Trên thế giới này, liệu có tồn tại loại sinh vật được gọi là thiên tài? Dĩ nhiên là có. 

 Ở một số phương diện, quả thực có vài người sinh ra đã nhạy bén hơn những người khác, vậy nên học tập cũng sẽ nhanh hơn. Về mặt võ thuật, hoàn toàn không cần nghi ngờ, Trần Lộng xứng đáng chính là một thiên tài. 

 Nhưng nếu một thiên tài không cố gắng, vậy thì anh ta có thể còn không bằng một người thường. Bất kỳ thành tựu nào bạn từng nghe nói đến, đều là kết quả cố gắng không kể ngày đêm của thiên tài mới có thể đạt được. 

 Sở dĩ Trần Lộng trở thành ứng cử viên nặng ký cạnh tranh cho vị trí gia chủ tiếp theo của Trần gia, cũng chính là bởi sự cố gắng của anh ta, chứ không đơn thuần chỉ dựa vào thiên phú. 

 Trong hơn hai mươi năm qua, Trần Lộng gần như mỗi giây mỗi phút đều nỗ lực tiến lên. Đặc biệt là một năm nay, Trần Lộng luyện tập thậm chí đã đạt tới loại trạng thái điên cuồng. 

 Trần Lộng tìm được một nơi yên tĩnh, ở đó có thác nước. Trần Lộng bèn đứng dưới chân thác, suốt một tháng trời ròng rã, anh ta trợn mắt từ đầu đến cuối, nhìn chăm chú thác nước. Dần dần, mắt của Trần Lộng đã thích nghi được với dòng thác, mắt anh ta luyện ra được một loại năng lực, dù chịu phải xung kích lớn vẫn có thể nhìn rõ những chi tiết nhỏ nhất. 

 Sau đó, Trần Lộng cố gắng vượt qua thử thách săn chim ưng. Ai ai cũng biết, săn chim ưng là một việc làm đòi hỏi tôi luyện nhiều giờ cùng sự tập trung cao độ. Trong quá trình này, mắt người cần nhìn thẳng vào chim ưng, và không được di chuyển trong thời gian dài. Nhiều khi, cho dù là một số người săn chim ưng chuyên nghiệp cũng sẽ thất bại. 

 Nhưng Trần Lộng đã thành công ngay lần đầu tiên, hơn nữa còn liên tiếp lấy được ba cái đầu chim ưng, khiến mọi người cảm thấy nhức nhối. 

 Vì vậy, ở Trần gia, Trần Lộng còn có một biệt danh, đó là 'người hiểu rõ đàn ông', không người đàn ông nào có thể tránh khỏi việc để lộ khuyết điểm của mình dưới cái nhìn của Trần Lộng. 

 Trần Lộng cũng rất tin tưởng vào điều này. 

 Vì thế, hiện giờ Trần Lộng cảm thấy không phải là bản thân không nhìn ra khuyết điểm của Lâm Trạch Dương, mà là vì khắp người Lâm Trạch Dương đều là khuyết điểm. 

 Chẳng phải có loại người như vậy sao? Bởi vì khắp người đều là khuyết điểm, vậy nên người khác mới không tìm ra được khuyết điểm của anh. Nhưng đây không hẳn nói người này là hoàn hảo, ngược lại, người này đã tồi tệ đến mức độ không hơn được nữa. 

 Vào lúc không biết Trần Lộng đã nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương bao lâu, anh ta đột nhiên vung tay ra một đấm. 

 Cú đấm này quá bình thường, trông yếu đến nỗi khiến người ta muốn bật cười. Nếu như nói cuộc đối đầu của hai người ban nãy mang một loại cảm giác như mưa to gió dữ, vậy thì cú đấm này giống như khoảnh khắc bụi bay giữa sấm sét và tia chớp, muốn để người khác chú ý đến quả là điều khó khăn. 

 Nhưng bây giờ cả không gian đều như tĩnh lặng, chỉ có cú đấm của Trần Lộng phía trước, vậy nên cú đấm của Trần Lộng là duy nhất trên thế giới này. 

 Chính vì vậy, cú đấm này dường như có sức mạnh vô tận, dường như có thể phá nát cả thế giới đang bất động. 

 Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, gần như dừng hô hấp, thậm chí trong phút chốc tim cũng ngừng đập, tầm mắt và tinh thần, thậm chí tất cả mọi thứ của họ đều tập trung vào cú đấm của Trần Lộng. 

 Đây sẽ là một cú đấm long trời lở đất thế nào. 

 Cú đấm không ngừng lao về phía trước, lúc này đã đến trước mặt Lâm Trạch Dương 

 Lâm Trạch Dương vẫn còn đang đầy mặt kiêu ngạo ở đó, hoặc có thể nói Lâm Trạch Dương đã sớm sợ hãi, nên đến bây giờ vẫn chưa có phản ứng gì. 

 Sau đó, cú đấm của Trần Lộng dừng lại, trong khoảng khắc đó mọi thứ khôi phục yên tĩnh. Cơn bão dữ dội tưởng chừng sắp ập đến bỗng biết mất, sấm sét cuồn cuộn trong mây như muốn bổ đôi mặt đất cũng dừng lại, vạn vật đều trở nên yên bình. 

 Bởi vì lúc này, có một ngón tay chĩa ra. Lâm Trạch Dương duỗi một ngón tay. Ngón tay của Lâm Trạch Dương đặt trước cú đấm của Trần Lộng. 

 Ngón tay của Lâm Trạch Dương trông có vẻ rất nhỏ bé và yếu ớt, như thể một cành cây khô chặn xe ngựa, lại giống một cái cây nhỏ đứng trước thủy triều, dường như sẽ bị sức lực mạnh mẽ phía trước dễ dàng tiêu diệt bất cứ lúc nào 

 Nhưng mọi thứ không xảy ra như mọi người tưởng tượng. Cú đấm của Trần Lộng thực sự dừng lại, không có hành động nào nữa. 

 Ngón tay của Lâm Trạch Dương cứ ở đó như vậy, giống như tảng đá đã chặn dòng thủy triều rất nhiều năm mà vẫn không hề lay chuyển, vững vàng như thể cho dù ngày tận thế đến, anh vẫn như cũ không lay động chút nào. 

 "Không tồi, tôi không ngờ anh thế mà vẫn có thể tung ra cú đấm này. Tuy cú đấm này như không có lực, càng giống như là đang giãy chết. Nhưng một con thỏ đang bị sư tử đuổi, còn có thể dám phản công, loại dũng khí và can đảm này đáng được tôi xem trọng." 

 Lâm Trạch Dương từ từ đứng dậy khỏi ghế, rất nghiêm túc nhìn Trần Lộng. Hiện giờ, Lâm Trạch Dương thực sự có chút tán thưởng Trần Lộng này. Phải biết rằng sức mạnh giữa hai người chênh lệch rất rõ ràng, khí thế của Lâm Trạch Dương đã bộc lộ ra ngoài, chắc hẳn đã gây áp lực rất lớn cho Trần Lộng, nhưng Trần Lộng lại có thể chịu được áp lực này, thậm chí còn phản đòn. 

 "Anh coi mình là cái gì chứ? Anh Trần của tôi còn chưa thể hiện thực lực của mình ra thôi, anh cho rằng anh thực sự là đối thủ của anh em chúng tôi sao, đi ăn cứt đi?" Trần Thăng vừa nghe thấy những lời này của Lâm Trạch Dương, cơn tức giận trong lòng lập tức nổi lên, chỉ cảm thấy Lâm Trạch Dương thực sự là một tên cực kỳ khó ưa. 

 Thực ra, đến nhìn Trần Thăng Lâm Trạch Dương cũng không thèm nhìn, không cần thiết, càng không cần lãng phí sức lực như thế. 

 "Vậy thì." Lâm Trạch Dương vẫn nhìn Trần Lộng nói. 

 Trần Lộng cũng nhìn Lâm Trạch Dương, sau đó hít một hơi thật sâu, rồi nhắm mắt lại. 

 Thông qua cú đấm vừa rồi, Trần Lộng đã biết được sự chênh lệch giữa hai bên, ngay cả khi đối mặt với gia chủ Trần Gia Dũng, Trần Thăng cũng chưa bao giờ có cảm giác như vậy. 

 Như một người đối mặt với biển cả, như con kiến đối mặt Thái Sơn, như con ếch nhỏ đối diện bầu trời bao la, cảm giác bất lực đó thậm chí còn không thể diễn tả bằng lời. 

 Trận đấu vừa nãy, một trận đấu mà ngay từ đầu Trần Lộng đã không hề có ý định ra đòn. Trần Lộng không phải kẻ ngốc, anh ta biết rất rõ nếu bản thân thắng, Lâm Trạch Dương chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái. Lý lẽ tương tự, bây giờ anh ta thua rồi, cũng đã sẵn sàng chấp nhận trả giá đắt. 

 Lâm Trạch Dương gật đầu với Trần Lộng, sau đó bật ngón tay ra, búng vào trán Trần Lộng 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play