Tất cả mọi sinh vật đều khát khao tự do, kể cả con người. Hoặc trong số tất cả các sinh vật, con người chính là loài khát khao tự do nhất.
Cho nên, khi một người muốn đi làm chuyện gì đó, lại đột nhiên có người ép buộc hắn phải làm cùng một chuyện, lúc đó hắn rất có thể sẽ không làm chuyện này.
Tâm lý của Lý Tuyết Tình chính là như vậy, bởi vì người trong nhà ép buộc, cô ta vốn có cảm tình với Lâm Trạch Dương, nhưng thoáng cái lại không biết nên đối mặt với anh như thế nào, thậm chí còn mơ hồ xuất hiện một ít khoảng cách.
Vốn dĩ tối nay Lý Tuyết Tình quyết định lành làm gáo, vỡ làm muôi*, chuẩn bị đem mình giao cho Lâm Trạch Dương. Nhưng anh lại làm cho cô yên tâm, cảm thấy Lâm Trạch Dương vẫn là Lâm Trạch Dương như trước, vẫn là người mình thích. Rõ ràng cô cũng mặc đồ ngủ gợi cảm như vậy, anh lại chạy một mình đến trong phòng của cô, sau đó lại trực tiếp khóa trái cửa, bộ đồ ngủ gợi cảm này mặc cũng như không.
Quan hệ của con người quả thật đều vi diệu đến như vậy, có thể bởi vì chút chuyện nhỏ liền trở mặt với nhau, nhưng cũng có thể bởi vì một chút biến hóa mà hấp dẫn lẫn nhau.
Ngô Thiên Hùng vốn không chán ghét Lâm Trạch Dương, cùng lắm hắn ta chỉ bất mãn với vị trí tổng giám đốc của Lâm Trạch Dương mà thôi, không có thâm thù đại hận gì đối với Lâm Trạch Dương.
Bây giờ Ngô Thiên Hùng lại không nghĩ như vậy, hắn ta cảm thấy Lâm Trạch Dương chính là một tên khốn tận cấp ba mươi.
Có tổng giám đốc như anh thì Kiều Lan Nữ sao có thể phát triển được chứ, anh với tư cách là tổng giám đốc có thể có một chút giác ngộ không hả, mặc dù anh không muốn làm việc chăm chỉ nhưng tốt xấu gì thì cũng phải đi làm đúng giờ chứ.
Ngày hôm qua phải chờ cả một ngày tại hội nghị, Ngô Thiên Hùng và tất cả quản lý đã có chút không kiên nhẫn, bây giờ Ngô Thiên Hùng lại phải đợi cả buổi sáng
Ngô Thiên Hùng cảm thấy thắt lưng của mình sắp chống đỡ không nổi, nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng bị đứt đoạn, đến lúc đó tổng giám đốc không làm được, lại trở thành tàn phế sao?
Ngẫm lại, Ngô Thiên Hùng cảm thấy mình thật sự có chút coi trọng Lâm Trạch Dương, đây hoàn toàn là một tên phế vật, quản lý trong công ty đều có cục diện như vậy, anh ta lại có thể thản nhiên thờ ơ, người có nhận thức bình thường hẳn lúc này đã chắc chắn trở nên điên loạn rồi
Nhưnghắn ta cũng bất đắc dĩ, hôm nay nếu đã tới rồi, buổi chiều vẫn phải kiên trì một chút
Sau giờ nghỉ trưa, quản lý của Kiều Lan Nữ một lần nữa đều tập hợp trong phòng họp.
Chẳng qua, phòng họp lúc này cũng không còn đè nén như ngày hôm qua nữa, càng không có bất kỳ bầu không khí khẩn trương nào, tất cả mọi người đều nghị luận sôi nổi.
“Ông nói xem, rốt cuộc Lâm Trạch Dương đã xảy ra chuyện gì, đã liên tục hai ngày cậu ta không xuất hiện, có phải là thấy sợ hãi hay không ”
“Tôi cũng thấy như vậy, không phải hôm nay ngay cả trong công ty cũng không tới sao? Dù sao Lâm Trạch Dương vẫn còn quá trẻ, cũng không biết Tần tổng nghĩ như thế nào mà lại để cho một thanh niên không có kinh nghiệm như Lâm Trạch Dương làm tổng giám đốc, tôi xem nếu cứ tiếp tục như vậy thì Kiều Lan Nữ sẽ bị phá sản ”
"Mấy người đã nghe chưa? Lúc Lâm Trạch Dương vừa mới tới, làm một nhân viên bình thường đã dám cãi nhau với chủ quan của cậu ta. Người như vậy, tôi cảm giác có thể sẽ không dễ dàng đối phó, có lẽ cậu ta đang giấu chiêu cuối. ”
“Chiêu cuối cái gì chứ, chẳng lẽ cậu ta còn dám sa thải toàn bộ quản lý chúng ta sao?”
Nghe được người này nói như vậy, trên mặt mọi người đều lộ ra nụ cười châm biếm, sau đó liên tục lắc đầu. Đại khái là chỉ có kẻ ngốc mới có thể làm những chuyện như vậy.
Công ty tồn tại được căn bản đều là do nhân lực, nếu lớp quản lý của công ty đều bị sa thải, ai sẽ chống đỡ công ty, kết cấu công ty còn hoạt động như thế nào được nữa chứ.
Đúng vào lúc này, cửa văn phòng đang đóng chặt đột nhiên lại mở ra.
Tầm mắt mọi người đều tập trung qua.
Người đang đứng ở ngoài cửa chính là Lâm Trạch Dương, anh cuối cùng cũng xuất hiện
Phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình, Lâm Trạch Dương có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, sau đó hướng về mọi người nở nụ cười rồi còn phất phất tay, nói: "Xin chào mọi người, không ngờ mọi người vậy mà vẫn còn ở đây, tôi cứ tưởng lại không kịp nữa chứ.”
Nghe được những lời này của Lâm Trạch Dương, tất cả mọi người đều không biết nên cảm thấy thế nào, lại không kịp thời gian, cậu rất vội sao? Rốt cuộc hôm qua cậu đã làm gì mà phải khiến bọn tôi chờ cả một ngày, hôm nay bọn tôi cũng phải chờ hơn nửa ngày.
Sau đó, Lâm Trạch Dương đến vị trí trên cùng.
Lúc này Ngô Thiên Hùng đang ngồi ở vị trí tổng giám đốc, thấy Lâm Trạch Dương đang đi về phía mình, hắn ta lại không có ý muốn tránh ra.
Trong lòng mọi người lúc này đều trở nên căng thẳng và kích động, Lâm Trạch Dương vừa tới, không ngờ màn kịch lớn nhanh như vậy đã bắt đầu?
Ánh mắt của Ngô Thiên Hùng nhìn Lâm Trach Dương tràn đầy khiêu khích, hiển nhiên như muốn nói, tôi chờ cậu lâu như vậy rốt cuộc cậu cũng đã tới, cuối cùng thì cậu phải bại dưới tay tôi.
Vẻ mặt của Lâm Trạch Dương lại tò mò nhìn hắn ta, nói: "Anh là Ngô Thiên Hùng sao?"
Ngô Thiên Hùng đã nghĩ qua tất cả phản ứng của Lâm Trạch Dương, nhưng lại không ngờ lời mở đầu của anh lại là một câu kém hiểu biết đến như vậy, cho nên kiêu ngạo ngẩng đầu lên, cũng không nói gì.
"Vị trí này là của tôi, cảm phiền anh nhường chỗ.” Lâm Trạch Dương rất lễ phép nói với Ngô Thiên Hùng.
Đương nhiên hắn ta sẽ không tránh ra, ánh mắt nhìn Lâm Trạch Dương càng giống như nhìn một tên ngốc, có quỷ mới nhường chỗ cho cậu, hôm nay mục đích đến nơi này của tôi chính là đoạt vị trí này
Vẻ mặt của Lâm Trạch Dương khó xử, nói: "Bây giờ tôi nên làm gì đây?"
Mọi người ở phía dưới thấy thế, ai nấy cũng đều lắc đầu, biết Lâm Trạch Dương là một tên vô dụng nhưng thật không ngờ anh lại có thể ngu ngốc đến trình độ như vậy, chỉ là một tình huống đơn giản cũng không có cách để giải quyết. Hơn nữa rõ ràng biết ý đồ của Ngô Thiên Hùng, ngay cả một chút chuẩn bị trước đó cũng không có, vội vàng tới đây chính là thiên lý tặng đầu người trong truyền thuyết, đồng đội heo sao
Vào lúc này, Lâm Trạch Dương lại nhìn Ngô Thiên Hùng, nói: "Anh thật sự không đi?"
Hắn ta lại cười lạnh lần thứ hai, vẫn là không nói gì.
"Haizz." Lâm Trạch Dương thở dài một tiếng, sau đó lắc đầu đi ra ngoài.
Người trong phòng hội nghị đều ngây ngẩn cả người lần nữa, đây là tình huống gì đây, chẳng lẽ chuyện cứ như vậy kết thúc, Lâm Trạch Dương cứ như vậy nhường vị trí này cho Ngô Thiên Hùng để từ nay về sau hắn ta trở thành tổng giám đốc công ty, tình tiết này có phải có hơi khinh suất một chút không?
Hoàn toàn không có long tranh hổ đấu như trong tưởng tượng.