Thời gian thoáng trở lại năm phút đồng hồ trước.
Bên trong phòng tài chính của Kiều Lan Nữ.
Tiểu Trần vào làm ở bộ phận tài chính của Kiều Lan Nữ đã được ba tháng, anh ta phát hiện một vấn đề rất lớn, Kiều Lan Nữ mặt ngoài nhìn thì sức sống bừng bừng, là một công ty lớn chuyên nghiệp không ngừng phát triển nhưng trên thực tế vẫn luôn lỗ vốn.
Đặc biệt là trong hai tháng qua, công việc kinh doanh của Kiều Lan Nữ đang ngày càng sa sút, đơn hàng lớn nhất nhưng lại chưa đến một triệu.
Mức tiêu thụ ba tháng qua vậy mà còn chưa tới mười triệu, hơn nữa tổng tiền hàng nhận được thậm chí còn chưa đạt tới 50% tổng số.
Tiểu Trần cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy thì công ty Kiều Lan Nữ này rất nhanh sẽ đóng cửa. Đương nhiên việc này cũng không có quan hệ gì đến một nhân viên tài vụ nho nhỏ như anh ta.
Lại duỗi thắt lưng một cái, tiểu Trần đã sẵn sàng để tan làm. Hôm nay cũng sẽ giống như mọi ngày, không xảy ra điều gì ngoài ý muốn mà trôi qua một cách bình yên.
Đột nhiên tiểu Trần nghe được âm thanh thông báo email, sau đó nhìn thấy một dãy số. Đây là tài khoản nhận email công khai của công ty.
Làm một nhân viên tài vụ, tiểu Trần rất mẫn cảm với các chữ số cho nên chỉ liếc mắt nhìn qua một lượt, anh ta lập tức không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, theo bản năng xoa xoa hai mắt mình mà cho rằng bản thân hoa mắt nên nhìn nhầm rồi.
Một số 0, hai số 0, ba số 0, bảy số 0
Mười triệu
Tiểu Trần đã đếm đi đếm lại mười lần, kết quả vẫn giống nhau. Vậy mà lại có hóa đơn mười triệu được chuyển tới. Chuyện gì vậy? Gần đây công ty từng nhận một đơn hàng lớn như vậy sao?
Tiểu Trần vẫn rất nghi ngờ nhưng sau khi nhìn thấy dòng chữ phồn thể, tiểu Trần chỉ có thể tin sau đó in hóa đơn ra theo trình tự chuẩn bị đi đến bộ phận tiêu thụ tìm người tên là Lâm Trạch Dương để kiểm tra đối chiếu một chút.
Trên đường đi đến bộ phận tiêu thụ, tâm trạng tiểu Trần vẫn vô cùng kích động, hai tay hai chân cũng còn đang run rẩy. Đây là một đơn hàng lớn đã lâu không có, không biết công ty sẽ thưởng cho nhân viên như thế nào đây.
Tiểu Trần phát hiện tư duy của bản thân đều đã rối loạn.
Lâm Phi đứng lên nhìn về phía Trình Tiểu Công, vừa định nói gì đó thì thấy tiểu Trần đi đến.
"Ai, ai là Lâm Trạch Dương?" Tiểu Trần vừa đến cửa văn phòng đã không nhịn được lớn tiếng hỏi, anh ta thật sự không kìm nén được tâm trạng kích động lúc này.
Tất cả mọi người đều nhận ra tiểu Trần, biết anh ta là người của bộ phận tài chính.
Trình Tiểu Công nháy mắt nghĩ tới cái gì đó, nụ cười trên mặt càng rộng, chỉ ngón tay vào Lâm Trạch Dương: "Anh ta, anh ta chính là Lâm Trạch Dương. Bộ phận tài chính của các người có bảo vệ đúng không? Bảo vệ! Chú ý nếu lát nữa có người muốn chạy trốn thì các người nhất định phải bắt được."
Trình Tiểu Công trở nên bận rộn, vừa nói chuyện với tiểu Trần, vừa đi gọi bảo vệ.
Tiểu Trần vội vàng đi tới, nhìn thấy Lâm Trạch Dương thì không khỏi sững sờ. Trước kia anh ta chưa từng gặp người này, hơn nữa người này còn trẻ như vậy.
"Tiểu Trần, tiểu Trần, làm sao vậy? Anh mau nói chuyện đi, mau nói cho mọi người biết kết quả điều tra của bộ phận tài chính đi." Trình Tiểu Công nóng lòng muốn nhìn thấy Lâm Trạch Dương mất mặt.
Tiểu Trần không khỏi hít vào một hơi thật sâu, sau đó buộc mình bình tĩnh lại nhưng giọng nói vẫn run rẩy như trước: "Lâm Trạch Dương, đơn hàng anh bán ra đã nhận được tiền chuyển về, mười triệu."
"Ha ha, Lâm Trạch Dương lần này mày biết sai rồi chứ? Cái gì, anh nói cái gì?" Trình Tiểu Công vừa định cười to cũng không khỏi sững sờ. Mười triệu, mười triệu cái gì?
Mọi người cũng sửng sốt, hoàn toàn chưa phản ứng lại.
Tiểu Trần lại nói: "Đây là biên lai chuyển khoản, xác thực đúng là mười triệu."
Trình Tiểu Công sửng sốt một hồi lâu sau đó đoạt lấy biên lai, bắt đầu nghiêm túc kiểm tra. Sau khi xác định biên lai cũng không phải làm giả mới bắt đầu đếm.
"Một, mười, một trăm, một triệu, mười triệu. Một số 0, hai số 0, ba số 0, bảy số 0."
Trình Tiểu Công đếm đi đếm lại vài lần, sau đó toàn thân mờ mịt đứng tại chỗ.
Mắt Tạ San San không tự chủ được sáng lên, vội vàng cầm lấy biên lai từ trong tay Trình Tiểu Công cũng bắt đầu đếm.
Thực ra cũng không cần đếm xem có mấy chữ số 0 làm gì, bởi vì phía dưới có viết một dòng chữ phồn thể rõ ràng mười triệu chẵn.
Cả văn phòng lại một lần nữa im lặng, rất lâu sau cũng không có người phát ra âm thanh.
Triệu Vũ Yến cũng từ trong văn phòng đi ra, cầm biên lai qua nhìn sau đó nhìn về phía Lâm Trạch Dương giống như nhìn quái vật, hỏi: "Đây là chuyện gì?"
Lâm Trạch Dương nhún vai, giống như chuyện này không có gì quan hệ với anh ta: "Tôi làm sao biết được, tôi chỉ nói cô ấy chuyển khoản một triệu mà thôi, có lẽ là gửi nhầm đi."
Triệu Vũ Yến đỡ trán, một hào và một đồng có lẽ sẽ dễ nhầm nhưng một triệu với mười triệu có thể nhầm được sao? Sao anh ta có thể nói chuyện này một cách nhẹ nhàng như vậy? Đây chính là mười triệu đó!
Triệu Vũ Yến phát hiện bản thân đã không còn sức lực để phản bác nữa rồi.
Tất cả mọi người cũng không còn sức lực để trêu chọc nữa.
Lâm Trạch Dương thật sự giống như một người ngoài cuộc, vậy mà hoàn toàn không thèm phản ứng lại chuyện này, ngược lại nhìn về phía Trình Tiểu Công: "Bây giờ tiền hàng xem như đã nhận được rồi, mặc dù lâu hơn một chút so với dự định ban đầu nhưng cũng xem như đã nhận được đi."
Trình Tiểu Công cắn chặt răng. Mẹ nó cũng đã có thêm chín triệu, nhiều hơn một chữ số 0 còn nói xem như nhận được cái gì.
"Như vậy có phải mày đã thua cá cược với tao hay không?" Lâm Trạch Dương vẫn cười như trước, vẻ mặt rất là thoải mái.
Trình Tiểu Công không nói gì, sự thật lớn hơn lời nói, hắn ta không thể phản bác điều gì.
"Cho nên bây giờ mày phải làm ra một lựa chọn, uống xong cốc nước này hoặc là từ chức. Đừng nghĩ đến việc lừa gạt, nếu ngay cả điều cơ bản nhất là trung thực mày cũng không làm được thì cũng không thể được coi là con người."
Lâm Trạch Dương cười cười nhìn về phía Trình Tiểu Công nói.
Sắc mặt Trình Tiểu Công trở nên vô cùng khó coi. Lời này sao lại nghe quen như vậy nhỉ, giống như có ai đã từng nói với hắn.
Lúc này mọi người không khỏi nhìn về phía Trình Tiểu Công.
Khuôn mặt Trình Tiểu Công bất giác đỏ bừng, nhiệt độ toàn thân cũng tăng lên vì xấu hổ.
Nhìn cốc nước đặc sệt trước mắt, Trình Tiểu Công thiếu chút nữa nôn ra.
"Không cần tao đút cho mày chứ?" Lâm Trạch Dương chỉ chỉ cốc nước nói.
Trình Tiểu Công trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương rồi bất giác nắm chặt tay. Nếu hắn ta còn muốn ở lại công ty này thì nhất định phải uống hết cốc nước trước mặt, nhưng thứ này có thể uống sao?
Công việc này thật sự rất quan trọng đối với Trình Tiểu Công, hắn ta không thể đánh mất được.
Cắn chặt răng, tay Trình Tiểu Công run rẩy cẩm lấy cốc nước, không nhịn được nhắm chặt mắt lại.
Cốc nước vừa được giơ lên một nửa, Trình Tiểu Công lập tức có cảm giác ghê tởm, thiếu chút nữa nôn ra.