"Ông là cái quái gì, tôi vất vả làm tổng tài, từ lâu đã muốn làm loại chuyện này mà vẫn không có cơ hội. Ông dám đoạt trước mặt tôi, tôi không đánh ông thì đánh ai đây."  

             Lâm Trạch Dương rất tức giận, càng nghĩ lại càng giận thêm.  

             Quản lý Hoàng hoàn toàn choáng váng, đây có phải là lời nói thật sau khi uống rượu không, thật sự là một chuyện bát quái lớn. Nếu là lúc bình thường, quản lý Hoàng đương nhiên xem nó là một đề tài để nói chuyện, mỉm cười và ghi tạc trong lòng, chỉ là hiện tại.....  

             Mặt của Triệu Vũ Yên không biết vì sao lại đỏ lên, sau đó trừng mắt về phía Lâm Trạch Dương, tức giận nói với Lâm Trạch Dương: "Lâm tổng nói vậy là có ý gì?"  

             "Còn có thể là ý gì? Tôi chỉ muốn cô giúp tôi làm ấm giường, ấm chăn thôi. Không phải trong tiểu thuyết và phim đều là vậy sao." Lâm Trạch Dương thuận miệng nói.  

             "Lâm tổng." Ánh mắt Triệu Vũ Yên nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương như muốn ăn thịt người.  

             Cuối cùng Lâm Trạch Dương cũng tỉnh táo lại, lộ ra chút luống cuống, vội vàng xua tay với Triệu Vũ Yên, nói: "Cô nghe tôi giải thích, tôi thật sự không có ý này. Chỉ là..."  

             Ánh mắt Lâm Trạch Dương lướt qua người quản lý Hoàng, đột nhiên ánh mắt sáng lên, ngón tay chỉ về phía quản lý Hoàng, nói: "Đúng rồi, bởi vì ông ta là tên vô sỉ đáng hận, ông ta là đồ khốn nạn, ông ta không phải người."  

             Quản lý Hoàng không nhịn được há to miệng, chuyện này liên quan gì đến ông ta. Lâm Trạch Dương cậu đừng có mà ngậm máu phun người, rõ ràng chính cậu mới là người không biết xấu hổ.  

             "Đủ rồi." Đột nhiên, quản lý Hoàn đập mạnh tay lên bàn, ông ta đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đôi mắt dán chặt vào Lâm Trạch Dương.  

             "Chuyện hôm nay, Hoàng mỗ tôi sẽ nhớ rõ cậu. Kiều Lan Nữ của các người chuẩn bị nhận lửa giận của tôi đi, danh ngạch của cuộc triển lãm Bác Mỹ cũng không cần nghĩ nữa, ha ha. Nếu công ty các người có thể nhận được một đơn đặt hàng thì xem như tôi vô dụng. Hừ, thật đúng là cái thứ không biết điều."  

             Vừa nói, quản lý Hoàng vừa nhìn về phía Triệu Vũ Yên, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi sải bước về phía trước.  

             Đương nhiên quản lý Hoàng rất tức giận. Lâm Trạch Dương tát ông ta mấy cái, nhục nhã như vậy, đương nhiên ông ta không cách nào quên. Chẳng qua nếu thật sự truy cứu chuyện này cũng sẽ không có ích lợi gì với ông ta. Cho nên, chỉ có thể thông qua phương thức khác để trả thù Lâm Trạch Dương.  

             "Chờ chút."  m thanh của Lâm Trạch Dương bỗng nhiên vang lên.  

             Quản lý Hoàng hừ lạnh một tiếng, sau đó chậm rãi quay đầu lại, nhếch khóe miệng, nói: "Thế nào? Bây giờ hối hận rồi? Vừa rồi không phải cậu rất có khí phách sao, nhưng đã muộn rồi."  

             Lâm Trạch Dương nhìn quản lý Hoàng như đang nhìn một kẻ ngốc, nói: "Ông nói hưu nói vượn gì vậy. Ông thật là một kẻ vô lại, vậy mà muốn trốn thanh toán à. May mà tôi để ý, nếu không thì đã dung túng cho hành vi phạm tội của ông."  

             Vừa nói, Lâm Trạch Dương đập thực đơn lên ngực quản lý Hoàng.  

             Quản lý Hoàng ngây ngẩn cả người, này... này lại là thao tác gì đây.  

             "Quản lý cũng đã thấy rồi, ông ta giữ thực đơn. Anh kêu ông ta thanh toán, đừng để ông ta trốn." Lâm Trạch Dương đã đi tới cửa, anh nói với người quản lý, còn chỉ ngón tay về phía quản lý Hoàng, trên mặt vẫn là bộ dáng cảnh giác.  

             Quản lý Hoàng quả thật bị làm cho phát điên rồi, thế mà bản thân lại bị xem như kẻ trốn thanh toán, Hoàng mỗ ông sao có thể làm loại chuyện này, không phải là đang nói đùa sao.  

             "Đưa hóa đơn cho trợ lý của tôi, hừ." Quản lý Hoàng vừa nói chuyện vừa hừ lạnh với Lâm Trạch Dương.  

             Trên mặt Lâm Trạch Dương đột nhiên xuất hiện một nụ cười, sau đó nhìn quản lý, nói: "Ông ta đã thanh toán rồi, nơi này của các anh có các loại túi zip không, tôi muốn gói đồ ăn. Chi phí đóng gói anh cũng tính lên đầu ông ta là được."  

             Vừa nói, Lâm Trạch Dương còn không ngừng nháy mắt với quản lý, như là đang nói "Anh hiểu không, tên ngốc kia nhiều tiền, không lợi dụng không được."  

             Nếu đây là động tác lén lút của hai người thì đương nhiên không sao cả, nhưng hiện tại có quản lý Hoàng đứng ở bên cạnh như hổ rình mồi.  

             Quản lý Hoàng nhịn không được dùng tay đỡ trán, cảm thấy đây là chuyện đả kích và nhục nhã nhất ông ta từng gặp.  

             "Lâm Trạch Dương, cậu chờ đó cho tôi." Nói xong, quản lý Hoàng đi thẳng về phía trước, không muốn nhìn Lâm Trạch Dương thêm một giây nào.  

             Nhìn bóng dáng của quản lý Hoàng, Lâm Trạch Dương không khỏi lắc đầu, nói: "Thật là một tên quỷ hẹp hòi."  

             Rất nhanh, Lâm Trạch Dương đã xách theo một túi lớn đựng đồ ăn được đóng gói, nhàn nhã đưa Triệu Vũ Yên ra khỏi quán rượu. Nơi này đại khái là lần đầu tiên có người đóng gói đồ ăn đến oanh oanh liệt liệt như vậy.  

             Rất nhanh, Lâm Trạch Dương đã đưa Triệu Vũ Yên xuống dưới lầu.  

             Dọc đường đi tâm trạng của Triệu Vũ Yên rất phức tạp. Vừa cảm kích sự giúp đỡ của Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương không coi cô ấy là con bài cho sự phát triển của công ty, còn trút giận cho cô ấy. Một mặt khác, trong lòng Triệu Vũ Yên có chút loạn, Lâm Trạch Dương nói lời kia rốt cuộc là có ý gì. Anh thật sự có suy nghĩ đó với cô ấy, muốn làm gì đó với toàn bộ cấp dưới của mình sao?  

             Nhưng thật ra chuyện khiến Triệu Vũ Yên lo lắng nhất chính là, hiện tại Lâm Trạch Dương có thể nói là đã hoàn toàn đắc tội với quản lý Hoàng.  

             Kiều Lan Nữ không có khả năng lấy được danh ngạch của cuộc triển lãm Bác Mỹ. Hơn nữa, còn rất có thể giống như lời quản lý Hoàng nói, tiếp theo Kiều Lan Nữ sẽ không nhận được đơn đặt hàng mới nào, thậm chí đơn đặt hàng trước kia, đối tác cũng có thể sẽ mất hết.  

             Đây là sức mạnh của quản lý Hoàng.  

             Nghĩ đến đây, Triệu Vũ Yên không khỏi nhìn về phía Lâm Trạch Dương.  

             "Đây là tự tôi đóng gói, cô đừng nghĩ tới việc lấy nó khỏi tay tôi." Lâm Trạch Dương rất cảnh giác, vội vàng cầm chặt cái túi to. Sau đó xoay người như đang chạy trốn, sợ chậm một bước sẽ bị Triệu Vũ Yên đoạt.  

             Triệu Vũ Yên lại sửng sốt, sau đó không biết vì sao khóe miệng cô ấy lại nhếch lên.  

             Có thể có rất nhiều người cảm thấy Lâm Trạch Dương có chút ngu ngốc, nhưng Lâm Trạch Dương thật sự ngốc sao. Lâm Trạch Dương chỉ làm theo ý muốn của mình mà thôi, anh trong suốt sạch sẽ. Cho nên mọi việc anh làm đều luôn hướng thẳng vào bản chất của vấn đề.    

             Không nhìn thấy Kiều Lan Nữ hiện tại sao, bởi vì Lâm Trạch Dương đã thay đổi nó hoàn toàn khác.  

             Cho dù Triệu Vũ Yên không thừa nhận cũng không được, Kiều Lan Nữ hiện tại là Kiều Lan Nữ tốt nhất từ trước tới nay.  

             Các nhân viên đều tràn đầy năng lượng chứ không hề lục đục với nhau giống như trước kia, họ đều một lòng một dạ nghĩ đến việc làm thế nào để công ty phát triển tốt hơn.  

             Mặc dù hiện tại Lâm Trạch Dương lại gặp phải rất nhiều phiền toái. Nhưng ít nhất, tình hình trong công ty đã ổn định.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play