“Lâm… Lâm Trạch Dương… Tại sao anh lại ở đây?” Cố Vi rất ngạc nhiên, đồng thời hắn bỗng cảm thấy sợ hãi Lâm Trạch Dương. Đùa nhau à, chẳng lẽ khi bạn thấy một người biến cả một bức tường vỡ vụn thành bột lại không sợ sao? Bạn không nghĩ đến chuyện anh ta sẽ coi bạn là bức tường kia à…
Lâm Trạch Dương nhìn Cố Vi một cách tùy tiện, anh nói với hắn: “À, vừa nãy người của hiệp hội võ thuật muốn giao đấu với tôi, sau đấy mấy người đó bị tôi đánh bại rồi vẫn không cho tôi đi. Bọn họ nói tôi chờ ở đây nên tôi chờ ở đây. Anh đến đây đánh nhau với tôi à?”
Khóe miệng của Cố Vi giật giật, nhưng hắn không dám nói gì với Lâm Trạch Dương. Cố Vi bắt đầu hiểu được tình hình mà vừa nãy người của hiệp hội võ thuật đã trải qua, càng nghe hắn càng thấy tê dại hết da đầu. Mấy người này đều điên hết rồi hay sao mà lại đi chọc vào Lâm Trạch Dương chứ.
“Anh xem như thế này có được không, tôi để bọn họ xin lỗi anh, còn chuyện này coi như xong rồi nhé.” Cố Vi cẩn thận từng li từng tí nói với Lâm Trạch Dương, hắn biết rất rõ có một số người cực kì mạnh, đặc biệt là người được trời ban sức mạnh “khí cảm” như Lâm Trạch Dương, tất cả họ đều rất cao ngạo. Nếu có ai đó động vào thì họ cũng nhẹ nhàng giết chết người kia.
“Cái gì cơ?” Người của hiệp hội võ thuật cho rằng bản thân đã nghe nhầm, bọn họ đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Cố Vi.
“Các anh biết bản thân đã làm ra chuyện gì không, các anh còn dám khiêu khích Lâm Trạch Dương sao? Các anh muốn hủy diệt toàn bộ hiệp hội võ thuật đúng không, mau xin lỗi người ta cho tôi.” Đối diện với người của hiệp hội võ thuật, sắc mặt của Cố Vi lại trở nên nghiêm khắc.
Người của hiệp hội võ thuật không còn cách nào khác ngoài việc lần lượt cúi đầu xin lỗi Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương rất bao dung, phất phất tay, nói với bọn họ: “Không cần lo lắng, chỉ cần các anh không quên bồi thường tiền cho khách sạn là được.”
Lúc này người của hiệp hội võ thuật thực sự chỉ muốn đập đầu vào tường tự tử, đến bây giờ Lâm Trạch Dương vẫn chưa quên bức tường kia sao?
Ngay sau đó, Cố Vi dẫn theo người của hiệp hội võ thuật rời đi. Trước khi đi hắn còn đảm bảo rằng sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm và chi phí tổn thất, điều này mới khiến Lâm Trạch Dương hài lòng gật đầu.
Jack hung hăng nhìn Lâm Trạch Dương, cậu ta cũng dẫn người rời đi. Vốn dĩ hôm nay Jack đến đây để thể hiện với Nicole, tiện khoe ra thực lực hùng hậu của mình, vậy mà nửa đường lại nhảy ra một tên Lâm Trạch Dương, phá hủy hết kế hoạch của cậu ta.
Jack không thể không ghi thù với Lâm Trạch Dương, nhưng quân tử trả thù mười năm không muộn, Jack cảm thấy bản thân nên quay về tính toán kĩ lưỡng lại mọi thứ thì hơn.
“Lâm Trạch Dương, anh được phết đấy!” Nói đến đây, Nicole bất giác tự bịt miệng mình lại. Vốn dĩ cô ấy muốn khen ngợi Lâm Trạch Dương nhưng khi Nicole nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, cô lại không muốn Lâm Trạch Dương dùng ánh mắt kia nhìn cô ấy nữa.
Lâm Trạch Dương bỗng dưng nhớ ra lý do chính mình đến đây hình như không phải là để đánh nhau, mà anh đến để lấy vé vào cửa buổi gặp mặt Nicole, sau đó anh nói với Nicole: “Nicole, buổi gặp mặt của cô chắc hai ngày nữa bắt đầu rồi đúng không, cô có thể cho tôi vài tấm vé có được không? Tất nhiên nếu vé vào cửa đắt quá thì coi như thôi nhé.”
Lâm Trạch Dương thực chất không phải là một người keo kiệt nhưng anh luôn cho rằng mình không có tiền, bởi vì trên người Lâm Trạch Dương thực sự không có nhiều tiền mặt. Mà quan trọng hơn nữa là Lâm Trạch Dương đã làm lính đánh thuê mấy năm gần đây, anh cũng nhận rất nhiều nhiệm vụ nhưng anh chưa bao giờ bàn chuyện tiền nong với chủ thuê, vậy nên Lâm Trạch Dương không biết thẻ đen của mình rốt cuộc có bao nhiêu.
Nicole liếc nhìn Lâm Trạch Dương một cái, cô nói: “Tôi với anh còn nhắc chuyện tiền nong làm gì chứ, anh muốn vé thì tôi cho vé là được rồi. Không phải chỉ là mấy tấm vé thôi sao.”
Nicole vừa nói vừa bước vào trong phòng lấy vé vào cửa buổi gặp mặt, cô ấy lấy ra ba tấm vé đưa cho Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương hài lòng gật đầu, anh không nhìn, lập tức lấy vé rồi rời đi.
Vậy nên chắc chắn Lâm Trạch Dương không biết rằng ba tấm vé kia là vé VIP đặc biệt, thậm chí trên thị trường cũng không rao bán, những tấm vé này chỉ dành cho người thực sự có tiền có quyền mà thôi.
Cứ cho là Lâm Trạch Dương có nhìn vé rồi thì anh cũng không biết ý nghĩa của tấm vé mình cầm trên tay.
Ngày hôm sau, Lâm Trạch Dương đích thân đi đến công ty.
Mã Kiến lại đến chỗ Lâm Trạch Dương, hắn ta cho rằng sau này bản thân mình sẽ không có cơ hội sỉ nhục Lâm Trạch Dương nữa, bởi vì ván cược này Lâm Trạch Dương chắc chắn sẽ thua. Do đó hắn ta muốn nhân cơ hội này đả kích nốt Lâm Trạch Dương.
“Sao rồi, anh đã lấy được vé chưa?” Mã Kiến bày ra dáng vẻ muốn xem trò hề diễn xiếc, hắn ta trào phúng nhìn Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương gật đầu rất tự nhiên, anh đáp lại: “Tôi lấy được rồi, ba vé.”
Mã Kiến bỗng dưng nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, tỏ vẻ không dám tin, hét lên: “Làm sao có thể thế được? Vé đâu, lấy ra đây tôi xem.”
Lâm Trạch Dương lục lọi trong túi, sau đó đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nói với Mã Kiến: “Tôi quên mất vé trong bộ quần áo hôm qua mặc rồi.”
“Haha.” Mã Kiến lạnh lùng cười một tiếng, hắn ta lập tức rời đi. Bây giờ hắn đã chắc chắn rằng Lâm Trạch Dương rõ ràng không lấy được vé, đợi ngày mai là kì hạn cuối, sau đó hắn ta sẽ đuổi Lâm Trạch Dương cút đi.
Từ lúc Mã Kiến rời đi thì Tạ Nghi ở bên kia đã chú ý rồi, lúc ấy Tạ Nghi đi đến bên cạnh Lâm Trạch Dương, nói rằng: “Lâm Trạch Dương, anh yên tâm đi. Tôi đã liên lạc với bạn của tôi, người đó đồng ý bán cho tôi hai vé rồi.”
Lâm Trạch Dương bất lực tỏ ra mình thật sự có vé.
Tạ Nghi cũng không thèm nghe mà không ngừng gật đầu với Lâm Trạch Dương, nói với anh: “Yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết tốt chuyện này.”
Qua một lúc, Triệu Cẩn Du lại đến bên cạnh Lâm Trạch Dương, tỏ vẻ “tôi hiểu anh mà”, sau đó vỗ vai Lâm Trạch Dương, nói với anh: “Nếu cậu thật sự không làm được thì nói với chị, chị sẽ giúp cậu giải quyết. Mặc dù vé buổi gặp mặt của Nicole bây giờ không mua được, mà kể cả có mua được thì cũng là giá trên trời.”
Lâm Trạch Dương đột nhiên mở to mắt, hét lên: “Đắt như vậy sao?”
Triệu Cẩn Du nhìn Lâm Trạch Dương một cách nghiêm túc rồi gật đầu nói với anh: “Đúng vậy, bây giờ cậu biết hối hận rồi sao?”
Lâm Trạch Dương không quan tâm đến Triệu Cẩn Du nữa mà vội vàng đứng dậy đi đến bàn làm việc của Tạ Nghi, nói với cô: “Tạ Nghi, cô không cần mua vé của người bạn kia đâu, tôi có vé rồi.”
Tạ Nghi đang muốn nói gì đó thì giọng nói của Mã Kiến lại vang lên.
“Ha, bảo sao tôi thấy anh bình tĩnh như vậy, thì ra anh dựa vào phụ nữ để kiếm mồi. Đúng là một tên đê tiện mà. Nếu Nghi Nghi thực sự mua cho anh hai vé vào cửa thì ba tháng sau cô ấy sẽ cạp đất mà ăn đó. Bây giờ tôi thấy khinh bỉ anh lắm Lâm Trạch Dương à.”
Giọng nói của Mã Kiến lúc này tràn ngập sự mỉa mai, hắn ta nhìn Lâm Trạch Dương bằng ánh mắt chán ghét.
Tạ Nghi tức giận nghiến răng, sau đó lập tức đứng dậy nói với Mã Kiến: “Mã Kiến, anh đừng có ăn nói lung tung! Lâm Trạch Dương đã lấy được vé rồi, tôi tin anh ấy.”
“Haha, vé ở đâu? Cô nói Lâm Trạch Dương lấy vé ra đây, không lấy được vé ra thì cũng chỉ là nói dóc.” Mã Kiến cười bằng giọng mỉa mai.
Lâm Trạch Dương không nhịn được đành lắc đầu, đáp lại: “Mọi người đợi một lát, tôi về nhà lấy vé.”