“Đồ lưu manh thối tha đáng chết, mau thả tôi ra. Anh đừng có mà động vào người tôi, anh chưa xong chuyện với tôi đâu!” 

Cố Tâm hét lớn lên với Lâm Trạch Dương. 

Lâm Trạch Dương dùng một quyền bắt lấy Cố Tâm, cô hoàn toàn không hiểu rõ chênh lệch giữa hai người đến đâu nên vẫn không phục. Cố Tâm lại tấn công Lâm Trạch Dương một lần nữa, đỉnh đầu gối thúc đến đũng quần của Lâm Trạch Dương. 

Tất nhiên Lâm Trạch Dương muốn tránh đi, tay nhẹ nhàng dùng lực bắt lấy Cố Tâm, sau đó cả người Cố Tâm nhào vào trong lòng anh. Đáng nhẽ lúc này Lâm Trạch Dương phải hạ vai xuống sau đó nặng nề áp sát. 

Nhưng sức mạnh của chiêu “hạo sơn” rất lớn, nếu Lâm Trạch Dương thực sự đụng vào thì cánh tay và bắp chân của Cố Tâm sẽ bị gãy vụn. Vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc này thì Lâm Trạch Dương, người tràn đầy chính nghĩa và lương thiện đã không áp sát vai mà thay vào đó anh thuận thế để cả người Cố Tâm ngã vào lòng mình. 

“Sao cô lại như vậy được chứ, cô không nghĩ cho cảm giác của tôi à. Hương tóc cô rất thơm, eo của cô lại rất nhỏ, thân người lại mềm mại, tôi ôm cô giống như ôm búp bê vậy. Thế nhưng cô lại nghĩ rằng tôi muốn ôm cô tới nơi rồi.” 

Lâm Trạch Dương thật sự nghĩ rằng bản thân bị oan uổng, hình như mỗi lần anh muốn làm việc tốt thì anh đều nhận oan uổng cả. Thế giới này thay đổi thật rồi, làm người tốt khó sống quá… 

“Tên khốn này anh mau thả tôi ra.” Cả mặt Cố Tâm đều đỏ lên, nước mắt lưng tròng, cái tên vô liêm sỉ này nói không muốn ôm cô vậy mà sống chết ôm chặt cô, mũi còn ngửi mùi tóc cô. Thực sự khốn nạn mà. 

Lâm Trạch Dương là người chính trực lương thiện, anh nghe thấy Cố Tâm không vừa ý nên tự nhiên đã thả cô ra. 

Nhưng lúc này Cố Tâm đã không tìm được trọng tâm vậy nên cả người ngay lập tức ngã xuống dưới đất. 

“Á, cứu tôi với.” Cố Tâm không ý thức được mà kêu to lên. 

Lâm Trạch Dương nhanh tay tinh mắt, anh ngay lập tức ôm lấy Cố Tâm. Sau đó Lâm Trạch Dương không nhịn được mà nói: “Thật sự rất thơm đấy. Cô đã dùng dầu gội đầu của hãng nào vậy? Mà da của cô còn rất mịn nữa, cô dùng sữa tắm của hãng gì thế?” 

Có trời mới biết, Lâm Trạch Dương là người ham học hỏi chính hiệu. Anh cũng muốn có được mái tóc đen dài óng mượt, cũng muốn có làn da căng bóng mịn màng như thế kia, vì vậy anh mới hỏi câu đó. Lâm Trạch Dương thật lòng không có ý gì khác. 

“Á…” Cố Tâm phát hiện ra hôm nay cô hoàn toàn giống một người phụ nữ, không giống bản thân mọi ngày nữa, người như cô mà lại hét to nhiều đến vậy, tay chân còn luống cuống. 

“Sao cô lại như thế chứ? Nếu cô không muốn nói cho tôi thì không nói cho tôi, sao lại ở đây hét lung tung vậy, còn bày đặt khóc lóc cơ. Người khác mà nhìn thấy lại tưởng rằng tôi đang bắt nạt cô đấy.” 

Lâm Trạch Dương vội vàng lùi lại về sau mấy bước, ánh mắt cẩn thận nhìn Cố Tâm, giống như anh sợ cô sẽ động chạm vào mình vậy. 

Vốn dĩ Cố Tâm cho rằng cô đang bị Lâm Trạch Dương chiếm tiện nghi nên mới cảm thấy khó chịu, bây giờ cô lại càng thêm oan ức. Cố Tâm không muốn khóc nữa, chỉ nắm chặt nắm đấm, cắn chặt môi, trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Trạch Dương, tôi muốn giết anh!” 

Trong khi nói lời này, Cố Tâm chuẩn bị bổ nhào về phía Lâm Trạch Dương, bộ dạng của cô như muốn liều mình sống chết với anh. 

“Đủ rồi, Cố Tâm. Cháu quay lại đây.” Đột nhiên giọng nói của lão Cố vang lên.Cố Tâm nghi hoặc nhìn ông nội mình, sau đó cô phát hiện ra ánh mắt kiên định của ông nội, Cố Tâm chỉ có thể lườm nguýt Lâm Trạch Dương sau đó đứng sau lưng ông nội. 

“Cố Vi, con qua xem thử đi.” Lão Cố nhìn người đàn ông đứng đằng sau mình. 

“Ông nội, đối phó với loại người này sao lại cần bố con đích thân ra tay chứ?” Cố Tâm lập tức kêu lên. 

Cố Vi, bố của Cố Tâm, con trai của lão Cố, kế thừa tuyệt kĩ của nhà họ Cố, là phó hội trưởng của hiệp hội võ thuật, cũng là bậc thầy võ thuật nổi tiếng nhất. 

Lão Cố và Cố Vi đều không để ý đến Cố Tâm. Cố Vi đi đến trước mặt Lâm Trạch Dương. 

Thân hình Cố Vi cao lớn, cơ thể thì cường tráng, đôi mắt thì nhanh nhẹn, cảnh giác. Ông ta đứng ở đó giống như là một cây lao sừng sững, làm cho người ta có cảm giác không thể dịch chuyển và vô cùng sắc bén. 

Nhìn thấy Cố Vi ra mặt, Trần Nhĩ không nhịn được mà siết chặt nắm đấm, trên mặt tràn đầy vẻ hào hứng. Cố Tâm chỉ là cô gái nhỏ làm loạn mà thôi, Cố Vi mới chính là cao thủ thật sự. Khung cảnh mà Cố Vi nhẹ nhàng giải quyết Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng đến lượt rồi. 

Hai mắt Lâm Trạch Dương liếc nhìn Cố Vi một lượt rồi nói: “Ông không phải là đối thủ của tôi, nhưng mà thực lực của ông cũng không tệ. Tôi sợ tôi khi ra tay không khống chế tốt được lực đạo mà làm tổn thương đến cơ thể của ông mất. Vậy nên ông đừng có mà ra tay với tôi.” 

Lâm Trạch Dương cảm thấy bản thân giống như một Lôi Phong ngoài đời thực, chính là tiểu công tử vui vẻ giúp người. 

“Hừ, anh không chém gió thì chết à? Hay anh mắc chứng hoang tưởng rồi, sao anh lại có thể nghĩ mình vô địch thiên hạ chứ. Trên đời này tại sao còn có loại người như anh chứ.” 

Cố Tâm không ngừng lắc đầu, ánh mắt cô nhìn Lâm Trạch Dương đầy sự thương hại và chán ghét, cô cảm thấy tên này chắc chắn điên mất rồi. 

“Vậy thì chúng ta ngẫu hứng so vài chiêu thức đi.” Cố Vi cũng không tức giận mà ngược lại ông ta còn dùng giọng điệu hỏi thăm với Lâm Trạch Dương. 

Cố Tâm không thể không mở to miệng, sau đó cô hét lên: “Bố không được dung túng những người như vậy, nếu không những người như vậy sẽ tự cho mình là lợi hại đấy.” 

Lâm Trạch Dương nhìn Cố Tâm một cái, sau đó anh nói với Cố Vi: “Người như ông được như thế này mà sao lại sinh ra một đứa con gái ngốc vậy.” 

Cố Tâm không muốn nói nữa, chỉ trợn ngược mắt lên. Cố Vi cũng chỉ cười cười, đáp lại anh: “Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.” 

Lâm Trạch Dương gật đầu. 

Sau đó, cả hai bên đưa một tay ra, tay của bọn họ áp sát lại với nhau. 

Sắc mặt Cố Vi rất nghiêm túc, hai mắt ông ta không chớp lại mà nhìn vào tay của Lâm Trạch Dương, dần dần cau mày lại, vẻ mặt Cố Vi trở nên nghiêm trọng, tâm trạng trở nên căng thẳng, giống như bản thân gặp phải khó khăn cực kì lớn. 

Lại nhìn đến Lâm Trạch Dương, cơ thể của Lâm Trạch Dương đang thả lỏng, một tay thuận tiện để ở đó, vẻ mặt còn có chút buồn chán. 

Một người nhìn như cao thủ võ lâm thật sự còn một người nhìn giống như một tên xã hội đen nhỏ bé không có việc gì làm. Ai hơn ai kém, không cần giải thích nhiều cũng rõ. 

“Tôi thua rồi.” Đột nhiên giọng nói của Cố Vi vang lên, sau đó ông ta chán nản thu tay về, trên mặt là sự hoài nghi và khó chịu. 

“Bố!” Đầu tiên là Cố Tâm không vui, không thể không kêu lớn lên. 

Hai người rõ ràng còn chưa có ra tay, tại sao Cố Vi lại nhận thua chứ. Mà sao Cố Vi lại có thể nhận thua, đáng nhẽ Cố Vi chỉ cần dùng một ngón chân là có thể nhẹ nhàng giải quyết Lâm Trạch Dương mới đúng mà. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play