Chương 180: Đến đây! Đánh nhau đi! 

Địa điểm cuối cùng của nhà trẻ được xác định ở trung tâm thành phố. 

Toàn bộ nhà trẻ lại có diện tích lớn đến mức có thể dùng từ ngữ thái quá để hình dung, rất khó tưởng tượng rằng ở trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng mà thuê một khu vực lớn như vậy rốt cuộc là cần tốn bao nhiêu tiền mới được. 

Đương nhiên, những thứ này đối với Lâm Trạch Dương mà nói, tất cả đều không quan trọng. Quan trọng là nụ cười hiện tại của Sở Sở. 

Đó là một câu nói rất chua. Nhưng hiện tại Lâm Trạch Dương quả thật đang cho rằng như vậy, nụ cười nhàn nhạt kia, nụ cười có vẻ có chút mệt mỏi, nhưng lại tràn ngập sức sống, bên trong thân thể nho nhỏ kia, làm cho người ta cảm nhận được sức mạnh thật lớn, này… Đôi chân siêu dài, siêu thẳng, siêu có lực đàn hồi… 

Lâm Trạch Dương không khỏi nuốt nước miếng, thiếu chút nữa đã nhịn không được mà ra tay. 

Sở Sở hiện tại đang ở trong trạng thái hưng phấn, cũng không phát hiện Lâm Trạch Dương có chút khác thường, mà nói với Lâm Trạch Dương: "Lâm Trạch Dương, anh nói xem nhà từ thiện kia có phải là đầu óc có vấn đề hay không nhỉ, hạng mục của tôi cũng không phải hạng mục rất tốt, hắn như thế nào mà lại đồng ý đầu tư nhiều tiền như vậy chứ? Hắn không nhận được hồi báo từ chỗ này mà, thậm chí ngay cả danh tiếng cũng không có cách nào mà nhiều hơn cả, thật sự là nghĩ không ra mà, những người có tiền này đúng là có đầu óc không giống nhau.” 

Lâm Trạch Dương trong nháy mắt cảm giác mình bị rót một thùng nước đá, cả người đều thấy không ổn. 

Nhìn gương mặt xinh đẹp của Sở Sở, một tay Lâm Trạch Dương không khỏi giật giật, thật muốn… Thật muốn đưa miệng qua hôn một cái mà. 

Hít sâu một hơi, Lâm Trạch Dương ép sự tức giận trong lòng mình một cái, sau đó xoay người đi ra bên ngoài. Lâm Trạch Dương rất sợ mình không khống chế được bản thân, sau đó hôn lên mặt Sở Sở bảy tám chín mười cái. 

Sở Sở hình như cũng đã quen với cách hành động của Lâm Trạch Dương, nghĩ đến cái gì thì làm cái đó, thế nên cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ là nhìn bóng lưng Lâm Trạch Dương thì lắc đầu, tiếp tục đi làm chuyện của mình. 

Bây giờ nhà trẻ chưa chính thức mở cửa, nhưng đã bắt đầu quảng cáo rồi, làm một số tuyên truyền, đồng thời bắt đầu hoàn thiện cấu trúc của nhà trẻ. 

Bởi vì nơi này chiếm diện tích rất lớn, hơn nữa tuyên truyền rất mạnh mẽ, cho nên có rất nhiều người chú ý tới nơi này. 

Trương Bình là một trong số đó. Là một côn đồ ở vùng cung quanh đó, Trương Bình đã quan sát nơi này rất lâu rồi. Trương Bình cảm thấy mình và nhũng tên côn đồ khác không giống nhau, bởi vì hắn ta có đầu óc, còn những tên côn đồ khác thì không có đầu óc. 

Nhà trẻ này quả nhiên là một miếng thịt béo, nhưng nếu hậu trường của nơi này quá cứng, như vậy khối thịt béo này không phải ai cũng có thể ăn được, không cẩn thận có khi còn cắn nát cả răng của mình đấy. 

Thông qua một thời gian quan sát, Trương Bình phát hiện người phụ trách của nhà trẻ này cũng chỉ là một mỹ nữ yếu ớt mà thôi. 

Như vậy, việc cần làm tiếp theo không phải là dễ làm rồi sao? 

Hôm nay, chính là lúc Trương Bình ra tay, 

Ấn tượng đầu tiên quan trọng như thế nào thì Trương Bình rất rõ ràng. Cho nên Trương Bình cố ý đưa tất cả cấp dưới của mình lại đây, vì gia tăng thanh thế của mình, Trương Bình thậm chí còn tốn rất nhiều tiền đi mời một ít diễn viên lâm thời! 

Cứ như vậy, lúc này nhân số đi theo Trương Bình để đến bên ngoài nhà trẻ của Sở Sở đã đạt tới hơn trăm người, Trương Bình một đường đi tới đều khiến tất cả mọi người phải tránh ra, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn Trương Bình một cái cũng không dám. 

Không thể không nói, Trương Bình quả thật là một tên côn đồ rất có đầu óc, sự việc đã đến bước này đã là vô cùng chắc chắn rồi. 

Mà ở đây, Lâm Trạch Dương vừa vặn từ bên trong đi ra, sau đó nhìn thấy Trương Bình, cùng với một đám người ở phía sau Trương Bình. 

Lâm Trạch Dương không khỏi sửng sốt, sau đó trên mặt lập tức xuất hiện vẻ tươi cười, đi về phía Trương Bình, nói: "Mày là côn đồ à? Mày tới nơi này gây phiền phức à?" 

Trương Bình có chút ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Lâm Trạch Dương nói: "Mày là ai?" 

Lâm Trạch Dương vội vàng nói: "Tao là bạn của giáo viên ở nhà trẻ này. Tao đã trả lời câu hỏi của mày rồi, bây giờ mày nên trả lời câu hỏi của tao." 

Trương Bình lại ngẩn người, bạn bè của giáo viên mầm non này sao? Thế thì vì sao mà người này lại có bộ dạng hưng phấn như vậy chứ? 

"Bảo người phụ trách ở nơi này ra đây, thật sự là không có quy tắc gì cả, ở chỗ này mở nhà trẻ thế mà lại không thông báo cho anh Bình đây một tiếng? Muốn chết à?" Trương Bình không tiếp tục suy nghĩ nữa, trực tiếp nói với Lâm Trạch Dương luon. 

Đôi mắt của Lâm Trạch Dương càng sáng hơn, tươi cười trên mặt càng rõ hơn, nói: "Nói như vậy, mày đúng là tới gây phiền phức nhỉ?" 

Lâm Trạch Dương càng thêm hưng phấn, Trương Bình lại càng không rõ, nhưng vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lâm Trạch Dương, nói: "Nếu như mày muốn nói như vậy, cũng không phải là không đúng! Bảo người phụ trách ra đây ngay, tao không có thời gian để nói chuyện đâu!” 

Lâm Trạch Dương rất hưng phấn, lập tức nắm lấy tay Trương Bình, nói: "Thật sự là quá tốt rồi, quá là tốt rồi." 

Trương Bình cảm thấy Lâm Trạch Dương hẳn là một tên điên, muốn hất tay Lâm Trạch Dương ra, nói: "Mày bị bệnh thần kinh à?" 

Lâm Trạch Dương đương nhiên sẽ không để Trương Bình vung tay của mình ra, ngược lại Lâm Trạch Dương đã nhẹ nhàng dùng sức, Trương Bình đã bị đè lên mặt đất, sau đó nói với Trương Bình: "Mày không biết tao vừa mới tức giận à, nhưng tao lại không thể nổi giận, nhưng hiện tại mày đã tới, thì tao đã có thể nổi giận với mày rồi. Cho nên, mày tới thật sự rất đúng lúc mà!" 

"Hả?" Trương Bình lại ngây ngẩn cả người, đây là logic gì thế, chẳng lẽ tên này cho rằng mình rất dễ bắt nạt à? 

"Cút ngay cho tao!" Trương Bình không khỏi giận dữ gào thét với Lâm Trạch Dương, muốn tránh thoát khỏi trói buộc của Lâm Trạch Dương đối với mình. 

Nhưng Trương Bình làm sao có thể là đối thủ của Lâm Trạch Dương được cơ chứ, càng giãy dụa thì chỉ cảm giác được càng đau đớn hơn, thậm chí nước mắt đã muốn chảy ra rồi. 

"Đồ khốn kiếp chết tiệt, dám động thủ với tao à? Có biết tao là ai không? Không nhìn thấy ở phía sau tao có bao nhiêu người à? Tao chỉ cần hô to một tiếng…” 

Trương Bình đã tức giận rồi, hắn ta chuẩn bị để cho cấp dưới của mình ra tay, sau đó ném tên điên này ra ngoài. 

Nhưng… Nhưng đúng lúc này, Trương Bình phát hiện Lâm Trạch Dương đang nắm lấy tay mình đột nhiên buông lỏng. 

Trương Bình không khỏi hừ lạnh một tiếng, quả nhiên tên này vẫn biết sợ mà. 

"Đến đi! Chúng mày xông lên hết đi!" Đột nhiên Trương Bình nghe được một tiếng hô to, sau đó đã vang lên từng tiếng kêu thảm thiết. 

Sau đó… Trương Bình nhìn về phía sau. 

Lâm Trạch Dương thế nhưng đã chủ động nhào tới chỗ có hơn trăm người kia, sau đó thân thể của Lâm Trạch Dương không ngừng di chuyển, nắm đấm không ngừng vung ra, từng người một đã lần lượt ngã xuống đất, chỉ trong nháy mắt trên mặt đất đã ngã xuống hơn mười người! 

Mà những người ở phía sau đã bắt đầu xôn xao, không ngừng lùi ra phía sau. 

"Chúng tôi chỉ là diễn viên lâm thời thoi, không phải đến để đánh nhau đâu!" Những người phía sau vừa la hét, vừa chạy. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play