“Hừ, người Mỹ các cô nghèo đến như vậy sao, ngay cả quần áo cũng không mua nổi, có cần tôi cho cô mượn ít tiền không?”
Còn chưa đợi Lâm Trạch Dương phát biểu ý kiến, giọng điệu đầy trào phúng của Lý Tuyết Tinh đã vang lên, ánh mắt đánh giá Nicole từ trên xuống dưới, trên mặt ngập tràn sự khinh thường.
“Hừ, chị gái à, có phải mắt cô không tốt không, cô không biết mặc quần áo sao. Sống đến từng này tuổi rồi, sống thành con cún rồi sao.” Tầm mắt của Nicole rơi xuống bờ vai Lý Tuyết Tinh, miệng cô ấy nhếch lên, giọng điệu càng cứng rắn.
“Hừ.” Hai người phụ nữ cùng lúc hừ một tiếng, trên mặt hiện vẻ tức giận.
Mà vào lúc này, Lâm Trạch Dương đã đi đến trước mặt hai người, đứng giữa Nicole và Lý Tuyết Tinh.
“Chuyện này, tôi đi đâu ngủ cũng được.” Lâm Trạch Dương cười ha ha nhìn trái nhìn phải.
“Cút!” Hai người phụ nữ đồng thanh đáp lại, cùng lúc trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương, sau đó…
Rầm rầm.
Hai tiếng động lớn liên tiếp vang lên, hai cảnh cửa phòng đóng chặt lại.
Lâm Trạch Dương lại nhìn trái nhìn phải, anh cảm thấy rất uất ức, sau đó Lâm Trạch Dương nhìn về phía trước và nói: “Đúng là phụ nữ đều bị điên hết rồi, thật không hiểu nổi bọn họ nghĩ cái gì.”
Cuối cùng Lâm Trạch Dương vốn dĩ được cưng chiều nhất lại trở thành người cô đơn trong chốc lát, tiếp tục đáng thương làm công việc vĩ đại ngủ ở phòng khách của mình.
Ngày hôm sau, Lâm Trạch Dương dậy rất sớm.
Nhưng mà anh phát hiện ra, Lý Tuyết Tinh và Nicole còn dậy sớm hơn cả anh. Lúc ấy, hai người phụ nữ đã đứng trước phòng bếp rồi.
Lâm Trạch Dương rất hưởng thụ, mặc dù hôm qua không được ngủ trong phòng nhưng có vẻ hôm nay anh sẽ có một bữa sáng thịnh soạn để ăn rồi. Không phải cả Nicole cả Lý Tuyết Tinh đều muốn làm bữa sáng sao, như vậy anh sẽ có hai phần ăn.
“Lâm Trạch Dương, anh muốn ăn bữa sáng của ai làm?” Lý Tuyết Tinh và Nicole đều là vẻ mặt cười dịu dàng nhìn về phía Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương sững người, sau đó nói ra lời thật lòng: “Hai người làm cùng nhau không phải tốt rồi sao.”
“Đi chết đi.” Nicole mắng anh.
“Lưu manh.” Lý Tuyết Tinh trợn mắt nhìn Lâm Trạch Dương một cái.
Lâm Trạch Dương chỉ cảm thấy không biết phải làm sao, anh hoàn toàn không hiểu tình hình gì đang diễn ra. Sau đó Lâm Trạch Dương cảm thấy cuộc đời mình càng trở nên bi thảm hơn, bởi vì hai người phụ nữ này đứng trước phòng bếp hai mươi phút đồng hồ cũng không có động tay làm gì.
Cũng chính là nói, Lâm Trạch Dương không có cơ hội được ăn bữa sáng rồi.
Lâm Trạch Dương thật sự không hiểu, nghĩ đến vỡ đầu cũng không hiểu nổi, hai người này có lúc đối với anh dịu dàng không ai so được như con cừu non, có lúc lại độc ác với anh như con sói vậy.
Lâm Trạch Dương cảm thấy không nên nghĩ nữa, đi làm luôn còn hơn.
Nhờ có sự cải chính của Lâm Trạch Dương, số lượng nhân viên nữ của Kiều Lan Nữ đã giảm bớt đi, nhưng mà tâm trạng của mỗi một người nhân viên đều rất tích cực, như thể bọn họ sắp làm ra được chuyện lớn.
Điều này làm cho Lâm Trạch Dương vô cùng tận hưởng, bởi vì như thế này thì anh không cần phải quan tâm tới chuyện gì, có thể bỏ qua mọi thứ và đắm chìm vào bộ phim hoạt hình mà mình không thể xem hết ở nhà.
Nhưng mộng đẹp thì chóng tan, cảnh đẹp chẳng được bao lâu thì đã có người đến làm phiền Lâm Trạch Dương.
“Tổng giám đốc Lâm, có một tin xấu cho cậu.” Triệu Cẩn Du đi vào, cô cau chặt mày lại, thậm chí còn không tán tỉnh Lâm Trạch Dương như ngày thường vẫn làm khi nhìn thấy anh.
“Tin xấu gì cơ?” Lông mày của Lâm Trạch Dương cũng không nhịn được mà nhướng lên.
“Là đối thủ cạnh tranh trước đây của chúng ta, Kiều Diễm Nữ Nhân. Những nhân viên bị cậu sa thải lúc đó đã đi đến Kiều Diễm Nữ Nhân làm việc, người trong số này còn bao gồm cả phó tổng giám đốc trước đây của chúng ta là Ngô Cao Lục.” Triệu Cẩn Du càng nói thì sắc mặt lại càng trở nên nghiêm trọng.
Những người này đều là những người thân thuộc Kiều Lan Nữ hơn bất kì ai khác, bọn họ nếu như đi đầu quân cho công ty của đối thủ cạnh tranh, có thể tưởng tượng ra được đả kích lớn như thế nào đối với Kiều Lan Nữ.
Bọn họ quen thuộc hành động của Kiều Lan Nữ, biết được phương thức bán hàng của người ở Kiều Lan Nữ, thậm chí còn nắm chắc một bộ phận lớn tài nguyên khách hàng của Kiều Lan Nữ. Mỗi một điều này đều là đón đánh mạnh giáng vào Kiều Lan Nữ.
“Ừ, rất tốt đấy, tôi nhìn bọn họ cũng thảm lắm rồi, nhanh như vậy đã tìm được công việc mới, người nhà bọn họ cũng không cần phải chịu đói khổ nữa. Chỉ có điều, nói đi nói lại, tin xấu mà chị vừa mới nói là gì thế?” Lâm Trạch Dương cảm thán một chút, lại một lần nữa nhìn Triệu Cẩn Du.
“...” Mặt Triệu Cẩn Du xám xịt lại, Lâm Trạch Dương quả nhiên vẫn là Lâm Trạch Dương, biểu hiện trước đây của anh đều bị mọi người hiểu lầm rồi.
Triệu Cẩn Du cũng tính là thân quen với Lâm Trạch Dương, vì thế nên trước đây cô đã từng suy đoán qua, không cảm thấy Lâm Trạch Dương đột nhiên biến thành một con cáo già đáng sợ thâm sâu, bây giờ xem ra…
“Kiều Diễm Nữ Nhân là đối thủ cạnh tranh của chúng ta.” Triệu Cẩn Du là trợ thủ đắc lực của Tần Quân Dao, khi Tần Quân Dao rời đi, cô ấy đã nhờ cô trợ giúp cho Lâm Trạch Dương, vì vậy Triệu Cẩn Du chỉ có thể phân tích kĩ càng cho Lâm Trạch Dương.
“Ý của chị là Kiều Diễm Nữ Nhân sẽ tạo ra uy hiếp rất lớn cho chúng ta sao?” Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng hiểu đạo lý bên trong là gì.
“Đúng vậy.” Triệu Cẩn Du không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm, may mà logic cơ bản và ý thức kinh doanh của Lâm Trạch Dương vẫn còn.
“Tôi đã biết rồi.” Lâm Trạch Dương nói xong thì phất tay với Triệu Cẩn Du.
Triệu Cẩn Du còn tưởng rằng Lâm Trạch Dương sẽ nói gì với mình nữa, không ngờ anh lại trực tiếp cho cô rời đi. Nhưng mà Lâm Trạch Dương là tổng giám đốc, cô còn có thể làm gì chứ, chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Nhưng mà Triệu Cẩn Du vừa đợi thì đợi đến chiều Lâm Trạch Dương vẫn chưa có bất kỳ phản ứng nào.
Triệu Cẩn Du không ngồi yên được nữa, cô lại đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc một lần nữa, sau đó Triệu Cẩn Du phát hiện Lâm Trạch Dương thế mà lại đang xem phim hoạt hình, hơn nữa còn cười vui vẻ, căn bản không giống như đang âu lo suy nghĩ.
Triệu Cẩn Du không nhịn được mà hít một hơi thật sâu, mới có thể miễn cưỡng đè lồng ngực đang phập phồng xuống.
“Tổng giám đốc Lâm, cậu không nghĩ cách gì sao?” Triệu Cẩn Du nói với Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương sững người nhìn Triệu Cẩn Du, đáp lại: “Nghĩ cách gì chứ, xem phim hoạt hình mà cũng cần nghĩ cách gì à?”
“...” Triệu Cẩn Du bắt đầu có chút ý kiến với Lâm Trạch Dương rồi, bao rơm như thế này tại sao tổng giám đốc Tần lại có thể đưa cậu ta lên vị trí này chứ. Kiều Lan Nữ sắp xong rồi…
“Tôi đang nói chuyện sáng nay tôi đã báo cáo với cậu, cậu phải nghĩ ra cách gì để đối phó với Kiều Diễm Nữ Nhân.” Triệu Cẩn Du cảm thấy bản thân mình không nên vòng vo nữa.
“Bây giờ bọn họ đang làm cái gì chưa?” Lâm Trạch Dương hỏi Triệu Cẩn Du.
“Chưa làm gì.” Triệu Cẩn Du lắc lắc đầu.
“Chưa làm gì còn muốn tôi nghĩ cách gì chứ.” Lâm Trạch Dương nhìn Triệu Cẩn Du giống như nhìn một kẻ ngốc.
Triệu Cẩn Du nhận ra bản thân vậy mà không còn lời nào để nói nữa, cô thật sự sắp bị tức chết rồi, tên Lâm Trạch Dương thật sự là một kẻ ngu xuẩn. Chờ người ta làm ra chuyện gì rồi thì Kiều Lan Nữ còn có thời gian phản ứng lại sao.