“Được, tôi biết rồi, chuyện này ông đã làm rất tốt. Nhưng nếu sau này còn xảy ra chuyện như vậy, ông có thể đến tìm tôi trước. Bây giờ anh Trương của ông không giống như trước kia nữa đâu, dù có là thế gia ẩn thế bình thường thì cũng phải để cho người ta mặt mũi với chứ!” Trương Dân sau khi nhận được điện thoại của chủ khách sạn liền gật đầu, sau đó trả lời lại một tràng như vậy.  

             Sau khi cúp máy, Trương Dân không khỏi rơi vào trầm tư, sau đó trên mặt hắn lộ ra nụ cười đắc ý: “Đây chính là cái mà người ta gọi là dựa vào người khác mà leo cao hay sao? Nếu là trước kia gặp phải đệ tử của thế gia ẩn thế, dù cho đó chỉ là một đệ tử ngoại môn cũng có thể khiến mình phủ phục sát đất rồi. Hahaha, bây giờ ai mà ngờ được! Trương Dân mình thế mà cũng có tư cách đứng ngang hàng với vài đệ tử thế gia ở ẩn rồi đấy! Quả nhiên đầu quân vào Trần gia là một hành động chính xác! Bây giờ không cần nói là người trong nhà, chỉ cần lấy danh nghĩa là người của bộ phận hòa giải tới thì thế gia có lớn đến thế nào cũng phải để lại cho mình ít mặt mũi!”  

             Nói đến đây, Trương Dân nhìn về phía một tiểu đệ bình thường, hỏi: “Câu Tử, mọi chuyện xử lý thế nào rồi? Lão già kia vẫn không chịu nhường mảnh đất đó lại à? Dù đã qua nhiều năm, vị kia tuy ở Trần gia không có địa vị gì, nhưng cũng là con cháu của Trần gia. Cậu ta ưng mảnh đất đó, muốn xây biệt thự, nếu ngay cả yêu cầu này cũng không thể thỏa mãn được Trần gia, kết cục của chúng ta như thế nào tự cậu hiểu đi.”  

             Nói xong, sắc mặt của Trương Dân cực kỳ u ám và nghiêm túc, hắn dùng hai ngón tay giữ lấy cằm mình. Nếu người nào đi qua nhìn thấy Trương Dân như vậy, có lẽ sẽ bị dọa cho sợ chết khiếp luôn không chừng.  

             Ai mà không biết Trương Dân chính là người mỉm cười hướng phật, nhưng đã có mấy ai thấy Trương Dân lúc hắn tức giận đâu, huống chi là thấy hắn nhéo cằm như thế này?  

             Câu Tử giật mình, giọng run run nói: “Rất nhanh thôi ạ! Tôi đã phái người ra ngoài rồi, bây giờ có lẽ đã dọa cho lão ta sợ mất mật rồi cũng nên! Hôm nay tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”  

             “Tốt nhất là đừng để xảy ra sai sót gì, nếu không thì các người ăn đủ đấy!” Trương Dân lại lạnh lùng nhìn Câu Tử một cái.  

             Câu Tử cảm thấy như có khí lạnh chạy dọc sống lưng, cả người lại lần nữa run rẩy.  

             Mặc dù ông cụ Lâm là người sáng lập ra quỹ lớn, nhưng ông lại rất khiêm tốn. Ví dụ như sau khi tới Quảng Bắc, vì biết mình phải ở lại đây trong thời gian dài, vậy nên ông không hề vào thành phố thuê khách sạn cao cấp, mà ngược lại thuê một căn nhà gỗ ở ngoại thành. Nếu như không quen ông cụ Lâm, đại khái cũng không ai tưởng tượng ra một người sống cuộc sống mộc mạc giản dị như vậy lại là đại phú hào nắm trong tay mấy tỉ đô la.  

             ông cụ Lâm cảm thấy cuộc sống thế này rất vui vẻ, tràn ngập hơi thở cuộc sống.  

             Thế nhưng ngày hôm nay, vào ngay lúc này, ông lại không vui nổi.  

             Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, bên ngoài ngõ nhỏ dần có người tụ tập lại. Những người này đa phần là người trẻ tuổi, trên người còn có cả hình xăm, hơn nữa dáng vẻ của họ trông rất lưu manh, vừa nhìn qua đã biết là đám côn đồ đầu đường xó chợ chứ chẳng phải người tốt lành gì.  

             Ở Quảng bắc, chuyện côn đồ xuất hiện thật sự không phải là chuyện hiếm lạ gì, thậm chí là rất phổ biến. Nếu ra ngoài đi dạo mà không thấy tên đầu gấu nào, đó mới là chuyện kỳ quái khiến người ta sinh nghi, nhưng tình huống bây giờ ông cụ Lâm đang đối mặt lại có vẻ không bình thường chút nào!  

             Ngõ nhỏ quanh nhà ông cụ Lâm sắp chật kín người rồi.  

             Ông nhẩm tính một chút, mấy tên côn đồ này cộng vào cũng đã hơn trăm người rồi. Hơn nữa tên cầm đầu đám này trông có vẻ rất kiêu ngạo. Mà những tên côn đồ này thỉnh thoảng sẽ gõ gõ vào xung quanh để tạo ra tiếng động. Nhưng vì có nhiều người, nên dù mỗi người chỉ tạo ra tiếng động nhỏ, khi gộp lại sẽ cảm thấy có hơi đáng sợ, giống như cả khu dân cư này đang rung lên rồi sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào ông không hay biết được. Bọn chúng như quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung khiến mọi người xung quanh bỏ mạng.  

             “Ông cụ Lâm, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Mấy người này trông có vẻ rất đáng sợ!” Có người đi tới phòng ông cụ Lâm nói với ông.  

             Người tới là một giáo viên của cô nhi viện ông cụ Lâm sắp xây. ông cụ Lâm sau khi tới Quảng Bắc liền nghĩ rằng cô nhi viện rất nhanh sẽ xây xong, vậy nên đã cho mời giáo viên tới, tổng cộng có hơn hai mươi người. Mà hơn hai mươi người này đều được ông cụ Lâm sắp xếp chỗ ở cho ở đây. Giáo viên vừa đến đây nói chuyện với ông là đại diện của cả nhóm.  

             ông cụ Lâm nhíu chặt mày, nói: “Mấy người này nhất định là người của Trương Dân, bọn họ muốn ép chúng ta. Không phải sợ! Nếu bọn họ định ra tay thì đã ra tay từ sớm rồi.”  

             Giáo viên hơi do dự một chút, nói: “Chúng tôi biết chuyện này chứ… Nhưng cứ để như vậy thì cũng không được hay cho lắm. Tất cả chúng tôi đều đang rất sợ hãi, chúng tôi không thể nào tiếp tục cuộc sống bình thường của mình được cả…”  

             ông cụ Lâm suy nghĩ một lát, nói: “Mặc kệ mọi chuyện có thế nào, mọi người hãy cứ kiên trì một lát đã! Bây giờ tôi gọi báo cảnh sát, đuổi đám người kia đi trước đã!”  

             Giáo viên kia thoáng do dự, định mở miệng nói rồi lại thôi. Thật ra giáo viên kia muốn nói với ông cụ Lâm rằng bọn họ không muốn sống ở đây nữa. Đây là ý của cả nhóm, thực ra, bọn họ đã cảm thấy sợ hãi và muốn đi từ lâu rồi chứ không phải đến tận bây giờ mới có ý định này.  

             Ông cụ Lâm nhìn vị giáo sư kia một cái, bật ra một tiếng thở dài nhưng vẫn không nói gì. ông cụ Lâm cũng đã sớm nhận ra ý định của các giáo viên, nhưng ông không tiện mở lời ra nói. Nếu bọn họ thật sự rời đi thì ông cũng chẳng còn cách nào...  

             Sau đó, ông cụ Lâm gọi tới đồn cảnh sát.  

             “Được, tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ cho người qua.” Hiệu suất làm việc của đồn cảnh sát cũng rất cao, ông cụ Lâm vừa gọi điện báo tin đã ngay lập tức cho ông một câu trả lời.  

             Ông cụ Lâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nói cảm ơn họ.  

             Rất nhanh, bên ngoài ngõ nhỏ đã vang lên tiếng còi xe cảnh sát.   

             Nếu dựa theo quy luật của mấy ngày nay, những tên côn đồ kia phải nhanh chóng rời đi rồi mới đúng. Nhưng kỳ lạ là hôm nay lại không giống vậy. ông cụ Lâm phát hiện ra những gã côn đồ kia không những không chịu đi, ngược lại còn thêm phần hưng phấn.  

             Chính xác là hưng phấn hơn hẳn mọi khi…  

             Những tên côn đồ càng lúc càng gõ mạnh, biểu cảm cũng càng thêm điên cuồng.  

             Giáo viên kia nhìn thấy vậy càng cảm thấy sợ hơn, vội vàng nhìn về phía ông cụ Lâm như thể yêu cầu ông giải thích.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play