Bộ phận tiêu thụ không hài lòng với bữa ăn này. 

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ở đây có một người tên là Trình Mạnh Cường. Sau khi Lâm Trạch Dương rời đi, Trình Mạnh Cường bắt đầu nói xấu Lâm Trạch Dương không ngừng. 

"Con người này sao lại keo kiệt như vậy? Mấy trăm đồng thôi cũng không trả? Còn cãi nhau với mình nữa? Đúng là không biết sống chết là gì.” 

“Mọi người nói xem, người như Lâm Trạch Dương có thể hoàn thành doanh thu một triệu trong vòng một tháng sao? Nếu anh ta hoàn thành được tôi sẽ ăn phân cho mấy người coi, đồ quê mùa đó thì làm gì biết gì cơ chứ.” 

“Sao Lâm Trạch Dương hài hước vậy? Anh ta là con khỉ chuyển bình cứu hộ tới hả?” 

Dưới sự lải nhải không ngừng của Trình Mạnh Cường, cuối cùng việc này cũng kết thúc, mọi người mãi mới có thể thở phào nhẹ nhõm. 

Triệu Cẩn Du đi tới quầy lễ tân, chuẩn bị thanh toán thì thấy thông báo hiện lên rằng hóa đơn đã thanh toán, sau đó nhân viên phục vụ đưa ra cho cô ta một tấm thẻ ngân hàng màu đen. 

Nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng này, lông mày Triệu Cẩn Du nhướng lên, đây là thẻ đen, chỉ khách hàng vô cùng cao cấp của ngân hàng mới có, truyền thuyết về loại thẻ đen này không đùa được đâu! 

Với thân phận của Triệu Cẩn Du, cô ta cũng chỉ nghe qua chứ chưa từng nhìn thấy tận mắt, không ngờ rằng hôm nay lại có thể cầm nó trong tay. 

"Ai đưa thẻ này cho anh?" Triệu Cẩn Du tò mò hỏi, trong số những người mà cô ta quen biết, ngay cả Tần tổng cũng chưa đủ tư cách để nhận được tấm thẻ đen này đâu? 

"Một vị đồng nghiệp của cô, anh ấy bảo tôi đưa tấm thẻ này cho cô là được." Thái độ của nhân viên phục vụ vô cùng cung kính. 

Triệu Cẩn Du liền nghĩ tới Lâm Trạch Dương, nhưng làm sao mà Lâm Trạch Dương lại có được loại thẻ này? 

"Tôi có thể hỏi một chút về hạn mức của thẻ này không?" Triệu Cẩn Du không nhịn được tò mò hỏi. 

Nhân viên phục vụ rất cung kính đáp: "Thưa quý khách, vấn đề này thuộc về quyền hạn của ngân hàng, chỉ có ngân hàng mới có thể cho biết hạn mức của thẻ là bao nhiêu.” 

Triệu Cẩn Du gật đầu nhưng trong lòng vẫn tràn ngập câu hỏi, cô ta còn muốn hỏi thêm nhưng đã bị người của tổ tiêu thụ gọi nên chỉ đành rời đi. 

Sau khi đuổi kịp đám người của tổ tiêu thụ, Triệu Cẩn Du lại nghe Trình Mạnh Cường nói xấu Lâm Trạch Dương là một tên vừa nghèo vừa quê. Cô ta cầm tấm thẻ đen trong tay, trong lòng có suy nghĩ nhưng không nói gì, chỉ hứng thú nhìn Trình Mạnh Cường. 

...... 

Lúc Lâm Trạch Dương về đến nhà, Tần Quân Dao đã đón Manh Manh về từ lâu. 

Hình như Manh Manh có chút không vui, chỉ bĩu môi ôm một con búp bê mà không nói lời nào. 

"Manh Manh, rốt cuộc con bị làm sao vậy? Mau nói đi! Mẹ đã nói với con rồi, nếu có chuyện gì phải nói cho mẹ biết, con không nói thì làm sao mà mẹ biết được con bị làm sao? Con còn làm như vậy nữa là mẹ tức giận đó!” 

Tần Quân Dao cau mày, vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc. 

"Mẹ xấu, mẹ bắt nạt Manh Manh! Hu hu..." Manh Manh hét lớn một tiếng, ôm theo búp bê nhào lên sô pha mà khóc lớn. 

Tần Quân Dao tuy là một người mẹ, nhưng dù sao cô cũng là một sát thủ cấp S nên không thể giống với những bà mẹ bình thường, không luống cuống chút nào mà ngược lại còn vô cùng bình tĩnh mà nói: "Tần Manh Manh, con còn như vậy mẹ sẽ tức giận! Mẹ mà tức giận sẽ đánh mông con!" 

“Hu hu..." Manh Manh không thèm để ý tới Tần Quân Dao, ôm búp bê khóc to, một khi trẻ con đã khóc thì không tha thiết chơi bời gì nữa. 

Tần Quân Dao hít sâu một hơi, giơ tay lên chuẩn bị đánh mông Manh Manh. 

Nhưng tay cô đã bị bắt lấy, Tần Quân Dao phản ứng theo bản năng. Thân thủ của sát thủ cấp S phải nhạy cảm tới mức nào cơ chứ, cô cúi xuống xoay người, đầu gối đá lên. 

Thế nhưng rất nhanh Tần Quân Dao đã phát hiện ra động tác của cô không có chút tác dụng nào. Bàn tay bị nắm truyền đến cảm giác đau nhức, cô vừa định trở mình đã bị ôm chặt lấy, không thể nhúc nhích. 

Tần Quân Dao vừa định dùng đầu đập vào người kia nhưng cô đã nhanh chóng nhìn được người phía sau là ai. 

Lâm Trạch Dương cau mày, dùng tay đẩy nhẹ Tần Quân Dao sang một bên, lạnh lùng nhìn cô: "Manh Manh cũng là con của tôi, ai cho cô đánh nó!” 

Tần Quân Dao nhất thời quên đi chuyện vừa rồi, lửa giận lại bốc lên: "Tôi đang giáo dục con, liên quan gì đến anh.” 

Lâm Trạch Dương không để ý tới Tần Quân Dao mà ôm lấy Manh Manh, nhẹ giọng an ủi: "Manh Manh làm sao vậy? Đừng sợ, bố ở đây.” 

Không biết vì sao, khi Lâm Trạch Dương nhìn thấy Manh Manh lớn tiếng khóc, trong lòng anh cũng thấy rất đau. 

"Bố, bố..." Manh Manh phát hiện là Lâm Trạch Dương thì nhanh chóng vùi đầu vào trong lòng anh. 

"Được rồi được rồi, không sao đâu, bố ở đây rồi." Lâm Trạch Dương theo bản năng lấy tay vuốt ve lưng Manh Manh. 

"Con không gặp mẹ đâu, mẹ đi đi." Sau khi Lâm Trạch Dương ôm Manh Manh ngồi xuống, Manh Manh lớn tiếng hét với Tần Quân Dao. 

Tần Quân Dao tức đến mức cười thành tiếng, xem con gái của cô kìa! Một mình cô nuôi con bé mấy năm nay để rồi giờ nó hét lên không muốn gặp cô như vậy à? 

Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút: "Hay là bây giờ cô tạm thời về phòng đã?” 

Tần Quân Dao nhìn Lâm Trạch Dương, lại nhìn qua Manh Manh, tuy không tình nguyện nhưng cô vẫn đi về phía phòng của Lâm Trạch Dương, cô không muốn khiến con gái buồn. 

Tần Quân Dao đi một mạch về phòng Lâm Trạch Dương, trên mặt không có chút vui vẻ nào, hẳn là rất buồn với phản ứng của Manh Manh. 

Sau khi vào phòng, tâm trạng của Tần Quân Dao cuối cùng cũng ổn định lại, cô nhớ một lượt sự việc vừa rồi, khẽ nhíu mày. 

Vừa rồi Lâm Trạch Dương đến gần cô khi nào? Tại sao cô hoàn toàn không phát hiện ra? Rõ ràng thân thủ của cô rất nhanh nhưng tại sao vẫn bị Lâm Trạch Dương ôm lấy? 

Hình như cô đã quá lơ là, không thể tiếp tục thiếu cảnh giác được nữa, tuy hiện tại tổ chức sát thủ đã gỡ treo thưởng xuống nhưng biết đâu còn có nguy hiểm gì đang ẩn giấu thì sao? 

Tần Quân Dao nghĩ vậy, cô cho rằng tất cả vấn đề đều nằm ở mình, không hề nghĩ tới lỡ đâu vấn đề lại nằm trên người Lâm Trạch Dương. 

Trong phòng khách. 

"Manh Manh, con có thể nói cho bố biết đã xảy ra chuyện gì không? Sao con lại không vui?” Lâm Trạch Dương hỏi Manh Manh đang vui vẻ trong lòng mình. 

"Các bạn cùng lớp trong trường mầm non bắt nạt con! Bọn họ nói con không có bố, trước kia con không có bố thật nhưng bây giờ con đã có bố rồi, không ai tin con cả, họ nói con là đồ lừa đảo, nói tại sao con có bố mà bố không đến đón con, bọn họ là người xấu..." 

Sau khi nói xong, Manh Manh khóc nức nở. 

Lâm Trạch Dương hít sâu một hơi, không biết tại sao lại cảm thấy vô cùng đau lòng, anh không dám hứa hẹn lung tung với con bé vì bây giờ anh vẫn chưa thể xác định Manh Manh có phải là con gái mình hay không. 

Trẻ con cũng chỉ là trẻ con, sau khi nói ra ấm ức trong lòng thì không nhớ gì nữa, bắt đầu chăm chú xem TV. 

"Logger Vick rất hay." Nói xong, Manh Manh chuyển kênh. 

"Cừu vui vẻ hay hơn." Lâm Trạch Dương lại bật trở về. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play