Lâm Trạch Dương, Mã Hoa và lão Cẩu cùng nhau rời khỏi khách sạn Quảng Bắc. Đến nhẹ nhàng, đi cũng nhẹ nhàng, không có ai bị thương và cũng không có ai xảy ra chuyện gì. 

 Mặc dù Lưu Cung cảm thấy kết quả này rất tốt, đây cũng là điều mà ông luôn mong muốn. Nhưng không hiểu sao ông lại cảm thấy hơi thất vọng, bản thân mình tạo lập thế trận vững chắc như thế có phải hơi vô ích rồi không? 

 Quan trọng nhất là từ khi nào mà Trương Dân lại dễ chịu như vậy, Trương Dân mà lại đi mời người khác ăn cơm sao, một người không rõ lai lịch đến từ nơi khác, mà người từ nơi khác này còn có không ít mâu thuẫn với hắn. 

 Lúc này Lưu Cung thật sự rất muốn xông vào khách sạn Quảng Bắc để xem rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì, sau đó ông sẽ túm lấy cổ áo Trương Dân rồi hỏi tại sao trước kia hắn lại không như vậy. 

 Lúc này, trong một phòng riêng của khách sạn Quảng Bắc. 

 Lâm Trạch Dương đã đi được một lúc lâu, bốn tay súng kia cũng biến mất không thấy tăm hơi. Mà Trương Dân thì vẫn giữ nguyên tư thế cứng đờ ngồi trên ghế. 

 Không biết là đã qua bao lâu, cuối cùng thì Trương Dân, người đang đờ đẫn như xác chết nãy giờ cũng lên tiếng: "Đây chính là thực lực của thế gia lánh đời sao? Anh ta chỉ là một tên đệ tử thôi mà đã có thể lợi hại đến như vậy rồi." 

 Trầm tư một lúc, hắn đứng dậy, móc điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Trần Thăng. 

 Rõ ràng là Trương Dân đang nói chuyện qua điện thoại, nhưng hắn lại giống như đang đứng trước mặt Trần Thăng, lưng khom xuống, đầu cũng cúi thấp, dáng vẻ vô cùng khúm núm, nịnh nọt đến mức không nói nên lời. 

 "Được, tôi hiểu rồi, lúc chạng vạng tối tôi có thời gian rảnh, tôi và cậu đi đến đó một chuyến. Không phải chỉ là Lâm gia thôi sao? Trước mặt Trần gia chúng ta thì Lâm gia còn không bằng một con chó." Trần Thăng tỏ vẻ khinh bỉ. 

 Tất nhiên Trương Dân cũng không dám nói gì, chỉ giữ nguyên tư thế cúi đầu khom lưng. 

 Lâm Trạch Dương quay trở lại căn nhà của ông cụ Lâm. 

 Rốt cuộc thì Mã Hoa và lão Cẩu cũng không nhịn được, vừa nhìn thấy người thì lập tức bắt đầu khoác lác về sự lợi hại của Lâm Trạch Dương, nói Trương Dân giống hệt một con chó, vẫy đuôi cầu xin thương xót trước mặt Lâm Trạch Dương, khỏi phải nói cũng biết có bao nhiêu hèn mọn. 

 Đương nhiên là Mã Hoa và lão Cẩu sẽ không nói cụ thể, bởi vì chuyện này thật sự là ai nghe được cũng phải kinh sợ, có nói ra cũng sẽ không ai tin. 

 Đồng thời, Mã Hoa và lão Cẩu cũng cảm thấy may mắn, may mắn vì ngày hôm qua họ đã lựa chọn đúng đắn. Trước đó, cả hai đều không tin rằng trên đời lại có người như Lâm Trạch Dương, có thể tự mình giải quyết nhiều chuyện như vậy, còn đối phó với người như Trương Dân. Bây giờ ánh mắt của bọn họ khi nhìn Lâm Trạch Dương, đã có cả sự kính ngưỡng, giống như họ đang được nhìn thấy một vị thần thánh. 

 Ông cụ Lâm và các lão sư kia đã tụ tập lại với nhau, mới đầu bọn họ cũng không tin, nhưng thấy thái độ của Mã Hoa và lão Cẩu kiên quyết như vậy khiến bọn họ cũng có hơi tin tưởng. 

 "Lâm Trạch Dương, chuyện này có phải là thật không?" Ông cụ Lâm nghiêm túc nhìn Lâm Trạch Dương nói. 

 Lâm Trạch Dương mỉm cười gật đầu, nói: "Đúng vậy, ông yên tâm, sau này Trương Dân sẽ không đến làm phiền ông nữa, trong khoảng thời gian này cháu sẽ ở lại đây. Chờ đến khi chắc chắn không có vấn đề gì nữa thì cháu sẽ rời đi." 

 Cổ họng của ông cụ Lâm lên xuống mấy cái như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Ông ấy không biết tại sao Lâm Trạch Dương lại làm được chuyện này, nhưng ông ấy cũng không định hỏi, mỗi người đều có quyền giữ bí mật cho riêng mình. 

 Ông cụ Lâm chỉ hi vọng lời Lâm Trạch Dương nói là sự thật. 

 Vào buổi chiều, có mấy người bước ra từ sân bay thành phố Quảng Bắc, trong số đó có cả già lẫn trẻ. 

 Một người đàn ông đã quá bốn mươi năm mươi nhưng nhìn bề ngoài vô cùng sung sức, cứ như một người mới hơn ba mươi tuổi. Nhưng trên thực tế, người đàn ông có vẻ như trung niên này đã bảy mươi tuổi. 

 Là người đứng đầu của Trần gia, một thế gia lánh đời, đương nhiên Trần Gia Dũng có tu vi rất cao, vì vậy nên sức khỏe tốt và trông đặc biệt trẻ trung. Mà cũng bởi vì tu vi rất cao nên ông ta đã đạt tới trình độ thu lại hết mọi thứ vào bên trong, chỉ nhìn qua bề ngoài thì cũng không quá uy nghiêm. 

 Nếu như không phải Trần Gia Dũng có một đôi mắt giống như có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện, thì người ta sẽ rất dễ nghĩ ông ta chỉ là một người đàn ông trung niên bình thường. 

 Xung quanh Trần Gia Dũng còn có mấy người nữa, phần lớn là những người trẻ tuổi. Trong số đó có một chàng trai trẻ vô cùng nổi bật. Người thanh niên này cao lớn, có đôi mắt sắc bén, không ngần ngại mà bộc lộ tài năng ra ngoài, như một thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ, cảm giác như có thể chém đôi mọi thứ bất cứ lúc nào. 

 Người thanh niên này tên là Trần Lộng, anh ta là người có thiên phú nhất, mạnh nhất trong số những người trẻ cùng thế hệ của Trần gia. 

 Vốn Trần Gia Dũng sẽ không đến thành phố Quảng Bắc. Sau đại hội võ thuật, Trần Gia Dũng đã xem một số trận chiến quan trọng, đặc biệt là trận chiến cuối cùng giữa Lâm Trạch Dương và Đông Doanh khiến ông ta thấy hơi xúc động, cảm thấy nút thắt ở trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng được nới lỏng. 

 Vì vậy, Trần Gia Dũng đang có ý định đi đến danh lam thắng cảnh của tổ quốc để thử vận may, xem mình có thể gặp được cơ hội nào đó rồi đột phá trong một lần hay không. 

 Có điều, mấy ngày nay Trần Gia Dũng cũng không thu hoạch được bao nhiêu nên có chút thất vọng, đang chuẩn bị trở về tổng bộ của Trần gia. 

 Và tình cờ họ lại ở gần thành phố Quảng Bắc. Mặc dù Trần Lộng và Trần Thăng không phải là anh em ruột thịt nhưng vì lớn lên cùng nhau nên vô cùng thân thiết. 

 Trần Lộng cũng đã không gặp Trần Thăng trong một khoảng thời gian dài nên đã cầu xin Trần Gia Dũng đến thành phố Quảng Bắc cùng mình. 

 Trần Gia Dũng đáp ứng yêu cầu của Trần Lộng, dù sao ông ta cũng không vội quay về, xem như là đi chơi cho khuây khỏa. Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là Trần Gia Dũng rất thương Trần Lộng nên mới đồng ý yêu cầu này. 

 Theo yêu cầu của Trần Gia Dũng, Trần Lộng cũng không thông báo trước cho Trần Thăng. Dựa theo cách nói của Trần Gia Dũng, chúng ta hãy nhìn xem con cháu nhà họ Trần sau khi được thả ra ngoài rốt cuộc là đang làm cái gì, coi như là một chuyến khảo sát đi. 

 Kết quả là, Trần Gia Dũng, Trần Lộng và những người khác lặng lẽ tiến vào thành phố Quảng Bắc mà không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai. 

 Chẳng mấy chốc trời đã chạng vạng. 

 Trần Thăng nhận được điện thoại của Trương Dân, khó chịu bò dậy khỏi giường của khách sạn. 

 Cậu ta nhận ra quần áo của mình đang bị người phụ nữ bên cạnh đè lên nên càng tức giận, trực tiếp đá người phụ nữ trần trụi kia xuống giường. 

 Người phụ nữ bị đá xuống giường thì lập tức tỉnh lại, cũng không dám nói gì, chỉ có thể sợ hãi nhìn Trần Thăng, sợ mình sẽ khiến cho tên Đại Ma Vương tùy hứng này tức giận. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play