Lâm Trạch Dương nhịn không được mà nhìn Cổ Nhĩ một lần nữa. 

Thành thật mà nói, dáng vẻ Lâm Trạch Dương khi đối mặt với chưởng đánh vừa rồi của Cổ Nhĩ nhìn thì có vẻ rất dễ dàng nhưng thật ra cũng không dễ dàng như vậy. 

Đòn chưởng ấy đánh ra rất chậm, cho người ta đủ thời gian để nghĩ ra cách đối phó với đòn đánh ấy, thế nhưng đòn đánh ấy giống như một mưu đồ ở ngoài sáng, đường đường chính chính, lại không có kẽ hở nào. 

Chưởng pháp kia thuần túy như thế, căn bản không tìm được một chút kẽ hở nào. Khí thế của chưởng pháp đó vừa sắc bén và nồng đậm như thế, áp lực thật giống như ngọn núi to đè xuống vậy. 

Lâm Trạch Dương nghĩ ra đủ các biện pháp khác nhau. Đương nhiên có thể mạnh mẽ đối diện với chưởng đánh ấy nhưng nếu làm như vậy thì sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, thậm chí là còn có thể ảnh hưởng đến Tiểu Hoa. 

Cuối cùng, ánh mắt Lâm Trạch Dương đột nhiên sáng lên, anh nghĩ đến một câu nói, người mạnh mẽ thì mặc người mạnh mẽ. 

Đúng vậy, tại sao Lâm Trạch Dương lại phải đối kháng với hắn ta chứ? 

Sau đó, tay của Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng phất ra. 

Vào khoảnh khắc này, Lâm Trạch Dương cảm thấy có gì đó khác biệt so với trước đây, loại cảm giác này hết sức kì diệu, cảm giác có chút siêu nhiên vượt ra ngoài thế giới. Nếu như làm một phép so sánh mà nói thì có lẽ sẽ gần giống với Lâm Trạch Dương đang ở dưới nước, nhưng dường như bản thân anh lại đang như đi trên đất liền, tất cả mọi thứ xung quanh không có gì có thể ảnh hưởng đến anh được. 

Nhưng lúc Lâm Trạch Dương đang muốn truy tìm cảm giác này, anh muốn triệt để hiểu chuyện gì đang xảy ra lúc này thì Lâm Trạch Dương lại không tìm được bất kì phương hướng nào nữa. 

Đương nhiên lúc này Lâm Trạch Dương còn chưa biết được đây được gọi là đồ vực, là tồn tại cảnh giới cao hơn. 

Chỉ là lúc này Lâm Trạch Dương vẫn có thể xác định rằng nếu bản thân anh nắm bắt được cảm giác này thì có lẽ tu vi của bản thân anh sẽ cao thêm một bậc. 

Từ sau lần đột phá ở biệt thự kia của anh, mặc dù thực lực của Lâm Trạch Dương đang dần tăng cao nhưng cũng chỉ là do kĩ năng cơ bản của anh trở nên vững chắc mà thôi. 

Từ lúc ấy trở đi, Lâm Trạch Dương không nhìn thấy được cảnh giới tiếp theo nằm ở đâu nữa. Lâm Trạch Dương lật đi lật lại cuốn sách cổ không tên kia nhưng anh vẫn như cũ không có manh mối gì. 

Lâm Trạch Dương vẫn luôn cảm thấy đây chính là giới hạn tu vi của anh rồi nhưng mà cho đến vừa nãy, Lâm Trạch Dương đã cảm giác được một cảm giác siêu nhiên, đây mới được coi là nhìn thấy được một ít khung cảnh ở phía trước. 

Đương nhiên, tu hành là con đường không thể quay đầu, càng là con đường dài đằng đẵng với vô số ngã rẽ bên trong, nếu như đi sai một bước thì tất cả mọi nỗ lực của con đường trước đấy đều là uổng phí. Vì vậy, từ trước đến giờ, tu luyện đều không được gấp gáp. 

Hiện tại Lâm Trạch Dương cũng không có nhiều đầu mối vậy nên anh cũng không tiếp tục truy tìm nữa. 

Tiếp sau đó, không có thêm chuyện gì xảy ra ở trên tàu hỏa nữa. 

Tiểu Hoa cũng đã tỉnh lại, dù thế nào cũng không ngủ tiếp được nên nói chuyện với Lâm Trạch Dương, một đường đi cũng không có gì nhàm chán. 

Chẳng mất bao lâu, đoàn tàu hỏa cuối cùng đã đi đến trạm cuối, đã đến thị trấn nhỏ Long Tỉnh. 

Lâm Trạch Dương và Tiểu Hoa cùng nhau xuống tàu. 

Tiểu Hoa nói rằng tiếp sau đó cô ấy muốn đi vòng quanh trong thị trấn. Thị trấn nhỏ Long Tỉnh tuy rằng không phải là địa điểm phong cảnh nổi tiếng gì nhưng các thị trấn nhỏ ở Giang Nam đều rất đặc sắc, vậy nên thường thường lơ đãng một chút cũng có thu hoạch không tồi. 

Rất nhiều người đi du lịch có thâm niên sẽ lựa chọn giống Tiểu Hoa. 

Vừa hay Lâm Trạch Dương cũng tạm thời không biết bản thân nên đi đâu. Vậy nên Tiểu Hoa liền nói Lâm Trạch Dương cùng đi lượn lờ. Lâm Trạch Dương cũng không có ý kiến gì nên cũng đáp ứng Tiểu Hoa. 

Hai người đi ra khỏi trạm tàu hỏa. 

Lúc này có một người phụ nữ trung niên chạy đến chỗ Lâm Trạch Dương. Người phụ nữ trung niên này trang điểm rất đậm, ăn mặc thì hết sức kinh diễm. 

“Đại ca, anh có muốn dừng chân không, chỗ của chúng tôi vừa rẻ vừa thoải mái lắm đó, đảm bảo anh sẽ hài lòng thôi.” Người phụ nữ trung niên vừa nói vừa dựa người sát lại, muốn dùng cơ thể mình cọ vào người Lâm Trạch Dương. 

Rất rõ ràng, người phụ nữ trung niên này làm trong một loại ngành nghề đặc biệt, chuyện này thường xảy ra ở các trạm tàu hỏa xa xôi. 

Lâm Trạch Dương theo bản năng lui người về phía sau, phất tay nói: “Không cần.” 

Lâm Trạch Dương còn chưa nói dứt lời thì lúc này tốc độ của người phụ nữ trung niên kia đã nhanh hơn, cơ thể bà ta mạnh mẽ ép về phía Lâm Trạch Dương, trong tay bà ta không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con dao găm. 

Con dao găm đang đâm vào ngực Lâm Trạch Dương. 

Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng giơ tay lên, đánh vào cổ tay người phụ nữ trung niên, thay đổi hướng đi của con dao găm, sau đó anh tiến về phía trước một bước, vai chùng xuống, chuẩn bị lao vào người phụ nữ trung niên. 

Không ngờ đúng lúc này, cơ thể của người phụ nữ trung niên chùng xuống, đột nhiên hướng xuống đất ngã. 

Cùng lúc đó, đầu gối của người phụ nữ trung niên đã đẩy lên, hướng về phía hạ bộ của Lâm Trạch Dương. 

Lâm Trạch Dương vội vàng đẩy đầu gối lên. Nhưng vào lúc này, Lâm Trạch Dương phát hiện cổ tay mình đã bị người phụ nữ trung niên nắm lấy, người phụ nữ trung niên lợi dụng đà cơ thể chùng xuống, gia tăng sức mạnh, kéo cơ thể Lâm Trạch Dương về phía trước. 

Lâm Trạch Dương lúc này đã nhấc một chân lên, lại nghiêng người về phía trước, mất đi trọng tâm. 

Nếu cứ tiếp tục như vậy, hạ bộ của Lâm Trạch Dương nhất định sẽ nhận một đòn sấm sét từ người phụ nữ trung niên. 

Đột nhiên, chân còn lại của Lâm Trạch Dương cũng rời khỏi mặt đất, đầu gối anh nặng nề đẩy về phía trước. 

Rắc rắc. 

Một tiếng xương gãy vang lên. Người phụ nữ trung niên thậm chí còn không thể kìm được hét lên đau đớn. 

Lâm Trạch Dương dùng lực tác động của đầu gối để đặt chân xuống đất lần nữa, lấy lại thăng bằng. 

Lâm Trạch Dương nhanh chóng đưa tay duỗi thẳng thân thể của người phụ nữ trung niên, sau đó một tay anh nắm lấy cổ tay của người phụ nữ trung niên, khống chế người bà ta. 

"Bà là ai, tại sao muốn giết tôi?" Lâm Trạch Dương mặt không biểu cảm nhìn về phía người phụ nữ trung niên. 

Sắc mặt người phụ nữ trung niên đã trắng bệch, hiển nhiên trận chiến vừa rồi với Lâm Trạch Dương khiến bà ta đau đớn không thể tưởng tượng được. 

Nhưng lúc này, người phụ nữ trung niên nhếch môi về phía Lâm Trạch Dương, khẽ mỉm cười nói: "Mày chết chắc rồi!” 

Lâm Trạch Dương không nhịn được mà nhướng mày, sau đó anh nhanh chóng ra tay. Nhưng mọi chuyện đã quá muộn. 

Khi tay Lâm Trạch Dương nắm lấy cằm người phụ nữ trung niên, một dòng máu đen chảy ra từ miệng bà ta. 

Lâm Trạch Dương không khỏi hít sâu một hơi. Không phải vì anh cảm thấy sợ hãi, cũng không phải vì chuyện xảy ra đột ngột mà vì cảm giác này quá quen thuộc với anh. 

Cách đây không lâu, cũng chính là chỉ cách hiện tại vài năm, Lâm Trạch Dương hầu như ngày nào cũng gặp phải chuyện như vậy. 

Đây không phải là một tên lính đánh thuê không sợ chết sao, những kẻ này chắc chắn sẽ không để lại sơ hở cho kẻ địch, bọn chúng sẽ coi như tự sát. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play