Chương 166: Không biết
Từng lĩnh vực sẽ luôn có một người vô cùng xuất chúng, và khi đã xuất sắc đến một mức độ nhất định sẽ được người ta thần thánh hóa, như thể không gì là không thể, kết quả là càng có nhiều người trở nên sùng bái đối với người này.
Trương đại sư chính là một người như vậy. Cho nên mọi ngày Trương đại sư thường không xuất hiện trước mắt công chúng, không phải là không muốn, mà là không dám.
Từ trước đến nay, áp lực lớn nhưng ông ta chưa bao giờ nói ra, nếu không sẽ bị hạ khỏi thần đàn vô cùng cao, được nâng lên cao như vậy, một khi đã ngã xuống, cánh tay già nua này không tàn cũng phế.
Hôm nay, quả thật Trương đại sư chẳng muốn đến nơi này, nhưng Chu Sác đã lên tiếng, ông ta chỉ có thể tới.
Thì ra, giữa Chu Sác và ông chủ Trần Xung từng có một chút xích mích, sau đó hai người đã cá cược. Chu Sác này vốn tương đối ngay thẳng, cảm thấy Trần Xung là người khơi mào trò đánh cược cho nên ông ấy muốn Trần Xung thua tâm phục khẩu phục có thể hoàn toàn chèn ép hắn ta trong trận cược này.
Vì thế có trận đánh cược này.
Kết cục hiển nhiên chính là Trần Xung thua đến rối tinh rối mù, hắn ta mời tới một chuyên gia tương đối nổi tiếng trong ngành, vị chuyên gia này mở ra tảng đá cũng không tệ, là một khối xanh lục, chẳng qua giá trị còn kém rất nhiều so với tảng đá do Trương đại sư mở ra.
Thậm chí Trương đại sư mở ở giữa một khối ngọc cũng đã đủ ngang ngửa với tổng giá trị mà vị chuyên gia kia đưa ra.
Trần Xung biết hôm nay mình sẽ thua. Hơn nữa sẽ thua rất thảm, cho nên vô cùng sốt ruột, quả thật chẳng biết làm thế nào đồng thời cũng cảm thấy đau lòng.
Mà lúc này, vệ sĩ của Trần Xung phát huy tác dụng, nói với Trần Xung: "Tên nhãi vừa rồi trông có vẻ rất lợi hại, dù sao bây giờ chúng ta đã không còn bất kỳ tỷ lệ thắng nào, chi bằng thử chút may mắn, để cho tên nhãi kia đến thử xem lỡ có kỳ tích nào xuất hiện thì sao?”
Trần Xung không ngừng húc vào tên vệ sĩ này, sau đó tát hắn một cái, nói: "Con mẹ nó, nuôi mày lâu như vậy cuối cùng ta cũng biết mày có thể suy nghĩ. Được rồi, từ giờ trở đi tiền lương của mày sẽ tăng gấp đôi."
Trần Xung bỗng trở nên rất kích động, vừa rồi hắn ta vốn đã tuyệt vọng nhưng lại nhìn thấy một tia sáng, liệu tia sáng này có phải là cọng rơm cứu mạng hay không, bắt được đã rồi tính sau.
Kết quả là, vệ sĩ của Trần Xung liền đi ra khỏi đám người. Lại không ngờ vừa mới đi ra liền nhìn thấy Lâm Trạch Dương.
Tên vệ sĩ vốn chuẩn bị trực tiếp ra lệnh cho Lâm Trạch Dương đi theo mình vào. Đương nhiên, hành động như vậy của tên vệ sĩ cũng chẳng phải là sai, tuy rằng hắn chỉ là vệ sĩ của Trần Xung, nhưng hắn lại đại biểu cho hắn ta, biết bao nhiêu người đang đợi hắn ra lệnh.
Chẳng qua người trước mắt chính là Lâm Trạch Dương.
Lúc này tên vệ sĩ nhớ tới Lâm Trạch Dương đã từ chối ông chủ của mình như thế nào, sau đó đành phải hạ mình xuống, bày ra dáng vẻ rất cung kính, nói: "Lâm tiên sinh, anh có thể theo tôi vào trong không? Ông chủ của chúng tôi có việc cần anh giúp đỡ.”
Vừa dứt lời, tên vệ sĩ liền cẩn thận nhìn Lâm Trạch Dương, ai mà biết được tên thần kinh này sẽ có phản ứng gì đây.
Ai ngờ Lâm Trạch Dương lại trực tiếp sải bước về phía trước, cứ như vậy đi vào bên trong quầy hàng.
Vệ sĩ lại đứng sững sờ ở đó, hắn mời Lâm Trạch Dương đi vào, anh quả thật đi vào, điều này rất hợp lý, đây cũng là chuyện đương nhiên, nhưng vệ sĩ cứ cảm thấy có cái gì sai sai
Vào lúc này, đột nhiên Lâm Trạch Dương lại quay về, tiếp đó đi tới trước mặt người vừa mới ngăn cản anh, bình tĩnh nhìn về phía người nọ.
Khóe mắt người đó không ngừng cụp xuống, không dám nhìn về phía Lâm Trạch Dương, lúc nãy hắn ta còn mới chế nhạo Lâm Trạch Dương, nói Lâm Trạch Dương tính toán chẳng ra gì, còn nói Lâm Trạch Dương căn bản không có tư cách gặp Trương đại sư, nhưng hiện tại thì…
Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn người này, nói: "Anh muốn đi vào bên trong sao, anh muốn gặp Trương đại sư sao? Bây giờ tôi có thể đi vào, hẳn là tôi cũng có thể mang theo anh đi vào. Anh theo tôi đi vào liền có thể gặp Trương đại sư."
Ánh mắt người nọ trừng to lên, trên mặt lập tức tràn đầy cảm kích, cái được gọi là người tốt đây sao? Không so đo người khác đã làm gì, vẫn sẽ giúp đỡ những người đã từng làm tổn thương bản thân.
"Cám ơn, thật sự cám ơn anh, tôi cũng xin lỗi anh vì những lời tôi vừa nói" Nói xong, người này cúi đầu thật sâu trước Lâm Trạch Dương."
Lâm Trạch Dương lại khoát tay áo, nói: "Không cần cảm ơn, tôi cũng đâu làm chuyện gì khiến anh phải cảm ơn. Tôi chỉ đến để hỏi suy nghĩ của anh mà thôi, với lại chưa nói muốn dẫn anh vào. Tôi đi đây, anh tiếp tục xếp hàng đi, hẳn là anh sẽ có cơ hội được nhìn thấy Trương đại sư."
Nói xong, Lâm Trạch Dương vẫy vẫy tay với hắn ta, tiếp đó dẫn Lý tổng và Lâm Nha đi vào.
Người nọ liền đứng trực tiếp sững sờ tại chỗ, sao anh lại không muốn dẫn tôi đi theo với, nói với tôi nhiều lời như vậy để làm gì chứ, có phải anh bị bệnh không?
Khi Lâm Trạch Dương bước vào trong quầy hàng, bầu không khí đã trở nên rất nghiêm trọng và căng thẳng.
Một người đàn ông nói với Trần Xung: "Bây giờ chúng ta đã đặt cược xong ván đầu tiên, dựa theo thỏa thuận chúng ta sẽ có ba trận tỷ thí. Bây giờ anh có muốn tiếp tục không? Tôi nghĩ tốt nhất là tất cả mọi người không nên lãng phí thời gian. Không có ý nghĩa gì cả. Người tôi mời chính là Trương đại sư."
Người đàn ông này tên là Chu Sác, chính là người đã xảy ra mâu thuẫn với Trần Xung dẫn đến trận cá cược này.
Trần Xung cắn chặt răng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, đương nhiên bất luận là kẻ nào cũng không có khả năng chà đạp hắn ta, nhưng hiện tại hắn ta thực sự không còn lời nào để nói, cũng không biết nên làm gì.
Cho nên khi nhìn thấy Lâm Trạch Dương, ánh mắt của Trần Xung lập tức sáng lên.
Không đợi Trần Xung nói chuyện, Lâm Phi đã kêu lên, "Ai là Trương đại sư, mau đi ra, tôi có chuyện muốn nói với ông một chút.”
Tất cả mọi người đều không ngừng sững sờ, thái độ của Lâm Trạch Dương thực sự rất tùy ý, thậm chí còn có vẻ như không tôn trọng người khác, làm cho người ta có cảm giác từ trên cao nhìn xuống, giống như là lúc giáo viên điểm danh vậy.
"Cậu là ai?" Chu Sác nhíu mày, nhìn Lâm Trạch Dương nói.
Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua Chu Sác, nói: "Ông là Trương đại sư sao?"
Chu Sác lắc đầu.
"Không phải ở chỗ này là ông có thể trả lời lung tung đâu, Trương đại sư là ai?” Lâm Trạch Dương tùy ý liếc Chu Sác, sau đó lại dời tầm mắt sang nơi khác.
Tất cả những người ở đây có quen biết với Chu Sác đều ngây ngẩn cả người, đại khái cho dù là Trần Xung cũng không dám tùy tiện đối xử với ông ấy như vậy.
"Cậu có biết tôi là ai không?" Ánh mắt Chu Sác nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương.