Trần Thăng đúng là một kẻ ăn chơi trác táng nhưng nói Trần Thăng không có năng lực gì thì cũng không đúng. Mặc dù có một chỗ dựa vững chắc như Trần gia ở phía sau nhưng nếu bản thân thật sự không có một chút bản lĩnh gì thì Trần gia cũng sẽ không ủng hộ cậu ta, sẽ chỉ để cậu ta ở Trần gia ăn rồi chờ chết mà thôi. 

 Nhưng có một sự thật là Trần Thăng rất dâm đãng, hơn nữa còn vì điều này mà có thể làm ra rất nhiều chuyện khiến người ta oán trách. Trần Thăng giữ hai chị em ở lại trong khách sạn của mình. Nếu không phải hôm nay xảy ra một chút ngoài ý muốn thì có lẽ người chị cuối cùng trong hai chị em kia cũng sẽ xảy ra chuyện. 

 Trần Thăng làm ra chuyện như vậy đương nhiên rất đáng ghét nhưng nếu so sánh với Trương Dân và Slender Monkey thì có vẻ cậu ta dịu dàng hiền lành hơn nhiều. Cũng vì thế mà ở thành phố Quảng Bắc không có nhiều người chú ý tới Trần Thăng. Mấy người được Trần gia phái tới bảo vệ Trần Thăng cũng không nói thêm cái gì. 

 Lúc này Trần Thăng nằm trên giường đã tỉnh lại. Cậu ta phát hiện mình đã trở lại khách sạn. Trần Thăng muốn đứng lên lại phát hiện khắp nơi trên người đều truyền đến cảm giác đau đớn khó có thể tưởng tượng. Cho nên cậu ta lại nằm xuống, không nhịn được nhíu chặt mày lại. 

 Trần Thăng nằm ở trên giường một hồi, lúc này mới nhớ lại chuyện đã xảy ra lúc trước. 

 Đột nhiên Trần Thăng trợn mắt. Đúng rồi, gia chủ đánh mình, đá mình hôn mê bất tỉnh. Tại sao gia chủ lại làm như vậy? Còn nữa, hiện tại người đàn ông kiêu ngạo đáng ghét tên Lâm Trạch Dương kia thế nào rồi? 

 Trần Thăng thề cả đời này chưa từng thấy người nào như Lâm Trạch Dương. Vì vậy cậu ta cảm thấy mình sẽ không dễ dàng tha cho hắn. Đến lúc đó cho dù bị gia tộc trừng phạt thì cậu ta cũng muốn dạy dỗ Lâm Trạch Dương một chút. 

 "Tỉnh rồi?" Đột nhiên một giọng nói trầm ổn vang lên, một trưởng lão của Trần gia đã đi tới. 

 "Chú Trần." Trần Thăng thấy được gương mặt quen thuộc lập tức trở nên kích động, muốn hỏi một chút lúc trước đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. 

 "Được rồi, không cần phải nói gì, mau lập tức theo tôi trở về." Trưởng lão dùng giọng lạnh nhạt nói với Trần Thăng. 

 "Trở về? Trở về làm gì?" Trần Thăng có chút nghi hoặc. Trước không nói đến quyết định bất ngờ này, hiện tại cơ thể Trần Thăng còn chưa tốt, đi đường thế nào bây giờ? 

 "Trở về tiếp nhận gia pháp." Giọng nói lạnh lùng của tên trưởng lão kia vang lên. 

 Theo âm thanh hạ xuống, có một gã đệ tử Trần gia đi tới vác Trần Thăng lên. 

 Trần Thăng vẫn còn sửng sốt thật lâu cũng không có biện pháp tỉnh táo lại mặc dù trên người truyền đến đau đớn làm cho cậu ta khó có thể bỏ qua. 

 Gia pháp? Tại sao tôi phải nhận gia pháp? Đệ tử Trần gia đã bao lâu không phải nghe đến hai chữ này? Hai chữ này lại đại biểu cho cái gì? 

 Trần Thăng vừa nghe hai chữ này da đầu dần run lên. 

 Một hồi lâu sau Trần Thăng rốt cuộc cũng phản ứng lại, sau đó bắt đầu la to nhưng không ai để ý tới cậu ta. Tên đệ tử Trần gia kia cảm thấy tiếng kêu của Trần Thăng làm cho hắn có chút phiền, trực tiếp bịt miệng Trần Thăng lại. 

 Trần Thăng ngay cả tiếng gào cũng không có biện pháp phát ra. 

 "Tôi nhận tội, tôi là một người tội ác tày trời. Những năm gần đây tôi đã làm rất nhiều việc gây hại cho xã hội và dân chúng. Tôi đáng chết, tôi đáng chết một trăm vạn lần. Tôi chèn ép người khác, cướp đoạt sản nghiệp của người khác, tôi còn sai đàn em giết người, tôi kiếm rất nhiều tiền bất chính." 

 Bên trong phòng thẩm vấn của cục cảnh sát, Trương Dân bắt đầu thao thao bất tuyệt nói ra những chuyện xấu mình đã làm. 

 Lưu Cung và phó cục trưởng Hoàng ngồi đối diện không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Trương Dân đột nhiên lái chiếc Lincoln bản dài của mình tới trước cửa cục cảnh sát. Hai người lại nhíu chặt mày, không biết Trương Dân đến đột ngột lại muốn làm gì nhưng không ngờ là đến tự thú. 

 Cho tới bây giờ hai người đều không tin đây là sự thật. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Trương Dân lại đến tự thú? 

 Nhưng cho dù đã xảy ra chuyện gì, nếu Trương Dân đến tự thú, Lưu Cung và phó cục trưởng Hoàng tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn. Sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau một cái thì kìm nén kinh ngạc xuống sau đó bắt đầu ghi chép khẩu cung, cẩn thận gặng hỏi có khi còn thu được không ít chứng cớ. 

 Sau hai tiếng đồng hồ thì Lưu Cung và phó cục trưởng Hoàng mới đi ra khỏi phòng thẩm vấn. Hai người không nhịn được lại nhìn nhau một cái rồi thở phào một hơi nhẹ nhõm. 

 Lúc này đây Trương Dân không thể thoát tội, bọn họ đã có đủ chứng cứ khiến hắn không thể gây hại cho xã hội. Trên mặt hai người cũng không xuất hiện nụ cười. Bọn họ đã theo dõi Trương Dân thời gian rất lâu nhưng vẫn không tìm được cơ hội và chứng cớ, hiện tại bọn họ cuối cùng cũng được thỏa mãn như ý nguyện. Tuy nhiên, tại sao Trương Dân lại hành động như vậy? Hai người thật sự nghĩ không ra. 

 "Không lâu trước, hình như Trương Dân đi đến ngõ nhỏ nơi ông cụ Lâm ở. Có vẻ bên trong đã xảy ra một chút động tĩnh nhưng người của chúng ta cũng không đi vào cho nên không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng tính toán theo thời gian, dường như Trương Dân vừa ra khỏi ngõ nhỏ kia thì lập tức tự thú." 

 Lưu Cung nghĩ nghĩ sau đó nói với phó cục trưởng Hoàng. 

 "Có phải Lâm Trạch Dương cũng ở trong ngõ nhỏ kia hay không?" Phó cục trưởng Hoàng nháy mắt đã nắm được điểm mấu chốt. 

 Lưu Cung nặng nề gật đầu. 

 Hai người lại nhìn nhau một cái, tiếp theo đều lâm vào trầm mặc. 

 Một hồi lâu sau, Lưu Cung mới lại phát ra âm thanh: "Cục trưởng, anh nói chuyện này có liên quan tới Lâm Trạch Dương hay không? Có thể là Lâm Trạch Dương khiến Trương Dân đến đây tự thú không?" 

 Phó cục trưởng Hoàng cũng không lập tức trả lời. Vừa rồi hai người đều im lặng chính là bởi vì bọn họ đều suy đoán đến loại khả năng này. Nếu nói gần đây thành phố Quảng Bắc có biến hóa gì, có lẽ chính là Lâm Trạch Dương xuất hiện. 

 Thế nhưng nếu nói một mình Lâm Trạch Dương có thể khiến Trương Dân đến tự thú thì đây không phải quá khoa trương sao? Lâm Trạch Dương dù có năng lực thì cũng chỉ là một người vùng khác. Một người từ nơi khác đến sao có thể làm được chuyện như vậy? 

 Nhưng nếu không phải Lâm Trạch Dương, Lưu Cung và phó cục trưởng Hoàng cũng đã không thể nghĩ đến khả năng nào khác. Chẳng lẽ là Trương Dân đột nhiên có lương tâm. Loại người như Trương Dân còn có lương tâm sao? Điều này không có khả năng. 

 Hai người lại hít vào một hơi thật sâu sau đó lại rơi vào trầm mặc. Có lẽ chuyện này sẽ trở thành chuyện khó giải thích nhất trong đời bọn họ. 

 "Chúng ta giam Trương Dân lại trước, chuyện khác nói sau." Cuối cùng vẫn là phó cục trưởng Hoàng đánh vỡ trầm mặc, đưa ra một quyết định vô cùng chính xác. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play