Sự ích kỷ mà Lâm Trạch Dương nhắc tới không phải là thứ ích kỷ chúng ta biết, mà là khi có chuyện xảy ra, con người phải biết đối xử tốt với bản thân và nghĩ tới mình trước.  

             Ví dụ, nếu có một người tới vay tiền chúng ta, nhưng ta đã làm việc chăm chỉ nhiều năm và định dùng số tiền đó để đạt được mục tiêu nào đó trong cuộc sống, vậy thì vì chính bản thân mình, tốt hơn hết là không cho họ vay tiền.  

             Sự thật cho thấy, vay tiền không phải là vấn đề nguy hiểm đến tính mạng đối với nhiều người.  

             “Tôi muốn giải thích một chút về chuyện đã xảy ra trước đó. Tôi và Nicole đã quay chung một cảnh. Sau khi quay xong, chúng tôi đi dự tiệc ăn mừng, đúng lúc đó Trần Bá Trực xuất hiện.  

             Khi ấy tôi tất nhiên không biết Trần Bá Trực là ai, sau khi được nghe giới thiệu mới biết. Tôi cực kỳ kính trọng Trần Bá Trực, chỉ cần là người thành công thì chắc chắn là người biết cố gắng, sự cố gắng này xứng đáng nhận được sự kính trọng từ bất cứ ai.  

             Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng tuy ta nên tôn trọng sự cố gắng đó, nhưng không cần phải hạ thấp bản thân mình. Mọi người thường hay nói chúng sinh bình đẳng, Trần Bá Trực dù là thiên vương nhưng cũng là con người, vậy nên tôi coi ông ấy như bạn bè.”  

             Tiếp theo, Lâm Trạch Dương nói ra nguồn gốc của đoạn ghi âm kia, đồng thời anh cũng nói ra những mâu thuẫn của mình với Dương Mộc.  

             Cuối cùng, anh tóm tắt lại những gì mình đã làm.  

             “Tôi không cảm thấy mình đã làm gì sai. Tôi vẫn giữ câu nói đó, tôi sẽ tôn trọng thành công và sự nỗ lực của mọi người. Nhưng đó không phải lý do tôi cần hạ thấp bản thân và chịu đựng những sai lầm của ông ấy. Tôi cũng cảm thấy rằng chẳng có gì đáng để khiến tôi phải cúi đầu trên cái thế giới này. Nếu cảm thấy tôi nói không đúng, mọi người có thể phản bác tôi, thậm chí mắng tôi cũng được, vì đó là tự do của mọi người, mọi người có quyền làm vậy. Những gì tôi muốn nói chỉ có thế thôi, cảm ơn tất cả mọi người.”  

             Nói xong, Lâm Trạch Dương bỏ micro xuống, sau đó xoay người đi thẳng ra khỏi phòng họp.  

             Phóng viên trong phòng họp lúc này vẫn đang trong trạng thái sững sờ, hoàn toàn không kịp phản ứng.  

             Sau khi Lâm Trạch Dương đã rời đi được một lúc, toàn khán phòng lúc này mới nổ tung. Ánh mắt của các phóng viên đều sáng rực lên, bọn họ không có rời khỏi phòng họp mà cầm luôn máy tính đứng đó viết tin.  

             Câu nói của Lâm Trạch Dương thật sự quá bùng nổ, chỉ cần đặt bừa một tiêu đề cũng có thể giật tít thu hút sự chú ý của vô số người.  

             Trong nháy mắt, các tiêu đề cứ như măng mọc sau mưa xuất hiện trên mạng. Phía dưới bài báo còn có vài hình ảnh, tất cả đều là gương mặt bình tĩnh của Lâm Trạch Dương cùng với ánh mắt như không quan tâm đến bất cứ thứ gì. Sự nổi bật như vậy khiến người ta có muốn quên cũng không quên được.  

             Trong những bài báo đó, câu nói của Lâm Trạch Dương đều được đưa vào, còn đoạn nói về sự ích kỷ cũng được tách ra riêng, sau đó nhảy lên top của mọi diễn đàn và được ghim lên đầu.  

             Chỉ trong nháy mắt, câu nói của Lâm Trạch Dương đã gây bão toàn cộng đồng mạng, mọi người đều nhao nhao đưa ra ý kiến của mình.  

             [Ở thời đại này, nếu thế giới chỉ toàn kẻ ích kỷ, vậy thì chúng ta làm sao có thể sống sót, làm sao có thể nhận được sự tha thứ, làm sao có thể trưởng thành được như thế này? Loại người như kia không nên xuất hiện ở trong xã hội.]  

             [Đúng là nói nhăng nói cuội. Nếu không có sự giúp đỡ sẻ chia thì lấy đâu ra một xã hội phát triển thịnh vượng thế này. Chúng ta có thể sống trong một đất nước vững vàng thế này, không phải là nhờ sự sẻ chia vị tha của những người đi trước à? Nếu họ không hy sinh mọi thứ thậm chí cả tính mạng của mình, thì bây giờ chúng ta đến bữa cơm no cũng chẳng thể có.]  

             [Thật sự quá vô lý. Với loại người này, tôi kêu gọi mọi người kiên quyết tẩy chay, phong sát đi. Lâm Trạch Dương này hình như vẫn là tổng giám đốc của công ty Kiều Lan Nữ. Sau này nếu thấy sản phẩm của công ty đó, tôi nhất định sẽ không bao giờ mua. Mọi người hãy cùng tôi đồng lòng, kiên quyết loại bỏ thứ bại hoại của xã hội này đi.]  

             Từ lúc đầu, phát ngôn này trong nháy mắt đã chiếm các vị trí nổi bật trên các diễn đàn và được mọi người ủng hộ. Thậm chí một số người nổi tiếng, được gọi là trí thức đại chúng đã bày tỏ sự tán thành với quan điểm này của anh.  

             Vậy nên, với ý kiến gần như là phiến diện, bây giờ Lâm Trạch Dương thật sự đang đứng ở phe đối lập với tất cả mọi người, dù chưa có nhiều người thật sự biết đến anh.  

             Nói cách khác, rất nhiều người trên mạng vốn dĩ không quan tâm tới Lâm Trạch Dương là ai, bọn họ chỉ cảm thấy ghét phát ngôn quá phô trương của anh.  

             Trước việc này, những người xung quanh Lâm Trạch Dương đã vội tới chạy vòng vòng. Triệu Cẩn Du đã chuẩn bị đi tìm công ty quan hệ công chúng để đính chính lại danh tiếng cho Lâm Trạch Dương, nhưng khi gọi điện thoại cô lại cảm thấy có chút tuyệt vọng.  

             “Xin chào, tôi tới từ công ty Kiều Lan Nữ, hy vọng công ty của anh có thể PR cho chúng tôi.”  

             “Được, không thành vấn đề, cho hỏi chị cần PR nội dung gì?”  

             “Là về Lâm Trạch Dương” Triệu Cẩn Du còn chưa nói nội dung, phía bên kia đã cúp máy.  

             “Lâm Trạch Dương tổng giám đốc của Kiều Lan Nữ phải không? Xin lỗi, công ty của chúng tôi không có cách nào để giúp chị.”  

             “Chúng tôi có thể trả gấp đôi, gấp ba, gấp mười lần.” Triệu Cẩn Du biết sự tình đang rất nghiêm trọng, vậy nên cô đành cắn răng không để ý tới giá.  

             “Không phải là vấn đề ít tiền hay nhiều tiền. Tôi xin lỗi, phía chúng tôi không thể giúp gì được cho chị.”  

             “Nghe tôi nói đã.” Triệu Cẩn Du còn muốn nói thêm, nhưng người ở đầu bên kia đã cúp máy, không cho cô cơ hội.  

             Kế đến, Triệu Cẩn Du tất cả những công ty quan hệ công chúng mà cô biết cô đều gọi qua một lần, nhưng gần như không có ai đồng ý, thậm chí còn có một số nhân viên công ty mắng Triệu Cẩn Du và Lâm Trạch Dương.  

             Triệu Cẩn Du lúc này đã vội đến váng đầu.  

             “Được rồi, tôi đã nói là không thành vấn đề mà. Nếu Kiều Lan Nữ vì chuyện này mà bị ảnh hưởng nghiêm trọng, chúng ta liền công bố tin Lâm Trạch Dương tôi từ chức vị trí tổng giám đốc này.” Lâm Trạch Dương bất đắc dĩ lắc đầu với Triệu Cẩn Du.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play