Không gian im lặng, sự im lặng đến chết người, ngoại trừ Lâm Trạch Dương ra, chẳng ai có can đảm phát ra bất kỳ âm thanh nào cả, ngay cả một tiếng thở cũng không có. Tất cả mọi người đều không khỏi đứng hình ngay thời khắc đó, bao gồm cả fan của Trần Bá Trực, chính bản thân Trần Bá Trực và cả Nicole.
Không ai có thể ngờ rằng Lâm Trạch Dương lại có thể thốt ra những lời phản nghịch như vậy. Cái quái gì thế này? Tại sao thái độ hiện tại của Lâm Trạch Dương lại tự nhiên như vậy, cứ như việc mắng Trần Bá Trực là chuyện nên làm vậy không bằng!
Trong lúc nhất thời, fans của Trần Bá Trực cảm thấy rất tức giận, nhưng cơn tức giận này không có cách nào diễn tả được bằng lời, họ thực sự không biết phải nói gì vào lúc này. Vì vậy, fans hâm mộ của Trần Bá Trực trở nên càng bất bình và giận dữ hơn.
"Lâm Trạch Dương, chuyện này không bàn đến đúng sai, nhưng đây là thái độ của mày đối với trưởng bối sao?" Trần Bá Trực nhíu chặt mày, sắc mặt âm trầm, nhìn rất uy nghiêm mà chất vấn Lâm Trạch Dương.
Trên thực tế, Trần Bá Trực cũng không biết lúc này mình đang cảm thấy vui vẻ đến mức nào. Vốn tưởng mọi chuyện sẽ cứ như vậy trôi qua, không ngờ tên Lâm Trạch Dương này lại đụng phải mình, thật đúng là trời giúp mình rồi!
"Tôi cư xử với ông bằng thái độ rất tốt. Nếu ông không phải là trưởng bối, vừa rồi tôi làm sao có thể chào hỏi ông, nói với ông nhiều lời như vậy? Nếu là người khác làm sai mà tôi lại không thích hắn, tôi đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái nào đâu!" Lâm Trạch Dương cũng nghiêm túc nhìn Trần Bá Trực, trả lời một cách chính trực.
Trần Bá Trực mở miệng, lại phát hiện ra mình không biết nên phản bác bằng lí lẽ gì mới đúng. Trần Bá Trực tự hỏi, mình đã trải qua vô số sóng gió, từng gặp qua rất nhiều người, cũng từng trải qua đủ loại tình huống rồi… Thế nhưng, Trần Bá Trực lại bàng hoàng phát hiện ra kinh nghiệm trước kia cùng trí tuệ của bản thân mình vậy mà đều không thể sử dụng vào lúc này!
"Nói nhảm! Tao mặc kệ mày xảy ra chuyện gì, hiện tại mày phải xin lỗi Trần Bá Trực, nếu không mày sẽ được đẹp mặt!" Fan của Trần Bá Trực rốt cuộc nhịn không được nữa nên có người đánh liều, lớn tiếng hét.
Sau đó, tất cả fans hâm mộ của Trần Bá Trực như đã tìm được người dẫn đầu, lập tức đón ý phụ họa, khí thế rất lớn, thu hút một số người đi ngang qua. Đây là khách sạn năm sao, người đến người đi ít nhiều đều là người có địa vị trong xã hội, bình thường làm sao có thể xuất hiện tình huống như bây giờ?
Muốn đánh nhau sao? Thật là mới lạ khi thấy một nhóm đánh nhau ở một nơi sang trọng như thế này!
Lâm Trạch Dương rất nghiêm túc nhìn người hâm mộ đang nói, đáp: "Bây giờ tôi rất nghiêm túc nói với ông, ông đang nói bậy! Tôi không làm gì sai, tại sao phải xin lỗi? Đầu óc ông không được bình thường hay sao?"
"Tên nhóc con này! Mày vẫn còn cứng miệng, tỏ ra ngang ngược được à? Mày chỉ là người mới trong giới, đến hào quang của người nổi tiếng còn chưa có mà thôi! Mày nghĩ mày là ai chứ? Mày có biết tao là ai không? Tao chỉ cần nói một lời thôi, về sau mày sẽ không bao giờ có thể kiếm ăn trong giới giải trí này được nữa đâu!" Người hâm mộ đó rõ ràng có mối quan hệ không nhỏ trong giới, thế cho nên giọng điệu khi nói chuyện của hắn ta vô cùng kiêu ngạo.
Lâm Trạch Dương liếc nhìn cái quạt, sau đó suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi thật sự không biết ông là ai…"
Mọi người nhất thời lại trở nên im lặng, bọn họ thật không ngờ đến lúc này rồi mà Lâm Trạch Dương còn có thể thắc mắc về vấn đề không đáng như vậy! Nhưng thực ra thì sự tò mò của anh cũng không phải là không có lý! Lâm Trạch Dương không biết đối phương là ai, làm sao có thể biết được bản thân đã đắc tội với người cơ to thế to cỡ nào cơ chứ?
"Hừ! Vậy thì để tao nói cho mày biết! Tao là Dương Mộc, là ông chủ của Đại Trung Media, tao không nổi tiếng cũng không có quyền lực lắm, nhưng chỉ cần là người trong giới giải trí này, ít nhiều gì cũng phải chừa lại cho tao một chút mặt mũi!" Dương Mộc kiêu ngạo nhìn Lâm Trạch Dương, nói.
Dương Mộc ở giới giải trí quả thật có chút thực lực, dù sao hắn cũng là ông chủ một công ty giải trí, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi. Tuy nhiên, như vậy cũng đã thừa sức để Dương Mộc đối phó với người mới chân ướt chân ráo đi trên con đường giải trí này rồi!
Lâm Trạch Dương gật đầu, có vẻ như đã biết nên nói: "Tôi biết rồi. Nhưng tôi sẽ không xin lỗi đâu. Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không làm gì sai cả."
Dương Mộc lại sửng sốt, sau đó thì đổi thành tức giận, Lâm Trạch Dương bây giờ là đang đùa với mình sao?
"Tao sẽ nhớ mặt mày, Lâm Trạch Dương! Nếu sau này mày có thể tạo được dấu ấn trong làng giải trí, thì đó chính là lỗi của Dương Mộc tao!" Dương Mộc tức giận đến mức muốn động tay động chân ngay tại chỗ, nói.
Lâm Trạch Dương đang định nói gì đó, nhưng vào lúc này, đột nhiên xuất hiện vài ánh đèn chớp nháy của máy ảnh. Bên cạnh không biết từ lúc nào lại xuất hiện một vài phóng viên.
Trần Bá Trực vội vàng đi tới, ý tứ muốn đuổi bọn họ đi: "Nơi này không có chuyện gì xảy ra cả nên đừng có chụp ảnh. Xem như để cho Trần tiên sinh tôi chút thể diện đi, coi như hôm nay không có chuyện gì xảy ra cả rồi mau chóng rời đi đi!"
Các phóng viên cảm thấy do dự trong chốc lát, nếu Trần Bá Trực đã lên tiếng nói như vậy, bọn họ không thể nào mà không nể mặt ông ấy được. Nếu Trần Bá Trực mà thật sự tức giận thì sau này muốn lấy được tin tức trực tiếp sẽ rất là khó!
"Nếu thật sự có phóng viên tới đây đúng lúc như vậy thì cứ để bọn họ quay chụp thoải mái đi! Anh không thể tốt bụng như vậy mãi được! Lòng tốt của anh cũng có được người khác coi trọng đâu? Nhìn thái độ của Lâm Trạch Dương đi, nhìn hắn giống như là đang biết ơn anh sao? Loại người này đúng là được voi đòi tiên! Sau này nếu cho phép hắn gia nhập làng giải trí, điều đó sẽ chỉ khiến làng giải trí trở nên hỗn loạn hơn mà thôi!" Dương Mộc không nhịn được mà nói với Trần Bá Trực.
Một số phóng viên nhìn Trần Bá Trực với ánh mắt sáng rỡ. Xem ra họ đã đánh hơi được một tin tức có vẻ rất thú vị rồi đây!
Trần Bá Trực lại nhíu chặt mày, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ. Sau đó, Trần Bá Trực thương hại nhìn Lâm Trạch Dương, như thể muốn nói: "Đây là cơ hội cuối cùng tao dành cho mày đó! Khôn hồn thì biết đường nắm bắt đi!"
"Lâm Trạch Dương, tao không cần mày xin lỗi tao, mày chỉ cần xin lỗi fans hâm mộ của tao thôi. Như vậy thì tao sẽ coi như hôm nay không có chuyện gì xảy ra cả, những chuyện trong quá khứ coi như bị xóa sạch." Trần Bá Trực nói với Lâm Trạch Dương.
"Trần Bá Trực, anh đúng thật là tốt bụng mà! Nhưng thôi quên đi, anh đã nói như vậy, chỉ cần hắn chịu xin lỗi, chúng tôi liền đồng ý nhận lời xin lỗi của Lâm Trạch Dương vậy!" Dương Mộc không khỏi lắc đầu ra vẻ khoa trương, sau đó đắc ý nhìn Lâm Trạch Dương mà nói.
"Thằng nhóc, từ nay về sau hãy cố gắng mà kiềm chế cơn tức giận và tính bốc đồng của mình đi. Đừng tưởng rằng tất cả mọi người ở trong giới này đều tốt bụng được như Trần Bá Trực, có thể đồng ý tha thứ cho lỗi lầm của mày ngay tắp lự như vậy đâu! Nếu không, con đường sau này mày muốn đi thật sự sẽ vô cùng gian nan đó. Như Trần Bá Trực đã nói, mày chỉ cần xin lỗi fans của anh ấy thôi! Tao cũng không cần lời xin lỗi của mày đâu." Vừa nói, Dương Mộc vừa hất đầu về phía các fans của Trần Bá Trực.
Khi mọi việc đã đi đến nước này, dù có rất nhiều sự khó chịu không thể giải quyết được, nhưng đây lại là kết quả tốt nhất mà ai cũng có thể chấp nhận được rồi.
Tất nhiên là ngoại trừ Lâm Trạch Dương ra…
Lâm Trạch Dương khó hiểu nhìn Dương Mộc, lặp lại câu hỏi cũ của mình: "Tại sao tôi lại phải xin lỗi? Người cần xin lỗi tôi không phải là ông sao? Nếu ông chịu xin lỗi tôi, tôi có thể tha thứ cho lỗi lầm của ông. Không phải tôi mới là người tốt bụng và chính trực khi tha thứ cho ông hay sao? Sao lại biến thành đức tính tốt của người khác rồi thế?"