Kể từ ngày nhận được điện thoại, Tần Quân Dao bắt đầu trở nên căng thẳng.
Tần Quân Dao biết rõ tên Chó Điên kia là một người vô cùng nguy hiểm. Tần Quân Dao và Chó Điên đã cùng nhau chấp hành nhiệm vụ rất nhiều lần, Chó Điên luôn làm ra những chuyện khiến cô phải nhíu mày.
Tần Quân Dao nhớ rõ có một lần, vì để đánh chết thủ lĩnh của tổ chức khủng bố nào đó, bọn họ cần phải lẻn vào khu vực cấm, cô đã phải vắt óc suy nghĩ rất lâu nhưng lại chẳng nghĩ ra bất kỳ biện pháp để đối phó nào. Chó Điên trực tiếp giết chết một con trâu, sau đó móc nội tạng của con trâu ra rồi nhét mình vào đó, thành công trà trộn vào tổ chức khủng bố.
Sau đó, để giết tên thủ lĩnh, hắn đã không ngần ngại giết chết một nhóm trẻ con chỉ mới ba hoặc bốn tuổi đang chơi đùa rồi giết luôn cả một nhóm phụ nữ nữa.
Chó Điên là một tên có đầu óc và không tiếc hy sinh tất cả để đạt được mục đích của mình, có thể nói là một cỗ máy giết người.
Nhưng Tần Quân Dao không ngờ rằng Chó Điên thực sự đến thành phố nơi cô sống.
“Tần Quân Dao, xuất hiện đi, tôi biết cô có một đứa con gái, tôi cũng biết cô đang ở đâu, nể tình cô từng là đại ca của tôi nên tôi muốn giữ lại cho cô một chút thể diện cuối cùng đấy.” Chạng vạng tối, Tần Quân Dao nhận được điện thoại của Chó Điên.
Tần Quân Dao hít sâu một hơi, quả nhiên chuyện gì đến vẫn đến.
Tần Quân Dao cũng không do dự nhiều, đến thời gian hẹn thì lập tức chạy tới địa điểm đã định.
Trong một công viên ở vùng ngoại ô, nơi không còn ai đi dạo vào lúc này.
Tần Quân Dao đi tới trước một cái đình, nhìn thấy người đứng phía trước, sắc mặt lạnh như băng nói: “Chó Điên, anh muốn thứ như vậy để làm gì?”
Chó Điên để tóc dài, cái đầu vẫn luôn lắc lư nãy giờ, giống như chơi thuốc vậy, môi còn không ngừng giật giật, thật sự giống một con chó dại.
Chó Điên nhìn Tần Quân Dao, nói: “Tần Quân Dao, tôi đã vì cô mà vào sinh ra tử trong thời gian dài như vậy, coi như đó là đền ơn cứu mạng cho cô. Vì vậy, chúng ta không ai nợ ai. Trái lại, cô muốn rửa tay gác kiếm, vứt bỏ tôi, thật sự tôi thấy không quan trọng lắm. Nhưng điều đáng hận chính là cô lại bí mật nghiên cứu thứ như vậy từ lâu rồi, mắt thấy sắp thành công lại chưa bao giờ nói với tôi. Cô không muốn chia sẻ thành quả với tôi phải không?”
Chó Điên nói chuyện nghe có vẻ rất kích động, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
Tần Quân Dao càng nhíu mày chặt hơn, hít sâu một hơi rồi mới nói: “Tôi thật không ngờ thứ kia lại thành công và càng không nghĩ tới thứ kia sau khi hoàn thành có thể gây ra nguy hiểm cho thế giới đến như vậy nên tôi đã chuẩn bị phá hủy nó rồi.”
Lúc này Chó Điên lại nở nụ cười, ngửa đầu cười to, giống như rất vui vẻ, nhưng đột nhiên chó điên ngừng lại, thình lình nhìn về phía Tần Quân Dao, ánh mắt sắc bén giống như móng vuốt chim ưng, như muốn nhìn thấu suy nghĩ người khác rồi nói: “Tần Quân Dao, giao thứ kia cho tôi mau.”
Tần Quân Dao chậm rãi lắc đầu, nói: “Không đời nào!”
Nói xong, Tần Quân Dao đột nhiên rút ra một khẩu súng lục từ bên hông, họng súng nhắm ngay tên Chó Điên, trong mắt cô có chút do dự, nói: “Chó điên, anh mau cút đi và đừng bao giờ quay trở lại đây nữa, nếu không tôi sẽ giết anh.”
Chó Điên không những không sợ hãi mà còn vểnh mặt lên cao, nở một nụ cười mỉa mai rồi nói: “Tần Quân Dao, cô nghĩ cô có thể giết được tôi sao?”
Vẻ mặt Tần Quân Dao trở nên thống khổ và phẫn nộ vì ngay lúc này đây, trong bóng tối, có vài người chạy ra từ bốn phương tám hướng, tất cả những người này trước kia đều là cấp dưới của Tần Quân Dao, hơn nữa đều là những cấp dưới đã từng cùng vào sinh ra tử.
“Mấy người đang làm gì vậy?” Tần Quân Dao lớn tiếng quát lên.
Chó Điên cười lạnh lùng, nói: “Tần Quân Dao, quả thật cô rất thất bại, cô nghĩ xem vì sao bọn tôi lại đi theo cô, sẵn sàng treo đầu bên hông cô, mỗi ngày đều phải lăn lộn giữa sinh tử, cứ cho rằng đó là vì một mục đích cao cả nào đó, nhưng thực ra chỉ là vì tiền, thật nhiều tiền, mau giao món đồ đó ra nếu không thì, chết."
Cả người Tần Quân Dao run hết cả lên, lồng ngực không ngừng phập phồng, cắn chặt môi, siết chặt tay thành hình nắm đấm, trừng mắt nhìn chằm chằm vào tên Chó Điên.
Chó Điên đột nhiên đạp vào bụng trước của Tần Quân Dao. Tần Quân Dao vội vàng giơ súng lên.
Đoàng.
Một tiếng súng vang lên, khẩu súng trong tay Tần Quân Dao bị bắn bay đi.
Bộp.
Chân của Chó Điên đạp thật mạnh vào bụng Tần Quân Dao. Cả người cô bay ngược ra ngoài, đập mạnh vào lan can, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Chó Điên đi tới trước mặt Tần Quân Dao, nói: “Cô có biết vì sao mấy tổ chức sát thủ kia lại tìm được cô không, đúng vậy, chính tôi đã tiết lộ tin tức của cô ra ngoài đấy. Tôi đang kiểm tra xem đằng sau lưng cô có thế lực nào hỗ trợ không. Nhưng mà đám người kia danh tiếng không nhỏ nhưng lá gan lại quá bé. Cứ cho rằng Long Vương là chỗ dựa vững chắc của cô. Thật lố bịch."
Nói xong, Chó Điên cười lạnh, “Sự tồn tại của Long Vương không ai là không biết thì làm sao có thể là chỗ dựa vững chắc của cô được chứ, nếu như cô có chỗ dựa như Long Vương thì cũng sẽ không lâm vào cảnh nông nỗi như bây giờ.”
Tần Quân Dao ngồi trên mặt đất, cả người dựa vào lan can, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Chó Điên, nhưng cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm Chó Điên mà thôi, lúc này cô đã không còn bao nhiêu sức lực, rồi lại còn bị tên Chó Điên và một đám người của hắn chĩa súng vào nữa.
Kỳ lạ nhất chính là, cảm xúc trong lòng của Tần Quân Dao lúc này không phải tức giận cũng không phải sợ hãi, mà chính là lo lắng, lo lắng mình sẽ chết, lo lắng sau khi mình chết Manh Manh không còn ai chăm sóc, lo lắng Lâm Trạch Dương không chăm sóc tốt cho Manh Manh.
“Đáng chết.” Vừa nghĩ đến đây, Tần Quân Dao lại nhịn không được mà mắng.
Chó Điên hiểu lầm, nói: “Cô mới là người nên chết đấy, tôi hiểu rõ tính cô mà, thế nên đi chết đi.”
Nói xong, súng của Chó Điên đã chĩa thẳng vào trán Tần Quân Dao.
Tần Quân Dao nhắm mắt lại, sau đó cả người đột nhiên vọt ra phía trước.
Làm sát thủ cấp S, Tần Quân Dao không phải là loại phụ nữ tay trói gà không chặt, tốc độ của cô rất nhanh, lại còn sạch sẽ gọn gàng, luôn lựa chọn thời cơ thích hợp nhất khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng.
Đoàng.
Một tiếng súng vang lên, Tần Quân Dao lại ngã xuống đất, một viên đạn xuyên qua bụng cô từ phía sau.
Chó Điên đá Tần Quân Dao bay ra ngoài. Cô điên cuồng lăn vài vòng trên mặt đất, máu tươi chảy ra ngoài như không muốn để cô sống nữa.
“Đi chết đi!” Chó Điên hét lớn, lại chĩa họng súng vào đầu Tần Quân Dao.
Đôi mắt Tần Quân Dao bắt đầu mơ hồ, đã không còn nhìn rõ dáng vẻ của Chó Điên, cho nên lúc này cô càng không còn bất kỳ sức lực nào để phản kháng và giãy giụa nữa.