Chương 194: Con người đáng ghét
Có một câu nói được cho là tàn nhẫn nhất đồng thời cũng tình cảm nhất.
Lý Tuyết Tinh của bây giờ nhìn qua thực sự rất tàn nhẫn, Lâm Trạch Dương ngàn dặm xa xôi tới tìm cô ta, không biết đã trải qua bao nhiêu chuyện, cô ta lại nói một câu nhẹ tênh bảo Lâm Trạch Dương rời đi, nhưng có ai biết lúc này tâm lý cô ta rốt cuộc khó chịu đến mức nào đâu?
Đây có lẽ là một bầu không khí rất xấu hổ và bi thương, nhưng nếu muốn nói về bầu không khí gì đó với Lâm Trạch Dương thì tốt nhất nên quên nó đi, cô mà nói về rung động với anh chàng có thần kinh và cánh tay thô này thì chẳng có tác dụng gì.
Lâm Trạch Dương cười khà khà rồi nói: "Vậy Tuyết Tinh, khi nào chị ghé chơi, có đi về với tôi không? Bây giờ hình như thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, hay là chúng ta ngủ một chút trước rồi hẵng rời đi."
Lý Tuyết Tinh sững sờ, sau đó nhìn ánh mắt Lâm Trạch Dương đang chăm chú nhìn mình, mặt không giấu được đỏ bừng lên. Sao Lâm Trạch Dương lại có thể táo bạo đến như vậy, lúc này còn muốn ngủ với cô ta một giấc.
Nhưng nếu Lâm Trạch Dương thực sự muốn, dù sao đi nữa sau này bản thân cũng sẽ không thể làm chủ cuộc sống của chính mình, cô ta cũng thích Lâm Trạch Dương, vậy thì có lẽ cũng có thể đưa cho cậu ấy được.
Càng nghĩ, mặt của Lý Tuyết Tinh càng đỏ hơn, đến cổ còn đỏ bừng, toàn thân cũng nóng lên, ánh mắt không dám nhìn Lâm Trạch Dương nữa.
"Tuyết Tinh, chị bị sốt sao? Khó hiểu thật, vừa rồi chị vẫn ổn mà, tại sao giờ tự nhiên lại phát sốt nhỉ?" Mặt Lâm Trạch Dương đầy sự thắc mắc. Có thể khiến cả người từ trạng thái bình thường trở nên nóng bừng, đó có thể là một môn học rất chuyên sâu, chẳng lẽ Lý Tuyết Tinh là một ưu tú trong giới ẩn dật nào đó sao.
May thay, Lý Tuyết Tinh không biết Lâm Trạch Dương đang nghĩ gì, nếu không cô ta sẽ nhổ vào mặt Lâm Trạch Dương mất.
"Tôi, tôi không sao." Lý Tuyết Tinh cắn nhẹ môi và nói, được người mình thích quan tâm hóa ra lại hạnh phúc đến như vậy, nhưng mà chỉ là ngủ chung, chỉ nghĩ thôi mà cũng hơi ấy rồi.
"Không sao đâu, chị về nghỉ ngơi trước đi, sáng mai tôi sẽ tới tìm chị." Nói xong, Lâm Trạch Dương xua tay với Lý Tuyết Tinh. Với Lâm Trạch Dương mà nói, chuyện chỉ đơn giản như vậy, tìm được Lý Tuyết Tinh, Lý Tuyết Tinh cũng sẽ theo anh trở về, như thế mọi chuyện hiển nhiên không thành vấn đề.
"Á!" Lý Tuyết Tinh không kìm được hét lên.
"Sao vậy?" Lâm Trạch Dương tò mò nhìn Lý Tuyết Tinh, vừa nãy không phải đã nói không sao rồi à?
"Không phải cậu muốn ngủ với tôi sao, không thành vấn đề!" Lý Tuyết Tinh nói xong bỗng tỉnh ngộ, lập tức câm miệng, vậy mà cô vẫn đang mong đợi điều gì đó từ tên khốn Lâm Trạch Dương.
"À." Lâm Trạch Dương gật đầu, rồi bước đi luôn.
Nhìn bóng lưng Lâm Trạch Dương rời đi, ban đầu Lý Tuyết Tinh vẫn còn đầy vẻ u sầu, trên mặt không có gì ngoài sự tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, nghiến răng nghiến lợi.
"Lâm Trạch Dương chết tiệt, rốt cuộc cậu có phải đàn ông không vậy? Đã như thế rồi, cậu còn… hừm!"
Lý Tuyết Tinh không nhịn được dậm mạnh chân, sau đó sải bước đi, trở về phòng của mình.
"Cậu có phải đàn ông không?"
Sau khi trở về biệt thự của Huyết Minh, đôi mắt của Lâm Trạch Dương bỗng nhiên trừng to, nhìn chằm chằm vào một đệ tử Huyết Minh, phát ra đòn tra tấn tâm hồn.
Vẻ mặt đệ tử của Huyết Minh sửng sốt.
"Cậu xuống đây cho tôi, là đàn ông mà suốt ngày trèo cây trộm hoa quả của người ta thì có ích gì hả?" Lâm Trạch Dương thực sự hơi khó chịu, thế mà lại có người dám trộm hoa quả của mình.
Tên đệ tử không còn cách nào khác chỉ đành nhảy từ trên cây xuống, rồi đưa tất cả trái cây hái được cho Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương lúc này mới hài lòng.
Vừa khéo minh chủ của Huyết Minh, Huyết Y và những người khác cũng đã về.
Huyết Y nhìn thấy Lâm Trạch Dương, hơi cau mày lại, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, nói: "Lâm Trạch Dương, cậu phải cẩn thận chút đấy, trước đây tôi không biết đối tượng kết hôn của nhà họ Lý lại là nhà họ Tạ. Họ là một gia đình quý tộc ngầm hàng đầu, lai lịch của họ rõ ràng không cần nói, chắc chắn không phải là thứ mà môn phái nhỏ như Huyết Minh chúng ta có thể cạnh tranh được. Chuyện quan trọng hơn là nhà họ Tạ có mối quan hệ rất thân thiết với Võ Đang, nghe đồn rằng hiện giờ người đứng đầu Võ Đang chính là Trương trưởng lão, có quan hệ gắn bó chặt chẽ với nhà họ Tạ. Nói cách khác, nếu cậu đắc tội với nhà họ Tạ, chính là đắc tội Võ Đang và người có võ đạo hạng nhất."
Lâm Trạch Dương không thể không nghĩ tới Trương trưởng lão, sau đó sắc mặt trở nên hơi khó coi, nói: "Chết tiệt, lại là Trương trưởng lão."
Gã đó đã lừa Lâm Trạch Dương hai lần rồi. Lần sau gặp Trương trưởng lão, nếu ông ta không tìm được đĩa bay, Lâm Trạch Dương chắc chắn sẽ không tha cho ông ta đâu.
Huyết Y thấy vậy thì không giấu được mà cau mày, nhưng cũng không nói gì, xem ra Lâm Trạch Dương đã biết về Trương trưởng lão. Thế thì chuyện tiếp theo sẽ hơi khó xử lý rồi.
Giọng điệu của Lâm Trạch Dương đầy cam chịu, chẳng lẽ Lâm Trạch Dương cũng muốn bỏ cuộc sao?
Cũng là đối mặt với loại quái vật như Võ Đang, với người võ đạo hạng nhất, cho dù Lâm Trạch Dương thừa nhận mình sợ hãi cũng là điều bình thường, kể cả bây giờ Lâm Trạch Dương đã sống giống như một bậc thầy.
Đúng rồi.
Cho đến bây giờ, Huyết Y cũng không biết sức mạnh thực sự của Lâm Trạch Dương, chỉ biết Lâm Trạch Dương rất mạnh mà thôi, bởi vì Lâm Trạch Dương chưa bao giờ sử dụng toàn bộ sức lực để đấu với ông
Nghĩ đến đây, Huyết Y lắc đầu, thở dài vì Lâm Trạch Dương, rồi đi vào bên trong biệt thự. Ông biết hiện giờ Lâm Trạch Dương chắc chắn đang rất phiền muộn, tốt nhất không nên làm phiền cậu ấy.
Lâm Trạch Dương cắn một miếng trái cây, rồi bước ra khỏi biệt thự với vẻ mặt hậm hực.
Huyết Y thấy vậy thì không giấu nổi lại thở dài, lắc đầu.
Tất nhiên Huyết Y không biết lúc này Lâm Trạch Dương muốn ra ngoài tìm Trương trưởng lão, người mà có võ đạo hạng nhất, rồi đánh ông ta một trận.
Đêm càng lúc càng tối.
Sân trước biệt thự nhà họ Lý ở, lúc này đèn đuốc vẫn sáng trưng, vô cùng náo nhiệt, đệ tử nhà họ Lý vẫn đang uống rượu và nói đùa ầm ĩ.
Khi đó Tạ Đông Thành cũng ở đây.
Sau khi uống vài ly rượu, Tạ Đông Thành bỗng nhớ lại lúc chiều đã gặp Lâm Trạch Dương, và chuyện xảy ra giữa Lâm Trạch Dương và Lý Tuyết Tinh.
Tạ Đông Thành càng nghĩ càng tức giận, tại sao bản thân đường đường là thiếu gia nhà họ Tạ, là chồng chưa cưới của Lý Tuyết Tinh, thế mà lại chưa bao giờ được nắm tay Lý Tuyết Tinh?
Mà Lý Tuyết Tinh lại chủ động nắm tay của tên đệ tử nhỏ của Huyết Minh.
Chuyện này là sao chứ?
Chẳng lẽ Tạ Đông Thành này cũng không thể sánh được với một đệ tử nhỏ của Huyết Minh sao? Không, tất cả đều tại Lý Tuyết Tinh, người phụ nữ này tỏ ra trong sáng, kiêu ngạo, nhưng thực chất trong thâm tâm chẳng qua chỉ là một con điếm mà thôi.
Hừm.
Tạ Đông Thành càng nghĩ lại càng tức, sau đó vô thức quay người đi tới biệt thự, đi thẳng đến phòng của Lý Tuyết Tinh.
Lúc này ba mẹ của Lý Tuyết Tinh tình cờ đứng bên cạnh, nhìn thấy hành động của Tạ Đông Thành.
Hai người nhìn nhau, rồi cùng gật đầu.