Giọng nói Trình Phong vẫn rất bình tĩnh, giống như ba bốn triệu đó căn bản không phải là tiền vậy.  

             Ánh mắt của mọi người lại đổ dồn vào Lâm Trạch Dương.  

             “Tôi sẽ không chơi nữa, thật nhàm chán. Lần nào tôi cũng thắng. Đặt cược như thế này để làm gì khi mà tôi đã biết trước kết quả?” Lâm Trạch Dương nhún vai, nhặt chip và bước ra ngoài.  

             Mọi người không khỏi trợn tròn mắt, bọn họ đều cho rằng Lâm Trạch Dương sẽ đồng ý với Trình Phong, dù sao Lâm Trạch Dương cũng may mắn như vậy, trúng được nhiều tiền như vậy, nếu là người bình thường thì sẽ không kiềm được mà muốn kiếm thêm một khoản nữa.  

             Trình Phong khẽ nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt lộ ra nụ cười châm chọc nói: “Nếu anh sợ mình thua hoặc không đủ can đảm để tiếp tục, thì việc biết từ bỏ đúng lúc cũng là một điều tốt.”  

             Lâm Trạch Dương đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Trình Phong.  

             Hai người nhìn nhau một lúc lâu, ánh mắt chạm nhau, như thể có tia lửa điện toé ra. Toàn bộ sòng bạc trở nên cực kỳ yên tĩnh, nhưng tim mọi người lại đập kịch liệt, cảm giác được chuyện kinh thiên động địa có thể xảy ra bất cứ lúc nào.  

             Đột nhiên, Lâm Trạch Dương cười lớn, nụ cười của anh dường như rất ôn hòa, ánh mắt cũng rất bình tĩnh.  

             Trong lòng mọi người cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, cho rằng sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra.  

             Lâm Trạch Dương nhìn Trình Phong cười nói: “Là con người, tôi cũng không thể chịu được việc bị người khác chọc giận, cho dù biết đó chỉ là thủ đoạn khiêu khích, nhưng tôi vẫn sẽ bị lừa. Cho nên, hiện tại tôi đã bị anh lừa. Được rồi, chúng ta có thể cá cược lần nữa, nhưng tôi không biết liệu anh có dám cược với tôi không.”  

             Trình Phong cũng nở nụ cười và nói: “Được rồi, nhưng tôi cảm thấy việc đặt cược số tiền quá nhỏ không có gì thú vị. Tôi e rằng ngay cả vài trăm vạn cũng không làm tôi nhíu mày một cái.”   

             “Hahaha, tôi cũng nghĩ thế. Đúng là anh hùng thường chí lớn gặp nhau. Tại sao chúng ta không đặt cược hết mấy trăm vạn này, cộng thêm một bàn tay nữa?” Nụ cười của Lâm Trạch Dương thậm chí càng lớn hơn.  

             “Tất nhiên là có thể rồi. Nhưng anh nghĩ thế nào về việc thêm một cái chân nữa?” Khóe miệng của Trình Phong cũng càng ngày càng rộng.  

             Trên mặt hai kẻ này đều nở nụ cười, giọng nói đều rất bình tĩnh, khiến người ta cứ tưởng hai người là bạn tốt đã lâu không gặp, đang ôn lại chuyện xưa và trò chuyện về mấy thứ thú vị trong quá khứ.  

             Thế nhưng, trong bầu không khí trò chuyện nhẹ nhàng giữa hai người này, toàn bộ sòng bạc càng trở nên yên tĩnh hơn, khuôn mặt mọi người đều như nhìn thấy ma, hai người này có biết mình đang nói về điều gì không? Là một bàn tay và một cái chân đó!  

             “Vậy thì chúng ta hãy đi thôi.”  Lâm Trạch Dương vui vẻ gật đầu.  

             “Ở đây có lẽ không thích hợp, chúng ta tới phòng VIP đi.” Vừa nói, Trình Phong vừa quay người đi về phía trước.  

             Lâm Trạch Dương theo sau không chút do dự.  

             Mã Hoa và lão Cẩu không nhịn được nhìn nhau lần nữa. Bây giờ, bọn họ cuối cùng cũng biết Lâm Trạch Dương đến đây không phải để đánh bạc, mà giống như Lâm Trạch Dương đã nói lúc đầu, anh tới đây để gây rối.  

             Nhưng mà, bây giờ hai người họ có nên đi theo không? Nếu làm vậy thì sẽ không còn đường quay lại nữa, từ nay trở đi, họ sẽ là kẻ thù của Slender Monkey và Trương Dân, đó có thể sẽ là một cuộc chiến sinh tử.  

             Quan trọng hơn, rất có thể người chết lúc đó sẽ là họ chứ không phải Slender Monkey và Trương Dân.  

             Nghĩ tới đây, hai người lại quay sang nhìn nhau.  

             “Tôi quyết định đi theo. Thành thật mà nói, tôi không nghĩ Lâm Trạch Dương có thể đánh bại Trình Phong, chứ đừng nói tới chuyện một mình Lâm Trạch Dương có thể trở thành đối thủ của Slender Monkey và Trương Dân, nhưng tôi vẫn muốn đi theo. Ít nhất là từ đầu đến cuối, Lâm Trạch Dương không bao giờ coi hai chúng ta là những người có thể hy sinh bất cứ lúc nào, không giống với cái bọn Slender Monkey đó.”  

             Mã Hoa nghiến răng nghiến lợi quyết định, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, có thể thấy hắn vẫn còn có chút do dự.  

             “Tôi cũng nghĩ việc Lâm Trạch Dương thắng là không có khả năng, đi theo Lâm Trạch Dương sẽ là ngõ cụt. Thế nhưng mà, tôi quá chán ngán cái cuộc sống trước đây rồi. Dù cho tôi có đánh đổi như thế nào, Slender Monkey cũng sẽ không bao giờ để ý đến điều đó, hắn ta chưa bao giờ đối xử với bất kỳ ai như một con người cả. Điều quan trọng hơn là nếu Lâm Trạch Dương thua, chúng ta cũng không thể chạy thoát được, vì vậy tôi cũng sẽ đi theo.”  

             Suy nghĩ của lão Cẩu luôn chu toàn và thực tế hơn.  

             Sau đó hai người gật đầu với nhau rồi đi theo.  

             Rất nhanh, Lâm Trạch Dương, Trình Phong, Mã Hoa và lão Cẩu đều đã tiến vào phòng VIP. Những người còn lại đều bị chặn từ bên ngoài, không có tư cách tiến vào, thậm chí chỉ đứng nhìn cũng không được.  

             Sòng bạc nhanh chóng trở lại khung cảnh sôi động, mọi người đều đắm chìm trong sự nghiệp cờ bạc của mình, thậm chí quên mất chuyện vừa xảy ra với Lâm Trạch Dương.  

             Thế giới này là như vậy, không có bao nhiêu người quan tâm tới việc người khác làm, cho dù việc đó có làm chấn động trời đất đi chăng nữa. Giống như chuyện trước đây của Lâm Trạch Dương và Trần Thiên Trực, chẳng phải bây giờ mọi người đã quên hết rồi sao?  

             Bên trong phòng VIP.  

             Trình Phong nhìn Mã Hoa và Lão Cẩu, khoé miệng hơi nhếch lên, nói: “Tôi nhớ ra hai người là ai rồi, hiện tại các người đã không còn là thành viên của chúng tôi nữa.”  

             Mã Hoa và lão Cẩu đều không lên tiếng.  

             Trình Phong khẽ mỉm cười nói: “Bây giờ hối hận còn chưa muộn đâu. Nếu không, các người cũng biết Slender Monkey là người như thế nào mà. Anh ta sẽ xử lý kẻ phản bội ra làm sao.”  

             Mã Hóa và lão Cẩu vẫn không lên tiếng.  

             Lâm Trạch Dương quay đầu nhìn hai người nói: “ Hai người muốn đi thì đi ngay đi. Đừng lo lắng, ở đây không ai có thể ngăn cản hai người đâu.”  

             Lâm Trạch Dương lại nhìn Trình Phong.  

             Trình Phong suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: “Đương nhiên, nếu đây là yêu cầu của anh.”  

             Mã Hoa và lão Cẩu lại nhìn nhau, rõ ràng là lão Cẩu đang rất do dự. Mã Hoa nghiến răng nghiến lợi tiến lên một bước, đứng ở phía sau Lâm Trạch Dương, hắn không nói gì, nhưng thái độ đã rõ ràng.  

             Lão Cẩu đấm mạnh vào ngực, cũng nghiến răng nghiến lợi tiến về phía trước một bước.  

             Mã Hoa và lão Cẩu cũng không biết tại sao mình lại đưa ra lựa chọn như vậy, cũng không biết tại sao khi nhìn bóng lưng Lâm Trạch Dương, họ lại cảm thấy yên tâm, dường như việc đi theo chàng trai này là đúng.  

             “Tốt lắm.” Trình Phong mỉm cười nói, nhưng ánh mắt lại trở nên cực kỳ âm trầm, dán chặt vào Mã Hoa và lão Cẩu.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play