Lão Cố, hội trưởng hiệp hội võ thuật, có thể nói là người đứng đầu toàn thành phố trong giới võ đạo hiện tại, tuy nhìn ông đã lớn tuổi, nhưng cơ thể vẫn còn rất chắc khỏe, chỉ mới đầu năm nay Lão Cố còn đi chỉ đạo võ thuật cho một doanh trại bộ đội đặc chủng.
Lúc ấy, những bộ đội đặc chủng trẻ tuổi và tràn đầy năng lượng rất khinh thường ông già này, luôn khiêu khích ông, nói Lão Cố và đám lớn tuổi các người đều chỉ có tiếng không có miếng mà thôi.
Sau đó, ông đã đấu một trận với mấy binh lính mạnh nhất của nhóm bộ đội đặc chủng, hai chân dang rộng, Lão Cố đứng tại chỗ hoàn toàn không di chuyển, thậm chí không có mấy người chú ý tới trong suốt quá trình Lão Cố vẫn luôn để một bàn tay sau lưng.
Trần Nhĩ là con trai độc nhất của tập đoàn Trần thị, được xem là một nhân vật có địa vị trong thành phố, cho nên cũng coi như quen biết Lão Cố. Lúc trước hắn ta đâm sau lưng Lâm Trạch Dương ở công ty của Tần Quân Dao một lần, Trần Nhĩ đã thông minh hơn rồi, hắn ta cảm thấy Lâm Trạch Dương có thể có nhiều thủ đoạn cho nên đã mời Lão Cố đến.
Nghe Trần Nhĩ oán thán, Lão Cố gật đầu, mặt mũi uy nghiêm hiện lên một chút không hài lòng, nói: "Người trẻ tuổi bây giờ thật sự rất càn rỡ, cảm thấy bản thân có một chút vũ lực là có thể tùy ý làm bậy. Yên tâm đi Trần Nhĩ, chỉ cần người tên Lâm Trạch Dương kia dám đến, tôi sẽ cho anh ta biết cái gì là núi cao còn có núi cao hơn, người có người vượt."
Trần Nhĩ nghe vậy mừng như điên. Mặc dù mời Lão Cố tới nhưng hắn ta biết Lão Cố không phải một người sẽ tùy tiện ra tay, hiện tại có một câu hứa hẹn này của Lão Cố, Trần Nhĩ không còn băn khoăn chút nào, Lâm Trạch Dương, hừ, một thằng nhóc mà thôi, tính là cái gì chứ.
Rất nhanh, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng vang, tiếp theo đó là vài tiếng kêu thảm thiết, sau đó có người bay ngược từ ngoài cửa vào trong sân. Theo sau đó, Lâm Trạch Dương nghênh ngang xuất hiện trước mặt mọi người.
Lâm Trạch Dương quét qua những người trong phòng một vòng, thời điểm tầm mắt đảo qua Lão Cố thì dừng lại một chút, cuối cùng nhìn đến Trần Nhĩ, lạnh lùng nói: "Tôi cảm thấy nhất định là anh đã ăn quá nhiều cơm, nếu không thì không có khả năng ngu ngốc như vậy. Giao Manh Manh ra đây, sau đó quỳ gối trước mặt tôi cầu xin tha thứ."
Lâm Trạch Dương cảm thấy mình đúng là ngày càng nhân từ, lúc này mà vẫn còn cho Trần Nhĩ cơ hội.
Trần Nhĩ lại nhìn Lâm Trạch Dương giống như nhìn đồ ngu, nói: "Mày nghĩ đây là nơi nào? Loại lưu manh đầu đường như mày quậy phá ở đầu đường thì thôi đi, còn dám đến đây gây rối, thật sự cho rằng trên thế giới này không ai trị nổi mày à?"
Lâm Trạch Dương hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Nhĩ, nói: "Xem ra là mày muốn chết."
Thời điểm Lâm Trạch Dương nói đến đây, trong giọng nói không có bất kỳ cảm xúc nào nên nghe có vẻ rất lạnh.
Vậy mà thân thể Trần Nhĩ lại cảm giác được run lên, không nhịn được co người lại, không dám nhìn Lâm Trạch Dương, trên người người này dường như có một loại khí chất nào đó, giống như một khối băng sắc bén.
"Lão Cố, ông xem, ông nhìn xem đây là loại người gì chứ, ông nhất định phải chủ trì công đạo cho tôi đó, loại người xấu xa như này nếu không trừng trị thích đáng thì chắc chắn sẽ mang đến nguy hại không thể tưởng tượng cho xã hội."
Trần Nhĩ không dám nhìn Lâm Trạch Dương, vội vàng đi tới bên người Lão Cố.
Lão Cố hơi nhíu mày, nhìn về phía Lâm Trạch Dương, nói: "Anh bạn này, có phải cậu có chút hung hăng hay không? Đến nhà của người khác, còn chưa chào hỏi đã trực tiếp đánh người xông vào, như vậy không sai sao?"
Lâm Trạch Dương cũng nhìn Lão Cố, không nhịn được lại đánh giá Lão Cố. Tinh khí thần của Lão Cố đều rất tốt, trong mắt không chút gợn sóng, cũng không phải loại ảm đạm không có ánh sáng, mà là loại đã kìm hãm tất cả ánh sáng vào trong. Không có gì phải nghi ngờ, Lão Cố này là một cao thủ.
Để có thể trở thành một cao thủ võ đạo, chắc chắn đều đã trải qua huấn luyện gian khổ không thể tưởng tượng, chỉ nói đến phần nghị lực này cũng đã đáng được mọi người kính nể.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương cũng kính nể, cho nên sắc mặt anh dịu đi một chút, nói: "Đây là vấn đề giữa tôi và Trần Nhĩ, ông già, xin đừng xen vào."
Lúc này Trần Nhĩ kêu lớn lên: "Lâm Trạch Dương, mày nghĩ mày là cái thá gì, sao mày dám dùng thái độ như vậy để nói chuyện với Lão Cố, mày biết Lão Cố là ai không?"
Lâm Trạch Dương lạnh lùng cười một tiếng, anh không biết Lão Cố là ai, cũng không cần biết. Nếu không phải anh có sự tôn kính với võ đạo thì thân phận của Lâm Trạch Dương còn cần ăn nói khép nép với bất kỳ kẻ nào sao? Cho dù anh có ba nghìn thần phật chạy tới, tôi cũng một gậy đánh xuống, đây mới là Long Vương.
"Anh bạn này, có thể cho tôi chút thể diện hay không, chuyện này cứ vậy cho qua đi." Ngược lại, Lão Cố cũng là một người điềm tĩnh và khéo léo, tới lúc này rồi vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh.
Lâm Trạch Dương lắc đầu, nói: "Chuyện này không có khả năng kết thúc như vậy, người này phải bị trừng phạt."
"Cậu…" Đột nhiên có một cô gái đứng lên, đi đến bên cạnh Lão Cố.
Cô gái này mặc một bộ quần áo thể thao rộng thùng thình, buộc tóc đuôi ngựa vô cùng đơn giản, trên mặt không trang điểm nhưng làn da rất mềm, đứng dưới ánh đèn làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng mỏng manh.
Nhưng cô gái này nhìn qua cũng không hề mỏng manh chút nào, khi trừng mắt đứng lên lại có một loại phong thái hiên ngang, rất có cảm giác của loại phụ nữ không chịu khuất phục trước đàn ông, là loại hình mà rất nhiều đàn ông muốn chinh phục lại không có cách chinh phục.
"Cậu đừng có không coi ai ra gì, đừng tưởng rằng ông nội tôi nói chuyện tử tế với cậu thì cho rằng mình có thể muốn làm gì thì làm."
Nói xong, cháu gái của Lão Cố, Cố Tâm nhìn lại Lão Cố, nói: "Ông nội, ông không cần nói đạo lý với người như vậy, người như thế chính là loại vô liêm sỉ bắt nạt kẻ yếu. Ông đứng đó xem đi, đợi sau khi bị cháu đánh bại, cậu ta sẽ hiện nguyên hình."
Lão Cố nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, sau đó lại nhìn thoáng qua cháu gái mình, thở dài lắc lắc đầu, đứng qua một bên, ngầm chấp nhận hành động của Cố Tâm.
Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua Cố Tâm, lắc đầu, nói: "Một cô gái nhỏ như cô vẫn nên ngoan ngoãn đợi ở đó đi, cô không phải đối thủ của tôi, để ông nội cô lên có lẽ còn có một chút đáng xem."
Cố Tâm nghe vậy quả thực sắp bùng nổ tức giận rồi, tuy rằng ngoại hình của cô rất đẹp nhưng cô ghét nhất bị người khác coi là con gái, còn là loại con gái yếu đuối.
"Hừ, về sau khóc lóc cầu xin cũng đừng có bộ dạng quá khó coi." Thời điểm Cố Tâm nói xong đã cắn chặt răng.
Lâm Trạch Dương thở dài một tiếng, nói: "Tôi không gạt cô, cô thật sự thích hợp về nhà ôm đồ ăn vặt xem phim truyền hình."
"Cậu." Cố Tâm trừng mắt như muốn rớt con ngươi ra khỏi hốc mắt, kêu lên: "Nếu tôi thua cậu, tôi liền…"