao Dịch, thậm chí còn có thể nói, không người nào có thể coi là đối thủ của Cao Dịch. Nói cách khác, nếu bọn họ tiến lên, bọn họ cũng sẽ bị Hoàng Chính đánh bại. 

Trên mặt Hoàng Chính xuất hiện sự khinh bỉ, nói: "Kỳ thật các anh có thể cùng nhau tiến lên, tôi cũng không ngại, dù sao đánh bại một người trong số các anh, hay đánh bại tất cả mọi người với tôi mà nói cũng không có một chút khác biệt nào cả." 

Người của hiệp hội võ thuật cảm thấy ngực mình như sắp nổ tung, nơi này là sân nhà của bọn họ, lại để cho người ta giẫm trên đầu mình, khác gì để cho người ta cởi quần ra đi tiểu trên đầu mình. 

Mà điều đáng giận hơn là bọn họ lại không có cách nào để chống lại. 

Lúc này, người của hiệp hội võ thuật chỉ thấy vô cùng nghẹn khuất, chỉ muốn cầm một miếng đậu hũ đập vào đầu cho đến chết. 

Lông mày của Lão Cố cũng đang nhíu chặt lại, đứng dậy, nói: "Hoàng Chính, lời của cậu như vậy có phải quá mức ngông cuồng rồi không?" 

Đối mặt với Lão Cố, Hoàng Chính hơi rút vẻ kiêu ngạo lại, chắp tay với Lão Cố, nói: "Lão Cố, đây là hội giao lưu, nếu ông cảm thấy tôi nói không đúng, ông có thể để cho người của hiệp hội võ thuật của các ông ra tay." 

Khóe miệng Lão Cố dật dật, đây không phải là làm khó ông sao? 

"Ha ha Lão Cố, ông cũng nên phái người ra đi, tôi cũng cảm thấy Hoàng Chính thực sự quá phách lối, hoàn toàn không hiểu được trời cao đất rộng, cần phải dạy dỗ chút thì mới tỉnh táo được." Đột nhiên có một tiếng cười to vang lên. 

Có người từ trên khán đài đi xuống. 

Người này mặc áo Tôn Trung Sơn rộng thùng thình, chải một cái đầu bóng, bụng tròn vo, nhìn qua rất có phong cách của đám nhà giàu mới nổi. 

Chỉ là từ ánh mắt của ông ta có thể nhìn thấy một tia sát khí, đại khái cũng không phải người dễ chọc. 

Người này là ông trùm thế giới ngầm của một thành phố nào đó, tên là Lưu Uy, ông ta là người dẫn theo đám người Hoàng Chính đến đấy đây, mục đích cũng rất đơn giản, đè hiệp hội võ thuật của Lão Cố xuống, như thế ông ta liền có thể hoàn toàn thống trị thế giới ngầm của thành phố này. 

Lão Cố cảm thấy khó xử, sau đó nhìn về phía Lâm Trạch Dương, bây giờ hy vọng duy nhất của ông chính là Lâm Trạch Dương. 

"Lâm Trạch Dương, cậu có thể ra tay giúp tôi lần này không?" Lão Cố nói với anh. 

Lông mày Lâm Trạch Dương nhíu lại, trên mặt hiện lên sự đắn đo. 

Lưu Uy và Hoàng Chính cũng không nhịn được mà phá lên cười, vừa mới nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lão Cố, còn tưởng là Lão Cố có đòn chí mạng gì chưa lấy ra, lại không ngờ ông đi cầu cứu thằng nhóc kia. 

Chắc có lẽ là Lão Cố điên rồi mới làm như này. Phải biết vừa rồi thằng nhóc này bị Hoàng Chính khiêu khích như vậy mà nửa chữ cũng không dám nói ra. 

Lâm Trạch Dương vẻ mặt khó xử nhìn Lão Cố, nói: "Ở đây có rất nhiều người, tôi…" 

"Ha ha…" 

Hoàng Chính và Lưu Uy không nhịn được mà phá lên cười một lần nữa, vậy mà lại sợ nhiều người, tên này đến chọc cười sao? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play