"Anh cút ra ngoài cho tôi." Sở Sở là một người có học thức cao, cha mẹ cô đều là thành phần trí thức cấp cao, từ nhỏ đã được phát triển trí tuệ.
Trước khi quen biết Lâm Trạch Dương, cô chính là một mỹ nhân phương Đông điển hình vừa tài trí lại dịu dàng động lòng người, chưa từng nổi giận, giống như một đóa hoa sen thanh khiết, chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn.
Nhưng sau khi quen biết Lâm Trạch Dương, cô tiên nữ tên Sở Sở này liền hạ phàm, cũng bắt đầu biết mắng chửi người khác.
Lâm Trạch Dương không nhịn được, hung hăng nhìn về phía Sở Sở, anh thực sự rất muốn lớn tiếng nói cho cô biết, mình mới là người đứng đầu, nhà trẻ này là của anh.
Nhưng đương nhiên Lâm Trạch Dương không thể nói ra được những lời này, anh chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi.
Kết quả là, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng thì Sở Sở vẫn là một người biết lí lẽ, là người thường xuyên kiểm điểm bản thân, không giống như là cái tên gia hỏa Lâm Trạch Dương không tim không phổi, lập tức cảm giác được giọng điệu vừa rồi của mình hình như có chút không thích hợp.
Áp lực mà cha mẹ cô đặt lên cô dường như không liên quan gì đến Lâm Trạch Dương, mà trước đó anh còn giả bộ làm bạn trai mình, giúp mình thoát nạn, nói tóm lại cô nên cảm ơn anh.
Nhưng để cho Sở Sở đối mặt với tên vô lại này, lòng tự trọng của cô ấy lại không thể hạ xuống nổi, dựa vào cái gì mà một người con gái như cô lần nào cũng phải cúi đầu trước chứ?
Trong lúc hai người đang xấu hổ, điện thoại của Sở Sở đột nhiên vang lên.
Vừa nhìn thấy tên người gọi được hiển thị, chân mày cô không khỏi nhíu lại. Hít một hơi thật sâu, cuối cùng cô ấy vẫn nhận điện thoại, nói: "Có việc gì vậy mẹ, con đang đi làm."
"Biết con đang làm việc, vậy nên cũng không muốn làm phiền con. Chỉ là, mẹ muốn hỏi con một chút, lúc nào Lâm Trạch Dương mới đến nhà chúng ta ăn cơm? Hôm nay mẹ và cha con ra ngoài đi dạo siêu thị, thấy được rất nhiều hải sản tươi nên đã mua rất nhiều về." Hóa ra, đầu dây bên kia là mẹ của cô.
Sở Sở liếc Lâm Trạch Dương một cái, nói: "Đã nói là anh ấy đi công tác rồi mà."
"Dì à, cháu là Lâm Trạch Dương, cháu đã về rồi. Tối nay, cháu có thể đến ăn cơm Hải sản mà dì nói có những gì? Cháu đặc biệt thích ăn tôm hùm và cua gạch." Thính lực của Lâm Trạch Dương đương nhiên rất tốt, cho nên mặc dù cách vài mét vẫn nghe được lời của mẹ Sở Sở.
Chà, có hải sản sao? Hải sản đắt lắm đấy có biết không hả?
Lâm Trạch Dương cũng không phải một người thích lợi dụng người khác, nhưng mà người kia đã nói mua rất nhiều ăn không hết, vì vậy nên anh muốn giúp đỡ họ.
Sở Sở không khỏi sững sờ.
"Ô, cháu là Lâm Trạch Dương sao? Cháu trở về là được rồi, cháu trở về là tốt rồi, đợi chút nữa hãy tới ăn cơm. Tay nghề của dì thật sự là không tồi, còn nhớ năm đó, dì của cháu đã dựa vào tay nghề nấu cơm này để khiến cho ba Sở Sở phục tùng dì. Còn nữa, hải sản rất tốt đối với đàn ông, ha ha."
Điện thoại vẫn đang nằm trong tay Sở Sở, cho nên cô nghe rất rõ, chỉ trong nháy mắt gương mặt lập tức đỏ bừng. Có cha mẹ như vậy sao? Sao lại sợ con gái mình không gả đi được? Bây giờ lại ở trước mặt con gái nói như vậy với người đàn ông khác?"
Sở Sở hét lớn một câu với đầu dây bên kia: "Cúp máy."
Ở đầu dây bên kia của điện thoại, mẹ Sở Sở không khỏi lắc đầu, nói: "Sở Sở thật là, mẹ đang giúp con mà. Thật sự là!"
Bên này, khuôn mặt của Sở Sở đã thực sự trở nên đỏ rực giống y hệt như quả táo đỏ, con mắt cũng không dám nhìn về phía Lâm Trạch Dương.
Hai người lại trầm mặc một hồi lâu. Cô vẫn là không nhịn được mở miệng nói chuyện, nói: "Vừa rồi mẹ tôi chỉ nói hươu nói vượn, anh đừng coi là thật."
Lâm Trạch Dương đột nhiên trừng to hai con mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô ấy, nói: "Ý của cô là gì, mẹ cô bảo tôi đến ăn cơm, đây không phải việc liên quan đến cô, cô đừng có ngăn cản tôi, nếu như cô dám ngăn cản tôi, tôi liền sẽ nổi nóng với cô đó."
Lâm Trạch Dương trở nên rất nghiêm túc, anh không ngờ được Sở Sở lại không muốn anh được ăn bữa tối miễn phí này, đây chính là cừu hận không đội trời chung!
Khóe miệng Sở Sở không khỏi giật giật.
"Ba ba, ba ba, ba đã đến" Đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên vang lên giọng nói của Manh Manh.
Mặc dù thái độ của Sở Sở đối với Lâm Trạch Dương không tốt lắm, nhưng cô bé thật sự yêu quý Sở Sở, trong khoảng thời gian này, mỗi lần sau giờ học, Manh Manh đều sẽ đến nơi này, nếu không phải phá lệ dạy thêm cho Manh Manh, thì cô sẽ cho cô bé một chút đồ ăn ngon hoặc là đồ chơi.
Lúc này, vừa vặn tan học, cho nên Manh Manh đúng hẹn tới, vừa nhìn thấy Lâm Trạch Dương, cô b liền nhịn không được nhào tới.
Hai mắt Lâm Trạch Dương sáng lên khi nhìn thấy Manh Manh, sau đó anh ôm lấy cô bé, rồi nói với Sở Sở: “Dù sao thì cô cũng phải bắt taxi về nhà, mang theo hai người chúng tôi đi theo cũng không tốn thêm tiền, vậy chúng ta cùng nhau trở về đi."
"Ba ba, ba ba, chúng ta sẽ đi đâu vậy?" Manh Manh mở to đôi mắt nhìn anh, hỏi.
Lâm Trạch Dương cười ha hả, nói: "Chúng ta đến nhà cô giáo Sở Sở ăn đồ ăn ngon, tôm hùm với cua gạch đó!"
"Được được, con thích ăn hải sản nhất." Manh Manh vô cùng vui vẻ đáp.
Sở Sở nhìn hai cha con này, cả người đều ngây ra, hai người bọn họ muốn đi đến nhà cô, đã nhận được sự đồng ý của cô chưa? Rõ ràng cô không muốn bọn họ đi đến, hơn nữa tên vô liêm sỉ Lâm Trạch Dương này, lại còn muốn cô trả tiền xe nữa.
Còn có…
Nhìn thấy Manh Manh, Sở Sở có chút không nói nên lời. Cha mẹ của Sở Sở xem Lâm Trạch Dương như con rể, nếu bây giờ phát hiện Lâm Trạch Dương còn có con gái.
Thôi mặc kệ, mặc kệ đi.
Nếu như cha mẹ nhìn thấy Lâm Trạch Dương và con gái của anh ta, cảm thấy anh không đáng tin, như vậy càng tốt, về sau cũng không cần phải luôn ở bên tai mình lải nhải về Lâm Trạch Dương.
Ôm ý nghĩ cam chịu như vậy, cô có chút luyến tiếc mà gọi xe, sau đó giống như một người bảo mẫu ngồi ở hàng ghế trước, hung hăng nhìn Lâm Trạch Dương và Manh Manh ở hàng ghế sau chơi đến quên cả trời đất.
Rất nhanh, bọn họ đã tới dưới lầu nhà Sở Sở.
Lúc này, Sở Sở cũng không khỏi thả chậm bước chân, vừa rồi là cô nhất thời xúc động, cho nên làm ra quyết định hoang đường như vậy, hiện tại nghiêm túc suy nghĩ lại, Sở Sở lại tỏ ra do dự.
Nếu để cho cha mẹ nhìn thấy Manh Manh, vậy liệu cha mẹ có cảm thấy thất vọng đối với mình hay không, không hiểu tại sao cô lại muốn tìm một người đàn ông đã từng kết hôn và có con gái.
Cha mẹ cô đều là thành phần trí thức cấp cao, địa vị xã hội cũng không thấp, cô không thể để cho bọn họ mắt hết mặt mũi được.
Không được.
Sở Sở vừa quyết định, chuẩn bị làm cho Lâm Trạch Dương và Manh Manh rời đi, nhưng mà…
Nhưng là đúng vào lúc này, đáng chết…
Lâm Trạch Dương và Manh Manh đã tiến vào trong thang máy, mà cửa của thang máy đã đóng lại.
Sở Sở chạy tới, nhưng không thể khiến thang máy dừng lại.
Cô nhịn không được hít một hơi thật sâu, nhưng tâm tình lại không có biện pháp nào để bình tĩnh lại.
Tên Lâm Trạch Dương khốn nạn này, bọn họ là tới nhà của cô ăn chực, vậy mà thậm chỉ cả chủ nhân là cô cũng không thèm đợi một chút.