Dù nhìn thế nào đi nữa, người đàn ông Nhật Bản này cũng quá là kiêu ngạo, một người dám khiêu khích một đám trẻ con thuộc gia đình quý tộc, ngay cả Lâm Trạch Dương cũng không dám làm được chuyện như vậy.
Đừng nói người Nhật Bản này mạnh đến mức nào, con người vẫn là con người và thể lực luôn có hạn.
Lâm Trạch Dương khẽ cau mày, sắc mặt có chút nghiêm trọng. Hành vi của người đàn ông Nhật Bản này có vẻ rất liều lĩnh, nhưng ai có thể nói rằng hắn ta thực sự liều lĩnh?
Không biết người đàn ông Nhật Bản này đã ẩn náu ở núi Ngưu Bội bao lâu, hoặc có thể trực tiếp cho rằng người đàn ông Nhật Bản này đã ở đây kể từ đại hội võ thuật.
Vậy người Nhật này đã nhìn thấy hành động của mọi người chưa? Nói cách khác, ít nhất hắn ta cũng có hiểu biết nhất định về thực lực của mỗi kẻ mạnh.
Trương trưởng lão vừa mới giao chiến với Tề Phong, Trương trưởng lão trong trận chiến đó tựa hồ cũng không có tổn thất gì lớn, nhưng có thật sự như vậy không? Tề Phong cũng không phải là người nhàn rỗi, Trương trưởng lão mỗi giây phút đều phải tập trung cao độ, liệu tổn thất có ít đi hơn không?
Cho nên Lâm Trạch Dương cho rằng trận này Trương trưởng lão sẽ thua.
Rất có thể lần này sẽ làm xấu mặt tất cả người trong gia đình quý tộc, người đàn ông Nhật Bản này có lẽ đã ước tính thực lực của mình và biết rằng mình nhiều nhất chỉ có thể đánh bại ba người nên mới đưa ra tuyên bố như vậy.
“Lâm Trạch Dương, cậu nghĩ thế nào?” Lúc này, bên tai Lâm Trạch Dương vang lên một giọng nói
Giọng nói này phát ra từ người đứng đầu nhà họ Trần Trần Gia Dũng, trước đây Trần Gia Dũng cảm thấy mình không thể trốn tránh Lâm Trạch Dương, nhưng bây giờ ông ta lại chủ động đến gần, đây có thể là tu vi trong truyền thuyết của một đại bá, xem ra có thể bồi dưỡng ông ta.
Lâm Trạch Dương nghĩ ngợi một chút, rồi mỉm cười nói nói với Trần Gia Dũng: “Sẽ không có vấn đề gì.”
“Ồ.” Trần Gia Dũng thở phào nhẹ nhõm, ông ta vẫn tin vào phán đoán của Lâm Trạch Dương, dù sao Lâm Trạch Dương cũng rất mạnh.
“Trương trưởng lão hẳn sẽ thua.” Lâm Trạch Dương cất giọng nói.
“Ồ, à?” Trần Gia Dũng đột nhiên mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Trạch Dương, điều này có nghĩa là gì? Trương trưởng lão sẽ thua phải không?
Lâm Trạch Dương tiếp tục nói: “Bởi vì có tôi ở đây.”
Trần Gia Dũng không biết phải nói gì, vì thực lực của Lâm Trạch Dương rất mạnh, nhưng tuổi Lâm Trạch Dương còn quá trẻ, dù mạnh đến đâu, làm sao có thể là đối thủ của Trương trưởng lão? Võ đạo không phải là có thể đạt được trong một sớm một chiều, nó đòi hỏi cần phải có thời gian và rèn luyện không ngừng.
Vì vậy, có gì khác biệt về việc anh ta có ở đây hay không?
Trần Gia Dũng lắc đầu.
Một lúc sau, người Nhật mỉm cười nhìn Trương trưởng lão, nói: “Được rồi, chúng ta vừa mới bắt đầu nên còn gặp khó khăn, tôi muốn cho ông một chút thời gian để điều chỉnh trạng thái. Dù sao ông cũng vừa mới đánh một trận, ha ha ha.”
Sự giễu cợt của người Nhật rất rõ ràng và mạnh mẽ.
Trương trưởng lão chưa bao giờ tức giận đến như vậy, gần như muốn lao vào cắn chết người Nhật. Nếu là lúc bình thường, với tính cách kiêu ngạo của Trương trưởng lão, nhất định sẽ trực tiếp ra tay dạy dỗ hắn ta, một kẻ hèn hạ và khốn nạn, kẻ chuyên đi bới móc người khác.
Tuy nhiên, Trương trưởng lão lúc này đã rất kiên nhẫn để giữ bình tĩnh, trận chiến này quan trọng đến mức không chỉ liên quan đến riêng ông ta mà còn nhiều người khác.
“Tôi thật sự cần nghỉ ngơi, chỉ mười lăm phút thôi.” Nói xong Trương trưởng lão liền khoanh chân ngồi xuống, không thèm để ý đến tên người Nhật nữa.
Trận chiến giữa các cao thủ thường kéo theo sự cạnh tranh không chỉ về sức chiến đấu mà còn về tâm lý và môi trường xung quanh, ngay cả một sự xáo trộn nhỏ cũng có thể thay đổi cục diện trận chiến.
Trương trưởng lão hiểu rất rõ điều này, nên ông ta cần phải điều chỉnh tâm lý của bản thân theo bước chân của người Nhật.
Tên người Nhật trông rất kiêu ngạo, nhưng thực ra tất cả những điều này đều là kế hoạch của hắn ta, hắn ta không ngờ rằng một người Trung Hoa kiêu ngạo nhưng vẫn có thể giữ được bình tĩnh, hắn ta khẽ cau mày, sau đó lớn tiếng chế nhạo: “Xem ra người Trung Quốc các ông không có sức chịu đựng. Chỉ sau một trận chiến, bọn ông đã mệt đến mức không cử động nổi, sao ông không quay về ngủ trưa trước đi?”
Những người của các gia đình quý tộc đang ngồi xem trừng mắt nhìn người Nhật, thậm chí còn bắt đầu chửi bới.
Người Nhật hoàn toàn không để ý tới những lời xúc phạm này, trên mặt hắn ta vẫn tràn đầy nụ cười, ánh mắt luôn nhìn về phía Trương trưởng lão.
Trương trưởng lão dường như không hề nghe thấy lời nói của người Nhật, ông ta vẫn nhắm chặt mắt và bước vào trạng thái ngồi yên bất động.
Lâm Trạch Dương thấy vậy, gật đầu nói: “Không ngờ tâm lý Trương trưởng lão lại ổn định như vậy, xem ra ông ấy không phải không có cơ hội, hiện tại quyền chủ động đã trở về tay ông ấy.”
Trần Gia Dũng đột nhiên mở to hai mắt, vừa rồi ông ta cũng rất tức giận như những người khác, ông ta muốn đi lên dạy cho người Nhật một bài học. Bây giờ Lâm Trạch Dương lại nói ra lời này, ông ta lập tức nhận ra tất cả chỉ là thủ đoạn của tên người Nhật.
Nghĩ tới đây, Trần Gia Dũng quay lại nhìn Lâm Trach Dương, chẳng lẽ Lâm Trạch Dương thực sự mạnh đến mức có thể đánh bại Trương trưởng lão? Có lẽ ông ta vẫn còn đánh giá thấp anh.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, mười lăm phút đã trôi qua trong chớp mắt.
Trương trưởng lão đứng dậy với vẻ mặt hoàn toàn bình tỉnh, ông ta đưa mắt nhìn tên người Nhật, sau đó vẫy tay chào hắn ta và nói: “Nào.”
Người đàn ông Nhật Bản khẽ nhướng mày, vẻ mặt trở nên thận trọng hơn, không còn nóng nảy như trước nữa.
Sau đó, người Nhật thậm chí còn bắt đầu di chuyển nhanh chóng. Người đàn ông Nhật Bản này có vóc người thấp bé nhưng khi di chuyển lại giống như một người khổng lồ, với động tác của hắn ta, bụi trên mặt đất hoàn toàn bị khuấy động.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ đấu trường phủ đầy bụi, làm mờ tầm nhìn của mọi người.
Lúc này mọi người mới phát hiện bóng dáng người Nhật đã biến mất.
Gã người Nhật đó đi đâu rồi?
Nhân tiện, từ đầu đã không ai để ý đến sự xuất hiện của người Nhật, gã này rất giỏi trong việc ẩn náu.
“Tôi nghe nói ở Nhật Bản có một giáo phái rất giỏi ẩn náu. Giáo phái này đã xuất hiện ở Nhật Bản từ lâu, có thể nói đây là giáo phái cơ bản nhất ở Nhật Bản. Những người trong giáo phái này thường được gọi là ninja.”
“Những người được gọi là ninja có khả năng chịu đựng nỗi đau mà người khác không thể chịu đựng được và sở hữu ý chí siêu phàm. Đây là nhóm người đáng sợ nhất ở Nhật Bản.”
Trần Gia Dũng đột nhiên nhớ tới điều gì đó, vội nói với Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương khẽ cau mày, trong thời gian làm King, Lâm Trạch Dương không tiếp xúc nhiều với người Nhật, anh ta gần như chưa từng hoạt động ở Châu Á nên không biết nhiều về những người này.