Hạ trùng bất khả ngữ băng*, kiến càng lay cây, lấy trứng chọi đá, đây không phải là chuyện tự chịu diệt vong.  

             *Hạ trùng không thể ngữ băng: Tạm dịch: Chẳng thể đàm luận về băng giá với côn trùng mùa hạ (ý nghĩa gần giống câu ếch ngồi đáy giếng.)  

             Ngô Thiên Hùng là một người tính toán kỹ càng rồi mới hành động, hắn ta làm việc luôn chú ý đến thủ đoạn và mưu kế,  cảm thấy không có một việc nào trên thế giới này là ngẫu nhiên xảy ra cả, tất cả thành công đều là dựa vào tính toán tinh vi, logic cẩn thận, cùng chuẩn bị trước sẽ không để lại hậu quả.  

             Vì vậy, lòng tin sẽ đánh bại Lâm Trạch Dương của hắn ta là một trăm phần trăm, hoặc nếu nói bằng cách khác, ngay từ ban đầu Ngô Thiên Hùng vốn không đem Lâm Trạch Dương để vào trong mắt, mục tiêu chân chính của hắn ta là Tần Quân Dao.  

             Tần Quân Dao là người có quyền khống chế Kiều An Nữ một cách tuyệt đối, chuyện này, hắn ta  đã không thể nhịn được nữa,là một người đàn ông, làm sao có thể sẽ khuất phục dưới tay một người phụ nữ, mặc dù người phụ nữ này có vẻ ngoài rất phiêu lãng, mà còn rất có năng lực.  

             Vì vậy, từ rất lâu về trước, Ngô Thiên Hùng cũng đã thu lòng người. Đương nhiên, vốn bây giờ còn chưa phải thời cơ tốt nhất, nhưng mà hiện tại Tần Quân Dao không ở công ty, chỉ còn lại một tên nhóc ngốc Lâm Trạch Dương không biết có được loại vận cứt chó gì, hắn ta cảm thấy mình chỉ cần dùng một ngón chân là đủ rồi.  

             Ngô Thiên Hùng vì bảo trì phong độ của mình, để cho người ta cảm thấy mình đã tính toán kỹ càng, cho nên tư thế ngồi của hắn ta có vẻ rất là tùy ý, nhưng hắn ta làm sao có thể đang ngồi tùy ý được, mỗi một động tác của hắn ta, mỗi một ánh mắt, thậm chí là thân thể nghiêng sang trái hay là bên phải bao nhiêu độ, đều đã trải qua tính toán nghiêm ngặt, vì vậy…  

             Ngồi nguyên một buổi sáng, Ngô Thiên Hùng có cảm giác eo của mình đau đến mức dù đứng lên cũng không đứng được.  

             Chết tiệt, tên Lâm Trạch Dương này đang nghĩ cái gì vậy, làm sao anh ta có thể không xuất hiện trong cả buổi sáng? Anh ta không biết bây giờ tình huống như nào sao?  

             Những nhân viên quản lý ở dưới kia đã sớm không còn chút kiên nhẫn nào nữa, nhưng bởi vì Ngô Thiên Hùng ngồi ở phía trên nên cũng không dám hành động. Thế nhưng mà bây giờ đã là thời gian nghỉ ngơi giữa trưa rồi.  

             Coi như giữa trưa bọn họ không cần nghỉ ngơi, thì bọn họ vẫn phải ăn cơm, có vẻ như cả buổi sáng họ chưa làm gì nhưng tinh thần lại tập trung cao độ và khẩn trương khiến cho năng lượng hao tổn lớn, nếu không ăn thì sẽ té xỉu.  

             Cho nên, tất cả mọi người ở phía dưới đều có chút rục rịch.  

             Kỳ thật bây giờ Ngô Thiên Hùng còn nóng lòng hơn những người khác nhiều, hắn ta đã sớm ngồi không yên, đã sớm muốn tìm một chỗ để nằm xuống, thế nhưng khí thế không dễ dàng gì mới góp ra được, nếu như lúc này tất cả mọi người rời khỏi, Lâm Trạch Dương đột nhiên xuất hiện, lúc đó chẳng phải…  

             Cuối cùng, vẫn có người đứng lên, sau đó tất cả mọi người đều nhìn về phía người này.  

             "Chúng ta đi ăn cơm trưa trước, buổi chiều lại tiếp tục." Người này một mặt xấu hổ mỉm cười.  

             Sau đó mọi người trong phòng họp bắt đầu di chuyển, rồi mọi người đứng dậy ra khỏi chỗ ngồi.  

             Ngô Thiên Hùng thấy vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rốt cục có thể nghỉ ngơi một chút.  

             "Mọi người nói xem, tên gia hỏa Lâm Trạch Dương này đang tính dùng thủ đoạn gì vậy? Vì sao anh ta lại không tới đây trong tình huống này, tất cả nhân viên quản lý trong sáng nay đều không làm việc, việc này đối với Kiều Lan Nữ mà nói sẽ là một tổn thất rất lớn nếu như tình cờ có một khách ùng quan trọng xuất hiện.  

             Ở trong một phòng nào đó của khách sạn, Ngô Thiên Hùng và mấy thủ hạ tâm phúc của mình cùng ngồi một chỗ, hắn ta thật sự đã nghĩ mãi mà không ra, đã suy nghĩ vô số loại phỏng đoán, nhưng phản ứng của Lâm Trạch Dương không trùng với bất kỳ cái nào trong dự liệu.  

             "Có lẽ là Lâm Trạch Dương biết chúng ta khí thế hung hãn, cho nên hắn sợ hãi không dám xuất hiện."  

             "Ừ, rất có thể. Lâm Trạch Dương đã liên lạc với giám đốc Tần, đang chờ giám đốc Tần trở về giải quyết vấn đề."  

             "Nếu là như vậy, hẳn buổi chiều giám đốc Tần liền sẽ trở lại công ty, đến lúc đó tất cả sẽ kết thúc."  

             Đám người cùng nói chuyện, không khỏi đều nhìn về phía Ngô Thiên Hùng.  

             Ngô Thiên Hùng khóe miệng không khỏi cong lên, hiển nhiên là hắn ta đồng ý với cách nói của mấy người này, mục đích cuối cùng của hắn chính là như vậy.  

             Chỉ cần Tần Quân Dao trở về, Ngô Thiên Hùng liền có thể bức bách Tần Quân Dao đem vị trí tổng giám đốc nhường lại cho hắn, người đàn ông ngồi vị trí tổng giám đốc của Kiều Lan Nữ nhất định phải là hắn ta- Ngô Thiên Hùng.  

             Buổi chiều, Ngô Thiên Hùng vẫn mang theo toàn bộ tầng quản lý Kiều Lan Nữ ngồi xuống trong phòng họp.  

             Theo thời gian trôi qua, sắc mặt hắn ta càng ngày càng khó coi, ba giờ, bốn giờ, năm giờ, mắt thấy sắp tới sáu giờ sẽ tan tầm.  

             Nhưng Lâm Trạch Dương vẫn không xuất hiện, Tần Quân Dao cũng không xuất hiện.  

             Đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, tất cả mọi người trở nên có chút sốt ruột.  

             Trương Đức Thiện không phải là một người đàn ông đặc biệt dũng cảm, hay nói cách khác, anh ta chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, những tranh chấp với cơ cấu cấp trên của công ty không có liên quan gì đến anh ta.  

             Anh ta chỉ hy vọng làm việc của mình cho tốt, lĩnh lương của mình, trải qua cuộc sống bình thường nhưng yên ổn, có thể làm cho một nhà ba người đều trải qua thoải mái cũng đã đủ rồi!  

             Sở dĩ Trương Đức Thiện sẽ xuất hiện ở đây, hoàn toàn là bởi vì tất cả mọi người đều đến đây, sau đó tạo thành cho anh ta một loại ảo giác, Lâm Trạch Dương sẽ dễ dàng bị Ngô Thiên Hùng đuổi xuống đài. Thế nhưng mà tình huống bây giờ đã trở nên khó bề phân biệt rồi.  

             Anh ta cũng không muốn nằm trong vũng nước đục này, chỉ muốn rời khỏi chỗ này.  

             Kỳ thật người có suy nghĩ giống như Trương Đức Thiện chiếm đại đa số, dù sao tất cả mọi người đều là người bình thường, hơn nữa tuổi tác cũng đã đến một mức nhất định, dã tâm cùng vọng tưởng khi còn trẻ, đã bị năm tháng mài mòn sạch sẽ.  

             Hiện tại phần lớn bọn họ đều có gia đình, thứ họ cần nhất là sự an ổn.  

             Cho nên, lúc sáu giờ chiều đến, rất nhiều người liền nhao nhao rời đi.  

             Rất nhanh, trong phòng họp, chỉ còn lại có Ngô Thiên Hùng và thủ hạ tâm phúc của hắn ta.  

             Ngô Thiên Hùng lại thấy đau eo, nhưng hắn ta là một người đàn ông chuyện nghiệp, cho nên cố nín lại, hiện tại tình huống trở nên phức tạp, hắn ta muốn thức tỉnh mười hai phần tinh thần.  

             Vừa rồi, Ngô Thiên Hùng đã chú ý tới vẻ mặt biến hóa của mọi người.  

             "Cái tên Lâm Trạch Dương không hề đơn giản, lúc trước hắn biểu hiện ra sự liều lĩnh, lỗ mãng, đều chỉ là ngụy trang. Hôm nay anh ta dùng chiêu dĩ dật đãi lao*, cố ý đem chúng ta chờ đợi ở đây, chính là đã biết trong chúng ta khẳng định có rất nhiều người ý chí không đủ kiên định, cố ý làm chúng ta bỏ cuộc."  

             *Dĩ dật đãi lao: là cách đánh làm hao mòn sức địch, khiến địch phải phân tán.  

             Không tệ, thật sự không tệ.  

             "Có điều, nếu như thế này, việc này mới có chút thú vị, nếu như Lâm Trạch Dương không có chút bản lãnh nào, tôi đánh bại anh ta cũng không có bất kỳ chút cảm giác thành tựu nào, Lâm Trạch Dương anh cứ đợi đi, đến ngày mai, tôi sẽ cho anh biết,ở trước mặt Ngô Thiên Hùng tôi anh chẳng là cái thá gì."   

             Nói chuyện xong, Ngô Thiên Hùng từ chỗ ngồi đứng lên, sau đó vung tay lên, liền mang theo thủ hạ của mình vội vàng rời đi.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play