Chân đi đôi dép lào, người đứng nghiêng một bên, miệng ngậm một điếu thuốc lá lung lay, một người đàn ông như vậy nói anh ta không phải người không có chí lớn, lôi thôi và lưu manh, thì có lẽ chẳng ai tin.

Tân Quân Dao cảm thấy cực kỳ đen đủi, Manh Manh đáng yêu thông minh như vậy sao có thể có một người ba như vậy.

Mặc dù bị thương nặng, mệt mỏi không còn chút sức lực nhưng Tân Quân Dao vẫn trợn trắng mắt liếc Lâm Trạch Dương một cái, hung dữ nói: “Nói chuyện lung tung cái gì đó, còn nữa thì đừng có trách tôi vô lễ với anh”

Trong lòng Lâm Trạch Dương cười thầm, không giả bộ được nữa sao.

Lâm Trạch Dương vội vàng giả bộ thành dáng vẻ sợ hãi, liên tục lui về sau vài bước, còn dùng tay ôm ngực mình, nói: “Cô muốn làm gì”

Tân Quân Dao phát hiện cô càng nhìn Lâm Trạch Dương càng không vừa mắt, chỉ doạ một chút mà đã sợ như vậy rồi, đúng là đồ vô dụng.

“Cô đến tháng còn muốn động tay động chân với tôi, nói cho cô hay Lâm Trạch Dương tôi không phải người tùy tiện như vậy.” Vẻ mặt Lâm Trạch Dương hiên ngang lãm liệt, nhìn Tân Quân Dao như nhìn mãnh thú hồng thủy, tràn ngập cảm giác quyết tâm chịu chết.

“Tùy tiện cái đầu quỷ nhà anh.” Tân Quân Dao vốn đã mất rất nhiều máu, hiện tại bị Lâm Trạch Dương chọc cho hít một hơi thật sâu, sắc mặt trằng nhợt suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.

Lâm Trạch Dương có chút buồn bực, nhẹ giọng nói: “Cô vậy mà còn nhớ cái đầu quỷ nhà tôi, cô có phải vẫn luôn nhớ thương tôi đúng không?”

Tân Quân Dao lập tức sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra, trên gương mặt tái nhợt hơi hồng lên. Ngay sau đó, Tân Quân Dao hung hăng nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải hiện tại cô hành động không tiện, cô nhất định sẽ mặc kệ Lâm Trạch Dương có phải là ba của Manh Manh hay không, người này quả thực quá vô sỉ.

“Cô bị thương chảy máu nhiều như vậy, để tôi đưa cô đi bệnh viện” Lâm Trạch Dương biết hiện tại tình trạng hiện tại của Tần Quân Dao không tốt, định tạm thời buông tha Tân Quân Dao, ngày sau sẽ còn rất nhiều cơ hội.

“Không, tôi không đi bệnh viện.” Tân Quân Dao lập tức trở nên kích động, nếu như đi bệnh viện sẽ để lại dấu vết, những tên sát thủ kia lần theo manh mối để tìm được cô, vừa mới thoát khỏi ổ sói, Tân Quân Dao không muốn lại tiếp tục lọt vào hang hổm

Lâm Trạch Dương đại khái đã đoán được thân phận của Tân Quân Dao, cũng không miễn cưỡng cô, gọi một chiếc xe đến đón bọn họ qua nhà anh.

“Hiện tại chúng ta đi đâu vậy?” Tân Quân Dao bị Lâm Trạch Dương mạnh mẽ đưa vào trong xe.

“Đương nhiên là đến nhà tôi.” Lâm Trạch Dương nói một cách đương nhiên.

Tân Quân Dao có hơi không vui, trong nhà của tên Lâm Trạch Dương nhìn như côn đồ này chắc chắn là rác chấc thành núi, bẩn như ổ chó, loại nơi như thế này trước kia Tân Quân Dao tuyệt đối sẽ không bao giờ bước chân vào, nhưng hiện tại xem ra chỉ có nơi đó mới an toàn.

“Đến nhà anh có bất tiện không?” Tân Quân Dao vốn dĩ muốn hỏi là có an toàn không, nhưng nghĩ lại, Lâm Trạch Dương chỉ một tên lưu manh sao có thể hiểu cô nói cái gì.

“Không có gì, nhà tôi rất lớn, hiện tại hẳn là chỉ có Manh Manh ở đó, dù có nhiều thêm một người cũng sao” Lâm Trạch Dương tùy ý đáp.

Tân Quân Dao suy nghĩ, gật đầu, nói: “Vậy thì tốt.”

Tiếp đó, hai người một đường đều không nói gì nữa. Chẳng qua, tài xế taxi cũng không biết vì sao, luôn liếc nhìn về phía Lâm Trạch Dương và Tân Quân Dao qua kính chiếu hậu, ánh mắt còn hơi né tránh.

Lúc hai người đang xuống xe tại một khu phố nào đó, Lâm Trạch Dương đang tính hào phóng đưa cho tài xế 10 đồng, tài xế xua tay với Lâm Trạch Dương.

“Người anh em, cậu đúng là lợi hại, tôi rất bái phục cậu. Một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại chịu theo cậu về nhà, hơn nữa còn không ngại trong nhà cậu vẫn còn một người phụ nữ, tôi bái phục.” Tài xế vừa nói chuyện, vừa giơ ngón cái với Lâm Trạch Dương, trên mặt tràn đầy sự khâm phục, thiếu điều muốn dập đầu bái phục nữa thôi.

“Nói gì vậy, trong nhà tôi đừng nói là xuất hiện hai người phụ nữ, ba người cũng có thể nữa là” Lâm Trạch Dương khiêm tốn mà nói.

Tài xế liên tục phát ra thanh âm chậc chậc chậc, nhìn Lâm Trạch Dương như nhìn thần tiên, không ngừng cảm thán, ngay cả tiền cũng không thu, trực tiếp lái xe rời khỏi.

Tiếp theo, Lâm Trạch Dương đưa Tân Quân Dao đi về nhà mình. Hai người vừa mới đi về phía trước được vài bước, miệng vết thương trên đùi Tân Quân Dao không cẩn thận bị xiết lại một chút, cô ngay cả đứng thẳng cũng không được, ngã người về phía Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương theo bản năng mà vươn đôi tay, định đỡ lấy Tân Quân Dao, lại không cẩn thận chộp tới chỗ nào đó, vậy mà lại cảm nhận được cảm giác mềm mại. Xúc cảm mềm mại này còn có chút đàn hồi, loại xúc cảm này quả thực thích muốn bùng nổ.

“A” Tân Quân Dao đột nhiên kêu lên, cũng mặc kệ miệng vết thương của mình, trực tiếp đẩy Lâm Trạch Dương ra, thiếu chút nữa đã ngã ra mặt đất.

Được rồi, Lâm Trạch Dương liếc mắt nhanh tay, lập tức. kéo Tân Quân Dao lại, mới tránh cho cô không bị xấu hổ.

“Đừng động vào tôi.” Tân Quân Dao không biết vì cái gì mà càng nhìn càng cảm thấy Lâm Trạch Dương chán ghét, hất tay Lâm Trạch Dương ra.

Dựa theo tính cách của Lâm Trạch Dương, nếu có người dám làm vậy với anh, người đó chắc chắn sẽ phải chuẩn bị đào mồ chôn rồi, chẳng qua hiện tại toàn bộ lực chú ý của Lâm Trạch Dương đều đặt trên xúc cảm trên tay.

Lâm Trạch Dương còn đưa tay ra trước mũi ngửi ngửi vài cái, lẩm bẩm nói: “Thơm quá.”

Tân Quân Dao nhìn bộ dáng đáng khinh kia của Lâm Trạch Dương thì hận đến nghiến răng nghiến lợi, chính mình của ba năm trước bị mù sao, sao cô có thể phát sinh quan hệ với một người đàn ông như vậy chứ.

Tân Quân Dao hít một hơi thật sâu, mới có thể làm lồng ngực mình bình tĩnh lại, nói với Lâm Trạch Dương: “Đi nhanh đi

Lâm Trạch Dương tiếp tục dẫn đường đi về phía trước.

Tân Quân Dao cảm giác được rằng, nơi mà Lâm Trạch Dương ở là một tiểu khu trung đẳng, không đề cập đến hoàn cảnh tốt như thế nào, nhưng chắc chắn là sạch sẽ.

Sau khi bước vào phòng của Lâm Trạch Dương, Tân Quân Dao phát hiện nơi này vậy mà sạch sẽ ngăn nắp một cách dị thường, hoàn toàn không giống nơi ở của một người đàn ông độc thân cẩu thả nên có.

Tân Quân Dao không nhịn được mà thay đổi ánh nhìn đối với Lâm Trạch Dương, cảm thấy người đàn ông này cũng không vô dụng như mình nghĩ.

“Lâm Trạch Dương, cậu đã trở lại” Đột nhiên, giọng nói của một người phụ nữ vang lên.

Sau đó, một người phụ nữ mặc một bộ đồ thể dục đơn giản đi ra. Người phụ nữ này tuy rằng không xinh đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng lại có một khí chất rất phong tình, giống như giống như một hủ rượu nguyên chất được ủ lâu năm, chậm rãi nhấm nháp sẽ thưởng ra được mùi bị bất phàm.

Cùng là phụ nữ, nhưng dù là một người xinh đẹp như Tân Quân Dao, cũng không thể soi mói chút khuyết điểm nào từ vẻ ngoài đến khí chất của người phụ nữ này.

Thời điểm người phụ nữ này đi ra, một tay còn đang nắm tay Manh Manh, thấy Lâm Trạch Dương đưa Tân Quân Dao. vào nhà, cô ta lập tức sửng sốt.

“A, Tuyết Tinh, chị còn chưa ngủ sao, à đúng rồi, hôm nay hạn giao tiền thuê nhà. Yên tâm, tôi không phải loại người khất tiền thuê nhà của chị đâu, cho tôi thời gian một tuần nữa, tôi nhất định sẽ giao tiền thuê nhà tháng trước cho cô.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play