Manh Manh rất kích động rất tức giận, cô bé hét lên một tiếng rồi dùng sức đẩy cậu bé kia. Cậu bé không kịp chuẩn bị đã bị Manh Manh đẩy ngã xuống đất.
Cậu bé ngồi trên mặt đất oa oa khóc lớn.
Rất nhanh, giáo viên trường mầm non cũng bị tiếng động thu hút tới.
Mà lúc này ba mẹ cậu bé đã đến, vừa hay đúng lúc Tần Thiến cũng tới.
Mấy người tụ tập lại với nhau.
Ba mẹ của cậu bé vội vàng đỡ cậu bé lên và nói: "Chuyện gì xảy ra? Ai làm con khóc?"
"Là do con bé Manh Manh kia vừa mới đẩy cậu ấy xuống đất" Đứa trẻ bên cạnh vội vàng lên tiếng, dáng vẻ trông rất kiêu ngạo.
Ba mẹ đứa bé lập tức nhíu mày, nhìn thoáng qua Manh Manh rồi lại nhìn Tần Thiến, nói: "Cô là mẹ của đứa nhỏ này sao?"
Đương nhiên Tần Thiến gật đầu.
Ba mẹ của cậu bé ngay lập tức nổi giận, nói: "Cô giáo dục con cô như thế nào mà nó còn nhỏ như vậy, còn là con gái nữa mà lại thích đi đánh nhau, nói cho cô biết, nếu cục cưng nhà tôi có chuyện gì thì chuyện này không xong đâu, con cô đừng nghĩ tốt hơn."
Vừa nói mẹ của cậu bé vừa nhìn giáo viên nhà trẻ, tiếp tục nói: "Tôi yêu cầu nhà trường phải đuổi học đứa bé này, nếu không tôi sẽ khiếu nại trường học của mấy người nếu còn chứa chấp loại học sinh bạo lực như vậy."
Giáo viên trường mầm non mặt khó xử nhìn về phía Tần Thiến, nói: "Hay là cô cứ bảo bé xin lỗi đi, tuy rằng chuyện này chỉ là hiểu lầm giữa bọn trẻ nhưng ảnh hưởng cũng không tốt.”
Sắc mặt của Tần Thiến cũng trở nên rất khó coi, nói: "Chẳng qua mấy đứa nhỏ chưa biết gì thôi, không phải chỉ đang đùa giỡn với nhau thôi sao. Còn nữa, cô có biết lí do vì sao Manh Manh nhà tôi đẩy con cô không? Chắc con cô cũng làm sai chuyện gì đó."
Làm tổng giám đốc của một công ty, còn là một sát thủ cấp S, làm sao Tần Thiến có thể tùy tiện cúi đầu như vậy được.
Mẹ cậu bé cười khẩy, nói: "Được thôi, sao trên đời lại có loại người ngang ngược như cô vậy, mau nói đi, tại sao cháu lại đẩy bé cưng nhà cô?"
Mẹ cậu bé hung hăng trừng mắt nhìn Manh Manh, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Manh Manh, dáng vẻ trông rất hung dữ.
Manh Manh cắn chặt môi không nói lời nào, cô bé không muốn nói rằng mình không có ba.
Tần Thiến nhíu mày, nhìn Manh Manh nói: "Manh Manh là một đứa trẻ ngoan, con mau nói cho dì ấy biết tại sao con đẩy bạn đi.”
Manh Manh cắn chặt môi, không ngừng lắc đầu, vẫn không nói lời nào.
"Hừ xem đi, đứa nhỏ này biết mình làm sai nên không nói lời nào, đuổi nó đi, mau đuổi đứa nhỏ đánh người này." Mẹ cậu bé nhịn không được mà kêu to.
Giáo viên trường mầm non rất khó xử, nhìn Tần Thiến nói: "Mẹ bé vẫn nên để cho đứa bé xin lỗi đi, nếu không chuyện này sẽ khiến chúng ta rất khó xử."
Tuy rằng thái độ của Manh Manh khiến Tần Thiến không vui, nhưng dù sao cô cũng là mẹ của Manh Manh, sao có thể để Manh Manh chịu uất ức được chứ nhưng lại không biết nên làm gì, chỉ có thể đứng ngây ngốc tại chỗ.
"Xin lỗi" Một giọng nói đột nhiên vang lên, Lâm Trạch Dương đang đi về phía này, sắc mặt lạnh như băng, ánh mắt gắt gao dán chặt lên người Manh Manh.
Manh Manh nhìn thấy Lâm Trạch Dương thì chạy tới, lập tức ôm lấy đùi Lâm Trạch Dương kêu lên: "Ba."
Cũng không biết vì sao khi Tần Thiến nhìn thấy Lâm Trạch Dương lập tức có cảm giác an toàn, cả người đều thả lỏng, mấy chuyện này vẫn nên có một người đàn ông xử lý.
"Xin lỗi, Manh Manh xin lỗi bọn họ." Lâm Trạch Dương lạnh lùng nhìn Manh Manh nói.
"Ba, con không làm sai." Manh Manh cắn chặt môi, đôi mắt ngập nước giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ nhìn Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương không để ý tới, vẫn lạnh lùng nói: "Xin lỗi."
Manh Manh hít sâu một hơi, sau đó cả người bắt đầu nức nở, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà rơi, cảm thấy rất uất ức nhưng vẫn đi tới trước mặt cậu bé nói: "Xin lỗi."
Tần Thiến nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương, cô cảm thấy anh chính là một tên khốn, chưa hỏi cái gì đã cho con gái đi xin lỗi, lúc nãy cô còn chờ mong tên cặn bã này làm chỗ dựa cho mình và con gái đúng thật sự là điên rồi, trông cậy vào loại đàn ông giống như bùn nhão này còn không bằng đi chết đi.
"Hừ mấy gia đình nghèo ở nhà quê mới lên đâu cần phải bắt chước người thành phố đến học trường quý tộc làm gì, con của mấy người không thích hợp theo học ở nơi này."
Mẹ của cậu bé lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, trong mắt tràn đầy khinh bỉ. Lâm Trạch Dương ăn mặc rất đơn giản, cả người cộng lại cũng chỉ đáng giá một ngàn đồng, vừa nhìn đã biết là người không có tiền cho nên thái độ của mẹ cậu bé đối với Lâm Trạch Dương càng thêm khinh thường.
Mà mấy người nhà quê như Lâm Trạch Dương đều là những loại chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, nếu phát hiện đối phương có tiền có thế hơn mình thì cho dù đối phương có sai đến đâu cũng chỉ biết vâng lời một cách trơ trẽn, giống như là một con chó vậy.
Vì vậy mẹ của cậu bé không muốn để yên cho Lâm Trạch Dương.
Bốp
Một tiếng nổ giòn tan bỗng nhiên vang lên. Lâm Trạch Dương tát vào mặt mẹ cậu bé.
Trong nháy mắt, không chỉ riêng mẹ cậu bé mà tất cả mọi người đều trở nên sững sờ tại chỗ.
"Anh đang làm gì vậy, còn dám ra tay đánh người?” Ba cậu bé đứng ra lên tiếng, hùng hổ nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương.
Một giọng nói khàn đục vang lên, Lâm Trạch Dương đạp ba cậu bé một phát làm ông ta bay ra ngoài khoảng ba mét.
“Anh…” Mẹ cậu bé ôm một bên mặt, mặt mũi hoảng sợ nhìn Lâm Trạch Dương.
Bốp
Một tiếng tát giòn tan lại vang lên, Lâm Trạch Dương lại tát vào mặt mẹ cậu bé.
Mẹ cậu bé hoàn toàn choáng váng, chỉ biết dùng hai tay che mặt mình, đỏ mắt nhìn Lâm Trạch Dương.
"Lúc nãy, con gái tôi đẩy con của mấy người là nó không đúng, làm sai thì phải chấp nhận chịu phạt, cho nên tôi đã bảo con bé xin lỗi. Nhưng cô làm con tôi khóc, cô cũng phải xin lỗi nhưng tôi không muốn nghe lời xin lỗi từ cô, chỉ muốn trừng phạt cô mà thôi."
Lâm Trạch Dương lạnh lùng nhìn ba mẹ cậu bé, ánh mắt lạnh như băng, trên người tỏa ra một khí thế làm cho người ta cảm giác như bị rơi xuống vực sâu.
Một khi Long Vương đã nổi giận đùng đùng thì người bình thường nhỏ bé sao có thể chịu nổi.
Lúc này ba mẹ cậu bé đều cảm thấy không khí như có gì đó đè ép lòng mình, hoàn toàn không dám lên tiếng.
Lâm Trạch Dương ôm lấy Manh Manh, sau đó quay đầu nhìn lại giáo viên mầm non, nói: "Tôi không biết rốt cuộc cô xảy ra chuyện gì, sợ quyền thế của đối phương, hay là tính cách vốn đã hèn nhát. Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, nếu sau này Manh Manh nhà tôi lại bị bắt nạt một chút thôi thì kết cục của hai người này chính là kết cục của cô. Hãy nhớ kỹ, đây là những gì mà Lâm Trạch Dương tôi nói.”