Nói xong chuyện chính, ông cụ Lâm bắt đầu không đứng đắn. 

Ông cụ Lâm nhìn về phía Sở Sở, thậm chí còn vươn hai tay nắm lấy tay Sở Sở, dùng bộ dạng nhìn cháu dâu, nói: “Cháu là bạn gái Lâm Trạch Dương đúng không? Cũng không biết Lâm Trạch Dương tích được phúc khí ở đâu, lại có thể quen được bạn gái xinh đẹp như cháu. Lâm Trạch Dương có rất nhiều tật xấu, nhưng rất tốt bụng, là một người đáng giá để phó thác. Hai người dự định khi nào kết hôn, khi nào thì có con vậy? Thật ra bây giờ hai người có thể chuẩn bị ngay, cũng không phải nhất định phải kết hôn rồi mới có con.” 

Trước kia ông cụ luôn rất cứng nhắc, rất bảo thủ, hiện tại nếu có người lại nói như vậy với ông cụ, Sở Sở cảm thấy mình là người đầu tiên sẽ không bỏ qua cho hắn ta. 

Lúc này, trong nháy mắt khuôn mặt Sở Sở chợt đỏ lên, vẻ mặt đầy thẹn thùng, cũng không dám nhìn về phía ông cụ Lâm nữa, cha mẹ như thế thì thôi đi, sao bây giờ người khác cũng hỏi câu này chứ? Cô với Lâm Trạch Dương còn chưa nắm tay thì sao có con được. 

“Được rồi được rồi, ông biết rồi, mấy chuyện này của cháu và Lâm Trạch Dương ông sẽ không nói đến, nhưng mà…” Nói tới đây, ông cụ Lâm nhìn về phía Lâm Trạch Dương, nói: “Lâm Trạch Dương, cháu cần phải cố gắng hơn, nếu chúng ta đã gặp nhau rồi thì về sau thường xuyên gặp mặt đi, ông muốn mau chóng ôm cháu trai.” 

Lâm Trạch Dương thì không có gì, còn mặt Sở Sở đã đỏ bừng đến tận cổ. 

Không lâu sau, điện thoại của ông cụ Lâm vang lên, ông ấy còn có một chút việc cần đi xử lý nên đi trước, trước khi đi còn dặn dò Lâm Trạch Dương sống hoà bình với Lâm Nha. 

Ông cụ Lâm mới vừa đi, nụ cười của Lâm Nha lập tức biến mất không thấy đâu, lạnh lùng nhìn Lâm Trạch Dương, trên mặt tràn đầy vẻ châm chọc, nói: “Lâm Trạch Dương, hôm nay anh cố ý đến đây phải không? Chắc hẳn anh đã nhận được tin tức về ông cụ Lâm từ đâu đó trước đó phải không? Hơn nữa, ông cụ Lâm hiện tại không phải là người bình thường gì, ông ấy có thể thay đổi số phận của người khác chỉ bằng một câu nói đấy.” 

Sở Sở mày hơi hơi nhíu lại, cô nghe hiểu ý của Lâm Nha. Lâm Trạch Dương thì không có nên vẻ mặt còn tươi cười, nói: “Đúng vậy đúng vậy, tốt thật, không tưởng tượng được còn có thể thấy ông cụ Lâm với cậu. Tôi nhớ khi còn nhỏ, cậu hay bám theo đuôi tôi, cả ngày khóc lóc ầm ĩ muốn chơi cùng tôi.” 

Sắc mặt Lâm Nha trở nên khó coi hơn, ánh mắt cũng càng thêm lạnh lẽo, nói: “Chuyện trước kia không cần phải nói nữa, khi còn nhỏ ở cùng nhau như thế nào lớn lên cũng hoàn toàn khác rồi. Nhìn xem, khi còn nhỏ anh là sự tồn tại thông minh nhất, lóa mắt nhất ở trại trẻ mồ côi của chúng tôi, mà bây giờ thì sao? Tôi trở thành tổng giám đốc tài chính của ông cụ Lâm, trên tay phụ trách hạng mục mấy tỷ, nói một câu cũng có thể sử dụng vô số tài nguyên. Mà anh thì sao? Là nhân viên công ty của một người phụ nữ, một tháng nhận được mấy nghìn nhân dân tệ ha ha!”. 

Sự châm chọc trên mặt Lâm Nha đã bộc lộ ra ngoài. 

Lâm Trạch Dương lại gật đầu nói: “Đúng thật là như vậy, con người mà, sẽ luôn có thay đổi, về sau cậu nhất định phải cố lên nha! Không có việc gì thì tôi đi trước đây.” 

Nói xong, Lâm Trạch Dương duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Lâm Nha, trên mặt hiện vẻ “cậu nhất định phải nỗ lực nha”, thoạt nhìn giống như là lời động viên từ một trưởng bối đối với một hậu bối hoàn toàn không có tiền đồ. 

Lâm Nha không khỏi sững sờ, khuôn mặt đầy ngạc nhiên, Lâm Trạch Dương có ý gì? Anh ta là đang thông cảm với tôi? Anh ta là đang động viên tôi, một người nắm trong tay hạng mục mấy chục tỷ, trong khi bản thân anh ta đi làm lương một tháng chỉ có mấy nghìn nhân dân tệ, không có tương lai? 

Lâm Trạch Dương đi một hồi lâu, Lâm Nha vẫn như cũ không có cách nào thoát khỏi loại cảm xúc ấy, quả thực là quá hoang đường. 

Lâm Nha tức giận đến nở nụ cười, sau đó nghiến răng, nói: “Lâm Trạch Dương anh còn tưởng rằng tôi vẫn giống như khi còn nhỏ sao? Cứ chờ xem, tôi sẽ cho anh biết tôi đã không phải là đứa bé chỉ biết đi theo sau mông anh nữa, sau này tôi sẽ là sự tồn tại anh luôn phải ngước nhìn lên!” 

Mặt khác bên kia, sau khi rời khỏi hội trường yến hội, Sở Sở vẫn luôn không nói không rằng, đôi mắt không rời khỏi khuôn mặt của Lâm Trạch Dương. 

Sự việc vừa nãy, Sở Sở cũng hiểu được khái quát, Lâm Nha và Lâm Trạch Dương ở cùng một trại trẻ mồ côi. Khi còn nhỏ, Lâm Trạch Dương biểu hiện xuất sắc, Lâm Nha là em nhỏ rất thích Lâm Trạch Dương, hoặc phải nói là Lâm Nha không thể ngẩng đầu lên dưới ánh hào quang của Lâm Trạch Dương. 

Nhưng là hiện tại Lâm Nha đã hết khổ rồi, trở thành thư ký của ông cụ, phụ trách quản lý tài chính, là tinh anh trong tinh anh. Cho nên khi Lâm Nha lại lần nữa nhìn thấy Lâm Trạch Dương sẽ sinh ra cảm giác tự cao. 

Mà Lâm Trạch Dương vừa nãy có biểu hiện như vậy là bởi vì Lâm Trạch Dương cảm thấy xấu hổ, cảm thấy khó chịu. 

Đúng vậy, Lâm Trạch Dương cố ý giả bộ như không có chuyện gì, thật ra trong lòng vô cùng khó chịu. Đàn ông mà, thật không dễ dàng, rõ ràng khó chịu muốn chết lại không thể biểu hiện ra ngoài, đặc biệt là ở trước mặt phụ nữ. 

Nghĩ tới đây, Sở Sở nhìn về phía Lâm Trạch Dương, trong ánh mắt tràn ngập sự thương cảm. 

Có người từng nói, muốn theo đuổi được một cô gái, chuyện cần thiết là phải làm cho tim cô gái đó đập loạn nhịp. Phải làm cho cô gái đó tức giận, làm cô gái đó vui vẻ. Hắn phải kiểm soát cô gái đó, đồng thời cũng để cho cô gái đó kiểm soát mình. Hắn phải trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, cũng phải trở thành một đứa trẻ tội nghiệp. 

Rất rõ ràng, hiện tại Lâm Trạch Dương đã làm được, tuy Lâm Trạch Dương cũng không biết mình đã làm cái gì. 

Nhưng những điều này đều không quan trọng, bởi vì… 

Khi về tới trước nhà mình, đột nhiên Sở Sở xoay người đối mặt với Lâm Trạch Dương, sau đó nhón chân, vươn hai tay ra, kéo đầu Lâm Trạch Dương đến trước ngực của mình, hai tay nhẹ nhàng vỗ lưng Lâm Trạch Dương. 

“Không cần đau lòng, không cần buồn, mọi thứ đều sẽ tốt lên, cho dù toàn thế giới đều vứt bỏ anh, tôi cũng sẽ còn ở đây. Cho dù phát sinh chuyện lớn hơn nữa, mặt trời ngày mai vẫn sẽ mọc như bình thường.” 

Sở Sở ôm Lâm Trạch Dương một hồi lâu mới phất tay tạm biệt Lâm Trạch Dương. 

Lâm Trạch Dương không khỏi sững sờ vì vừa chạm vào nơi mềm mại nhất. 

“Cô giáo Sở Sở, có phải đầu óc cô có vấn đề hay không, vừa rồi thiếu chút nữa ngạt chết tôi rồi, thật là đáng ghét, lần sau nếu cô còn dám làm loại chuyện này, xem tôi có đánh chết cô không, người phụ nữ tâm thần này.” 

Lâm Trạch Dương lắc đầu, rời đi. 

Thật ra mà nói, tất cả những chuyện hôm nay, Lâm Trạch Dương thật sự không để vào mắt. Bao gồm Lâm Nha. 

Thái độ Lâm Trạch Dương đối với Lâm Nha, thật ra là thái độ thật sự. 

Lúc Lâm Trạch Dương ở trại trẻ mồ côi có một số người đi theo, Lâm Nha là một người trong số đó. Mà trong đám người đi theo Lâm Trạch Dương, Lâm Nha đúng thật là người kém cỏi nhất. 

Lâm Nha lại còn có thể kém cỏi đến mức nào khi làm việc cho ông cụ kia. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play