Chương 187: Lâm Trạch Dương thừa nhận hèn nhát 

"Tôi nói cho anh biết, biệt thự này là nơi ở của Trần gia, anh đừng xằng bậy, Trần gia không phải là người Huyết Minh các người có thể trêu chọc." Nói xong, Lý Minh Triết quay người sải bước về phía trước. 

Mặc dù Lâm Trạch Dương lưu luyến không rời, nhưng vẫn theo kịp đội ngũ, hiện tại không phải thời điểm tốt. Sau khi ổn định lại, một mình anh đến đây, lúc đó có thể ăn no nê, nếu bây giờ hái ngay thì phải chia sẻ với những người khác. 

Tất nhiên, Lý Minh Triết vừa nói Trần gia gì đó, Trần gia có bao nhiêu lợi hại, Lâm Trạch Dương hoàn toàn không có nghe vào. 

Rất nhanh, người Huyết Minh đi vào bên trong biệt thự. Không gian ở đây cũng coi như lớn, có sân trước và sân sau, số lượng phòng cũng đủ dùng. 

Không thể không nói, người của phái Võ Đang thực sự là tài đại khí thô, ngay cả Huyết Minh đứng cuối bảng xếp hạng cũng được giao cho một biệt thự coi như xa hoa. 

Ngay khi mọi người chuẩn bị thu xếp ổn thỏa thì cửa chính biệt thự có tiếng gõ cửa. 

Sau đó, không đợi các đệ tử Huyết Minh kịp mở cửa, đã có người trực tiếp xông vào. 

"Xin chào các vị Huyết Minh. Chúng tôi là phái Vô Song." Một vài người đàn ông to khỏe bước vào, cơ thể tên đàn ông cầm đầu cao lớn, cánh tay tráng kiện, hai bàn tay hắn cực kỳ rộng, hơn nữa có vẻ rất là dày, trên đó nổi lên những vết chai dày đặc, vừa thấy là biết là một bàn tay tốt. 

Người này tên là Lưu Phong, là đại sư huynh của phái Vô Song, chưởng lực kinh người, nghe đồn hắn ta có thể dùng một chưởng đánh vỡ tường. Quan trọng là ..., hắn có thể làm cho bề ngoài của mặt tường thoạt nhìn chút không tổn hại, mà vách tường bên trong lại biến thành một nhúm bột phấn. 

Huyết Y đi tới phía trước, chắp tay về phía Lưu Phong của phái Vô Song, nói: "Xin chào, đã sớm nghe Lưu Phong đại sư huynh phái Vô Song chưởng pháp vô song, hôm nay cũng xem như mở mang kiến thức. Nhưng không biết Lưu Phong sư huynh lại đây có chuyện gì không?" 

Lưu Phong cười ha ha, nói: "Nếu người Huyết Minh biết tôi là Lưu Phong, vậy thì chuyện này dễ nói rồi. Tôi tới đây cũng không có gì, chỉ là tôi cảm thấy hoàn cảnh biệt thự của ông rất thích hợp với mình, chỉ muốn ông nhường cho phái Vô Song mà thôi." 

Huyết Y lập tức nhíu mày, đây không phải là tuyên bố chà đạp họ sao. 

Lâm Trạch Dương cũng không khỏi nhướng mày, sau đó đi tới trước mặt Lý Minh Triết, nói: “Anh sẽ không quản tên này có muốn làm thay chuyện của Lý Nhược Vũ, không để cho anh mặt mũi, tát anh một cái.” 

Khóe miệng Lý Minh Triết không khỏi co giật, hắn phát hiện phương thức nói chuyện của Lâm Trạch Dương thật sự làm cho người ta muốn đánh anh một trận. 

"Hừ cái này tính là gì, chúng tôi đều là thế gia ẩn thế, hơn nữa lần tham gia này chính là đại hội võ đạo, đương nhiên chúng ta cần phải tranh tài bằng thực lực." Lý Minh Triết coi như chuyện đương nhiên. 

Hai mắt Lâm Trạch Dương không khỏi sáng lên, rất nghiêm túc nhìn Lý Minh Triết, nói: "Lời anh nói là thật hoặc là anh có thể đảm bảo những người khác sẽ coi trọng lời nói của anh." 

Thực ra Lâm Trạch Dương là một người hay giảng đạo lý, những người không nghĩ Lâm Trạch Dương hay giảng đạo lý là bởi vì bọn họ chưa nghe Lâm Trạch Dương giảng đạo lý mà thôi. 

Lý Minh Triết không nhịn được lại cười lạnh một tiếng, nói: "Đương nhiên là thật." 

Lúc này âm thanh của Lưu Phong lại vang lên. 

"Nếu các người cho tôi chút thể diện, đưa nhà cho chúng tôi, đó là tốt nhất. Nhưng nếu không để cho tôi chút thể diện thì cũng không sao, dù sao các người cũng phải rời khỏi đây." Khóe miệng Lưu Phong không khỏi nhếch lên, vẻ mặt đầy khiêu khích. 

Toàn bộ đệ tử Huyết Minh đều trở nên kích động, không nhịn được nắm chặt nắm đấm, đưa mắt nhìn chằm chằm Lưu Phong. Người này thật đáng giận, dám công khai khiêu khích Huyết Minh như thế, không đặt Huyết Minh trong mắt. 

Huyết Y cũng không nhịn được nhíu chặt mày lại, hơi thở trên người bắt đầu trở nên dồn dập. Nhưng vào lúc này, đột nhiên Huyết Y phun ra một ngụm máu tươi. 

Vừa rồi Huyết Y mới đánh nhau với người đeo mặt nạ kia, nhất định đã bị thương, hơn nữa ông vốn có bệnh nặng trong người, lúc này khí lực cũng bị ảnh hưởng, dẫn đến bị thương. 

Tất cả đệ tử Huyết Minh thấy vậy không khỏi giật mình, vội vàng kêu lên: "Minh chủ." 

Huyết Y khoát tay áo với mọi người, ý bảo đừng lo cho ông. 

"Ha ha, xem ra cơ thể minh chủ Huyết Minh không tốt, bây giờ các người phải làm như thế nào đây." Nụ cười trên mặt Lưu Phong càng đậm, thoạt nhìn càng thêm đáng ghét. 

Tất cả đệ tử Huyết Minh đều nhìn Lưu Phong với ánh mắt đầy oán hận, nhưng Lưu Phong lại không để ý chút nào, thậm chí còn có vẻ kiêu ngạo hơn một chút. 

Phái Vô Song và Huyết Minh đều là những thế gia ẩn thế đứng cuối bảng, nhưng phái Vô Song vẫn mạnh hơn Huyết Minh một chút, cho nên người để phái Vô Song bắt nạt chỉ có thể là Huyết Minh. Nếu chỉ có thể bắt nạt Huyết Minh thì đương nhiên bắt nạt thật tốt, không bắt nạt thì không thể. 

Lúc này, Lâm Trạch Dương đột nhiên đứng dậy, đi tới giữa Lưu Phong và Huyết Y. 

Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua Huyết Y, sau đó chỉ tay lên người Huyết Y, nói: "Ông không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là tốt rồi." 

Sau đó, Lâm Trạch Dương quay đầu nhìn về phía Lưu Phong, khuôn mặt anh tràn ngập vẻ giãy dụa. 

Lúc này, các đệ tử của Huyết Minh không nhịn được kích động, nếu nói lúc này có một người có thể cứu Huyết Minh thoát khỏi tình trạng xấu hổ và nhục nhã này, vậy thì người này chỉ có thể là Lâm Trạch Dương. 

Cho nên, lúc này bọn họ đều tràn đầy kỳ vọng đối với Lâm Trạch Dương, hy vọng Lâm Trạch Dương cũng đối phó với người này giống như với người đeo mặt nạ, hung hăng hành hạ tên Lưu Phong kiêu ngạo này một chút. 

"Chúng ta đi thôi." Nhưng vào lúc này, Lâm Trạch Dương đột nhiên đi về phía trước. 

Tất cả đệ tử Huyết Minh cũng không khỏi ngây ngẩn cả người, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, không phải Lâm Trạch Dương muốn dạy dỗ cái tên Lưu Phong này sao lại đi. 

"Ha ha ha đây là Huyết Minh sao, thật sự là mạnh mẽ đáng sợ đấy, ha ha ha" m thanh tràn ngập sự châm chọc của Lưu Phong vang lên. 

Lâm Trạch Dương quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Phong, sau đó gật gật đầu với Lưu Phong, nói: "Xem ra anh vẫn có mắt nhìn, vốn tôi còn định sau này có thời gian sẽ đến xử lý anh, nhưng xem ra anh cũng có phần thông minh, tôi tạm tha cho anh." 

Nói xong, Lâm Trạch Dương lại đi về phía trước. 

Lưu Phong không khỏi sững sờ đứng ở nơi đó, có chút không hiểu đến tột cùng Lâm Trạch Dương đang nói cái gì. 

Mà vào lúc này, Huyết Y đã kêu mọi người đuổi theo Lâm Trạch Dương. 

Tất cả đệ tử Huyết Minh đều cảm thấy rất bực bội, bọn họ cũng có cái nhìn khác về Lâm Trạch Dương, hóa ra tên này là một kẻ hèn nhát, dù có mạnh mẽ cũng có ích gì. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play