Chu Hoành từng là quán quân võ thuật của thành phố, vốn dĩ tiền đồ phía trước vô cùng xán lạn, nhưng bởi vì hám lợi trước mắt nên đã làm chút chuyện khiến người trong giới tức giận, do đó bị khai trừ.   

             Từ lúc đó trở về sau, trong giới võ thuật, Chu Hoành không thể lăn lộn được nữa, cho nên chỉ có thể làm diễn viên đóng thế. Hiện tại, nhân vật của Chu Hoành chính là phó tướng Chu Quang.   

             Chu Quang quả thật là một nhân tài, kể từ lúc khai máy anh ta đã đến tìm Chu Hoành, còn bỏ ra không ít tiền để thông đồng với Chu Hoành, mục đích đương nhiên rất đơn giản, để Chu Hoành dạy dỗ Lâm Trạch Dương một chút.   

             Không thể không nói, tâm tư của Chu Quang thật sự quá nhiều, lúc treo dây thép anh ta cố ý không phối hợp với Lâm Trạch Dương, khiến cho Lâm Trạch Dương khó chịu. Sau đó, càng muốn Chu Hoành cho Lâm Trạch Dương một ít bài học ghi nhớ suốt đời.   

             Những diễn viên đóng thế trước đó đã hạ gục Lâm Trạch Dương, thật ra cũng là người của Chu Hoành.   

             Người khác có lẽ nhìn không ra, nhưng Chu Hoành lại nhìn ra, người của mình không phải cố ý ngã xuống, tên Lâm Trạch Dương này nhất định là loại hai mặt, đến lúc đó phải bảo Chu Quang thêm một khoản tiền mới được.  

             Cho đến bây giờ, Chu Hoành vẫn không để Lâm Trạch Dương vào mắt. Lúc này, Chu Hoành rất kiêu ngạo nhìn Lâm Trạch Dương, vẻ mặt khiêu khích, nói: "Để tôi xem chút võ mèo của cậu đi "  

             Nói xong, Chu Hoành liền ngoắc ngón tay về hướng Lâm Trạch Dương.   

             Lâm Trạch Dương không biết ý tứ trong câu nói của Chu Hoành, còn tưởng đây là một phần trong kịch bản, cho nên lướt về phía Chu Hoành, trực tiếp tung một quyền về phía trước.   

             Một quyền này rất đơn giản, chỉ tiến về phía trước, tiến thẳng tắp về phía trước, không có bất kỳ thay đổi nào. Nhưng vì quyền này đơn giản đến cực hạn, cho nên quyền này rất nhanh, nhanh đến cực hạn.   

             Chu Hoành thậm chí còn không có phản ứng lại, cũng không cảm giác được có một sức mạnh to lớn đang tiến tới phía mình, sau đó hai chân liền rời khỏi mặt đất, người hướng về phía sau mà bay ngược ra ngoài.   

             Đôi mắt Chu Hoành không khỏi trừng to ra, hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì  

             Làm sao gã này có thể ra tay nhanh như vậy.  

             Làm quán quân võ thuật, Chu Hoành có kiến thức nhất định, biết cái gọi là tấc kình, mà một quyền này, Chu Hoành khẳng định quyền này chính là tấc kình, nếu không dù có thế nào thì cơ thể hắn cũng không thể bay về phía sau với một quyền uy lực như vậy, không cần là gạch, cho dù là khối sắt cũng phải biến dạng.  

             Cho nên, Chu Hoành cảm thấy nội tạng của mình hoàn toàn muốn vỡ vụn.  

             Chẳng qua lúc Chu Hoành ngã trên mặt đất, hắn phát hiện mình vậy mà lại không có việc gì, một chút thương tích cũng không có, ngực cũng không truyền đến cảm giác đau đớn, hô hấp vô cùng thuận lợi.  

             Chuyện này là thế nào, chẳng lẽ tên này chỉ có cái mã thôi sao!  

             Đúng vào lúc này, Lâm Trạch Dương nháy mắt với Chu Hoành, rất là nghịch ngợm.   

             Sau đó, Lâm Trạch Dương xoay người, đối mặt với Chu Quang. Chu Hoành không ngừng nhíu mày, trong lòng có rất nhiều ý nghĩ xẹt qua, chắc chắn Lâm Trạch Dương không phải là bậc thầy võ thuật gì cả, làm gì có bậc thầy võ thuật nào nhẹ nhàng như vậy chứ.  

             Lúc này, Chu Quang vừa hay nhìn qua Chu Hoành, trên mặt hiện ra thần sắc mê mẩn, mang theo hỏi thăm.   

             Chu Hoành thấy Lâm Trạch Dương đưa lưng về phía mình, không ngừng cắn chặt răng, đưa ra quyết định đánh lén Lâm Trạch Dương.  

             Chu Hoành chính là người như vậy, nếu không sao có thể bị người trong giới khai trừ.  

             "Hạng Võ, chết đi cho ta" Chu Hoành cũng không phải là kẻ ngốc, hét lên một tiếng lớn như vậy, mục đích là muốn nói rõ với tất cả mọi người xung quanh rằng mình vẫn còn đang diễn xuất, đến lúc đó nếu thật sự có đả thương Lâm Trạch Dương, cũng có thể nói là nhập diễn quá sâu. Chí ít đó là một lý do hợp lý.   

             Chu Hoành kêu to, cầm một ngọn giáo dài đâm vào lưng Lâm Trạch Dương.  

             Ngọn giáo dài đó đương nhiên là đạo cụ, không phải là vũ khí thật, nhưng chất lượng cũng không tệ, tuy rằng sẽ không đâm xuyên thủng qua người, nhưng cũng đủ để lại cho người ta một cảm giác đau đớn rất sâu.   

             Đối mặt với tình huống bất ngờ, tất cả mọi người không khỏi sững sờ, mắt đạo diễn đều trợn ngược lên, nhưng vì quá mức kinh ngạc, cũng không thốt lên lời.   

             "Không được" Nicole là người đầu tiên phát ra âm thanh, cùng lúc cô ấy liều mạng thoát khỏi sự trói buộc của Chu Quang, bởi vì quá mức nóng vội, cả người trực tiếp ngã xuống đất.   

             Ở thời điểm tất cả mọi người đều nghĩ cú tấn công của Chu Hoành sẽ khiến Lâm Trạch Dương bay ra ngoài.  

             Bộp  

             Cả người Lâm Trạch Dương giống như chỉ di chuyển trong nháy mắt, mũi chân nhẹ nhàng chạm xuống mặt đất, cả cơ thể nhanh chóng dời sang một bên, sau lưng giống như có đôi mắt vậy.  

             Sau đó Chu Hoành mất đi mục tiêu bị ngã mạnh về phía trước, bởi vì lần tấn công này thật sự dùng quá sức, cho nên trượt dài trên mặt đất hơn mười thước, khuôn mặt càng thảm hơn khi bị ma sát trực tiếp trên nền đất.   

             Có thể đủ nhìn thấy được Chu Hoành kéo ra một đường máu trên mặt đất, dọc theo đường đi còn có thể thấy mấy cái răng rơi ra ngoài.  

             Nhìn thấy được cảnh này, ánh mắt của Lâm Trạch Dương không ngừng mở to, thiếu chút nữa cũng nhịn không được mà vươn ngón tay cái, những diễn viên này thật sự rất chuyên nghiệp, không thể so sánh được, không thể so sánh được.  

             Vốn dĩ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế, hẳn là phải tạm thời dừng lại mới đúng, nhưng Lâm Trạch Dương cảm thấy Chu Hoành thật sự quá chuyên nghiệp, có chút cảm động, cho nên mắt liền nhìn về phía Chu Quang.   

             Lâm Trạch Dương nhìn chằm chằm vào Chu Quang, tất cả khí thế ở trên người đều tỏa ra, nói: "Thật to gan, lại dám đối xử với Ngu Cơ như vậy, đi chết đi cho ta"  

             Nói xong, Lâm Trạch Dương liền từng bước đi về phía trước.   

             Không khí lúc này hoàn toàn lâm vào trong im lặng, mỗi một bước Lâm Trạch Dương đi đều có một âm thanh nặng nề vang lên, giống như là núi non sụp đổ, làm cho lòng người đều theo đó mà nhảy lên kịch liệt.   

             Chu Quang nhìn Lâm Trạch Dương, lập tức thất thần, chỉ cảm thấy Lâm Trạch Dương ở phía trước mình như một người khổng lồ cao hơn mười mét, một cái tát mà anh ta đập xuống sẽ khiến mình hồn bay phách tán, cơ thể đều nhịn không được mà run rẩy, hai chân càng không ngừng lắc lư liên tục.   

             Lâm Trạch Dương từng bước tiếp cận, Chu Quang cảm thấy càng thêm khó chịu, thậm chí ngay cả hô hấp đều không thể, sau đó Chu Quang vậy mà có cảm giác dưới thân truyền đến một luồng nhiệt ấm áp, nhìn lại mặt đất phía dưới đã ướt đẫm.   

             Lâm Trạch Dương đi tới cách Chu Quang năm mét, dừng lại ở đó, kịch bản không đúng.  

             Lúc này Chu Quang không phải nên bắt được Nicole, sau đó đột nhiên bắn ra từ trong tay một mũi tên, tiếp đó mình nhảy lên cao bắn thêm một mũi tên, sau nữa bắt được Chu Quang, cứu Nicole ra.  

             "Cắt" Giọng nói của đạo diễn đột nhiên vang lên.   

             Bốp bốp  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play