"Thế anh nói xem, tại sao anh lại bảo vệ tôi? Có phải anh thích tôi không đấy? Tôi nói cho anh biết tôi cũng vừa mới trưởng thành thôi. Tuy hình mẫu lý tưởng của tôi không phải ông chú như anh nhưng nếu anh có thể bảo vệ tôi thì có thể miễn cưỡng xem xét chuyện yêu đương với anh… Ối!"  

             Hoa Thất mới nói được vài câu đã bị Lâm Trạch Dương gõ vào đầu một cái nhưng cô không hề tức giận mà vẫn nở nụ cười. Lúc này cô đã có thể khẳng định được Lâm Trạch Dương không hề nói suông. Anh thật sự sẽ bảo vệ cô, không hề bỏ cô lại!   

             "Cô có đi tiếp không đấy?" Lâm Trạch Dương định nói gì đó nhưng thấy thế thì chẳng muốn nói gì nữa. Anh bước tiếp.   

             "Có chuyện gì vậy? Chờ tôi với!" Hoa Thất vội la lên, cô nhanh chóng đuổi theo.   

             Lâm Trạch Dương khẽ thở dài.   

             Thật sự thì anh không có bất kỳ lý do nào để bảo vệ cô. Nếu làm thế anh sẽ phải đối mặt với hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Cô nàng này hẳn là đã gây ra chuyện gì nghiêm trọng mới khiến tổ chức sát thủ kia tức giận tới mức này nên bây giờ mới không khác gì lệnh truy sát toàn thành cả.   

             Hơn nữa, từ đầu tới cuối Hoa Thất không hề có ý định chia sẻ chuyện này cho anh, cũng chưa từng giúp anh chuyện gì cả.   

             Nhưng Lâm Trạch Dương vẫn không hiểu vì sao bản thân lại đi bảo vệ cô nàng. Có lẽ là nhìn cô giống như một đóa hoa trắng nhỏ bé?   

             Bất kể là chuyện gì, chỉ cần là chuyện Lâm Trạch Dương đã quyết thì không ai có thể thay đổi. Kể cả Diêm Vương cũng vậy thôi! Bởi vì Lâm Trạch Dương này là King! Trên cả Diêm Vương đấy!   

             Không lâu sau Lâm Trạch Dương và Hoa Thất đi tới một ngã rẽ.   

             Đi qua ngã rẽ này cả hai người đã tới con đường sầm uất nhất trong thị trấn.   

             Lâm Trạch Dương đột nhiên dừng bước.   

             Ngay lúc đó một cơn gió nhẹ thổi qua, mang lại cho người ta cảm giác vô cùng dễ chịu. Giống như một cơn gió mát giữa mùa hè oi ả, cũng như một tia nắng ấm giữa trời đông giá rét làm cho ai cũng muốn ôm vào.   

             Lâm Trạch Dương kéo Hoa Thất lùi về phía sau.   

             Gió thổi đến từ một bên thế nhưng không hề mất mà còn đổi hướng ngược lại thổi về phía Lâm Trạch Dương.   

             Một ngọn gió bình thường có thể tự đổi hướng sao?   

             Nhưng có đổi thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra. Chuyện này có chút kỳ lạ, ít nhất gió yếu như thế, sao mà làm người ta trọng thương được chứ?   

             Vẻ mặt Lâm Trạch Dương ngay lúc này lại cực kỳ nghiêm túc. Từ lúc trở về thị trấn, chưa bao giờ anh nghiêm túc như vậy cả.   

             Lâm Trạch Dương tập trung cao độ. Đôi mắt anh nhìn chằm chặp vào cơn gió vô hình phía trước như thế có gì đó bất thường.   

             Sau đó anh kéo Hoa Thất lùi lại một bước, lại một bước, rồi một bước nữa.   

             Gương mặt Hoa Thất hoang mang. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đến cả cơn gió vừa nãy thổi qua cô nàng cũng không cảm nhận được.   

             Hoa Thất muốn lên tiếng nói gì đó nhưng Lâm Trạch Dương nắm tay cô rất chặt, khiến cô không nhúc nhích được.   

             Nên trong chốc lát, cô nhận ra có gì đó không ổn. Nhưng mà…có chuyện gì mới được chứ?  

             Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng dừng lại, anh đứng yên.   

             Anh vươn một bàn tay ra, xòe năm ngón tay, xoay tay một cái rồi nắm chặt lại như đang cầm cái gì đó.   

             Sau đó mọi thứ trở lại bình thường. Sắc mặt Lâm Trạch Dương cũng bình tĩnh trở lại, cơn gió kỳ lạ trong không khí cũng biến mất.   

             Đúng lúc đó một người đàn ông trung niên bước ra từ ngã rẽ.   

             Là đại trưởng lão của Cổ gia, Cổ Nhất!   

             Cổ Nhất nhíu chặt mày lại, vẻ mặt ông ta nghiêm túc hơn bao giờ hết, đôi mắt cũng nhìn chòng chọc vào Lâm Trạch Dương.   

             Trong khoảnh khắc này không khí cứ như bị đóng băng lại bởi ánh mắt của Cổ Nhất, như thể mọi thứ trên đời này đều vô nghĩa, như cát như bụi.   

             Hoa Thất cũng cảm giác như bản thân không hề tồn tại. Cả thể xác, ý thức và linh hồn cũng biến mất.   

             Lâm Trạch Dương mỉm cười, nhẹ nhàng kéo Hoa Thất.   

             Lúc này cô nàng mới bừng tỉnh từ cơn mê.   

             Cổ Nhất thấy thế không khỏi nhướn mày lên, sau đó cả khuôn mặt ông ta tràn ngập vẻ nghi hoặc. Ông ta không thể tin được những gì vừa diễn ra đều là trò của Lâm Trạch Dương.   

             Ngọn gió vừa rồi cũng không phải là gió tự nhiên mà là do Cổ Nhất tạo ra. Tức tới mức phóng ra!   

             Đây là một kỹ xảo chỉ có bậc tông sư mới làm được. Nó không chỉ biểu tượng cho thân phận và địa vị mà còn cho cả sức mạnh.   

             Đương nhiên ở thời điểm hiện tại Cổ Nhất vẫn chưa làm được. Nếu ông ta đã đạt được tới trình độ này thì ông ta đã làm gia chủ của Cổ gia và cháu trai của ông ta cũng trở thành người thừa kế duy nhất của Cổ gia từ lâu rồi.   

             Thật ra vừa rồi ông ta làm được chỉ là cảm xúc nhất thời, ngẫu nhiên một lần mới được. Giống như chúng ta đứng trên sân bóng rổ ném bóng một cách lung tung.   

             Nhưng dù có là ngẫu nhiên và đạo khí kia có yếu tới đâu sau khi thoát ra khỏi người của Cổ Nhất vẫn không bị ông ta kiểm soát nghĩa là ông ta vẫn rất tức!   

             Tại sao Lâm Trạch Dương có thể hóa giải đòn này dễ dàng như vậy chứ?   

             Cổ Nhất thì không biết đạo khí kia yếu tới mức nào, có thể gây thương tích ra sao nhưng một tông sư cũng không thể nhẹ nhàng hóa giải nó như vậy được.   

             Nếu không thì sao được gọi là kỹ xảo bậc nhất của tông sư chứ?   

             Ông ta nhìn Lâm Trạch Dương không chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm nữa.   

             Khí tức xung quanh người Cổ Nhất tăng lên, ảnh hưởng tới toàn bộ khí trường xung quanh. Vào lúc này có thể nói Cổ Nhất đã là bá chủ vùng này.   

             Hoa Thất bị như kia cũng do khí trường này tác động lên.   

             Nghe có vẻ rất ảo nhưng thật ra khí trường này lại là một tồn tại cực kỳ dễ hiểu. Giống như trong một phòng học, lúc bình thường đi vào thì không cảm thấy gì nhưng đến lúc thi tốt nghiệp trung học phổ thông, vẫn là trong phòng học ấy ta lại cực kỳ thận trọng, có khi là lo lắng tới nhũn hai chân ra.   

             Đó gọi là khí trường và nó sẽ thay đổi dựa vào môi trường, cũng như một số yếu tố khác của con người.   

             Một số cao thủ như Cổ Nhất có thể dựa vào thế của mình để thay đổi khi trường mà làm ảnh hưởng đến người khác.   

             Cổ Nhất cảm thấy bản thân ông ta đã ở trên thời kỳ đỉnh cao của phong độ, thậm chí là hơn.   

             Nhưng ông ta không thể ngờ tới Lâm Trạch Dương chỉ mỉm cười một cái thôi mà đã giải quyết được.   

             Làm sao ông ta giữ bình tĩnh được chứ?   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play