Trước đây, các bậc làm cha mẹ đều quan niệm rằng để con gái bị người khác nhìn chính là tổn thất rất lớn, còn nếu để bị nắm tay thì quả thật giống như muốn giết chết bọn họ. Nhưng ở thời đại xã hội phát triển như ngày nay, suy nghĩ của các ông bố bà mẹ đã thay đổi rất nhiều. Con gái đã lớn nếu chưa có bạn trai, họ sẽ cảm thấy sốt ruột tới mức chỉ cần gặp một người đàn ông không quá xấu ở ngoài đường cũng có thể kéo về nhà để giới thiệu cho con mình được.
Sở Sở bây giờ đã hơn hai mươi, nhưng từ bé tới giờ cha mẹ Sở Sở chưa từng thấy cô có bạn trai. Mà đừng nói tới bạn trai, bạn bè là nam cô cũng chẳng có. Dù ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng cha mẹ Sở Sở rõ ràng đã cảm thấy rất sốt ruột. Bây giờ trên mạng không phải rất thịnh hành cái thứ gọi là tình chị em hay tình anh em gì đó giữa người cùng giới sao?
Vậy nên khi mẹ Sở Sở nhìn thấy Lâm Trạch Dương, trong nháy mắt liền nhận định anh chính là bạn trai của con gái mình. Bà cảm thấy cực kỳ phấn khích, nhất định phải cảm tạ trời đất, cũng may là con mình không có yêu đương với chị em của nó.
Còn Sở Sở lại vui không nổi, cả mặt đỏ bừng như chảy máu. Mẹ nói cái gì vậy chứ, bạn trai cái gì? Kết hôn cái gì? Có con cái gì cơ?
Càng nói càng kỳ quặc! Cô và Lâm Trạch Dương còn chưa nắm tay qua lần nào đấy?
“Mẹ đang nói lung tung gì vậy, con và Lâm Trạch Dương chẳng qua là…” Sở Sở muốn nói sự thật, nhưng nhìn dáng vẻ chờ mong của mẹ mình, kết hợp cùng với lời dặn dò của bác sĩ, trong phút chốc cô không khỏi dừng lại ngẫm nghĩ.
Bác sĩ nói rằng cha mẹ Sở Sở vừa mới tỉnh lại, cơ thể cực kỳ yếu, đặc biệt là tim, vậy nên không thể để họ chịu kích thích gì quá lớn. Nếu bây giờ Sở Sở nói hết sự thật về mối quan hệ giữa cô và Lâm Trạch Dương bất chấp sự chờ mong của cha mẹ, nói với họ rằng thật ra cô hiện tại còn chưa có người yêu, vậy thì cha mẹ có chấp nhận được không?
Vậy nên, từ suy nghĩ nhất định phải đính chính lại mọi thứ, Sở Sở chỉ đành nói giảm nói tránh bớt đi: “Con và Lâm Trạch Dương vừa mới quen, cha mẹ đừng nghĩ nhiều quá.”
Lâm Trạch Dương không khỏi ngẩn người. Từ khi nào mà Sở Sở lại trở thành bạn gái của anh vậy? Anh là đương sự mà sao không biết gì hết thế này?
Đúng lúc Lâm Trạch Dương muốn mở miệng nói sự thật liền đột nhiên cảm thấy nhói đau, tay Sở Sở không biết từ khi nào đã luồn qua hông anh, dùng sức nhéo mạnh một cái.
Sau đó, Lâm Trạch Dương nhìn thấy ánh mắt như thể muốn ăn thịt người của Sở Sở liền không khỏi hoảng sợ. Anh vốn tưởng Sở Sở là một cô gái hiền huệ tri thức, không ngờ được cô còn có một mặt đáng sợ như vậy. Thật sợ hãi quá!
“Được rồi, mẹ cũng không giục hai đứa nữa. Dù sao thì cũng mới quen mà.” Nói đến đây, mẹ Sở Sở nhìn về phía Lâm Trạch Dương, càng nhìn càng thấy anh vừa mắt, hài lòng nói: “Cháu tên là Lâm Trạch Dương đúng không? Không tệ, nhưng cháu phải dũng cảm lên một chút. Sở Sở nhà cô trước giờ chưa từng có bạn trai, cái gì cũng không biết đâu. Thế nên cháu phải chủ động lên, hiểu không?”
Nói xong, bà liền cầm tay Sở Sở đặt vào tay Lâm Trạch Dương, sau đó vô cùng ưng ý nói: “Vậy mới đúng chứ, đây mới là dáng vẻ thân mật của những người đang yêu nhau này!”
“À đúng rồi.” Mẹ của Sở Sở đột nhiên nhớ ra gì đó, gọi Lâm Trạch Dương lại gần mình rồi mới nhỏ giọng nói: “Lâm Trạch Dương à, vành tai là chỗ mẫn cảm nhất của Sở Sở. Cháu hiểu ý cô mà đúng không? Đàn ông lúc cần ra tay thì phải ra tay, đừng chờ con gái chủ động, cũng đừng chờ cơ hội tới làm gì!”
Nói xong, mẹ Sở Sở còn dùng sức gật đầu với Lâm Trạch Dương một cái.
Lâm Trạch Dương đứng im tại chỗ như hóa đá, hoàn toàn không hiểu mẹ Sở Sở đang muốn ám chỉ cái gì.
Dù giọng của mẹ mình rất nhỏ nhưng Sở Sở thính tai vẫn nghe thấy được. Cô thiếu chút nữa đã ngất xỉu ngay tại chỗ, gương mặt với những vệt đỏ đã lan tới tận cổ, cả người nóng tới mức muốn bốc hơi ngay vậy!
“Mẹ à…” Sở Sở không khỏi giận dỗi trừng mắt nhìn mẹ, thậm chí còn dậm chân, dáng vẻ trông chẳng khác gì con nít đang vòi vĩnh.
“Biết rồi! Biết rồi mà. Mẹ không nói nữa là được chứ gì? Còn không phải do mẹ lo rằng cái tính này của con sẽ dọa người ta chạy mất sao? Sau này đối xử với thằng bé tốt một chút, là đàn ông ai cũng mong người phụ nữ của mình có thể dịu dàng, thỏa mãn được nhu cầu của bọn họ…” Mẹ Sở Sở liên tục dặn dò cô.
Sở Sở cắn chặt răng nhưng không biết nên nói gì, sao lúc trước cô lại không phát hiện ra mẹ có thể nói nhiều thế nhỉ?
“Được rồi! Được rồi, hai đứa trở về thế giới của hai đứa đi, không cần để ý đến bố mẹ, bố mẹ phải nghỉ ngơi một lát đã!” Mẹ Sở Sở quả thật cảm thấy hơi mệt, phất tay đuổi khéo hai người.
Sở Sở và Lâm Trạch Dương chỉ có thể tạm thời ra ngoài.
Khi Lâm Trạch Dương sắp ra khỏi cửa, mẹ Sở Sở đột nhiên nói thêm một câu: “Lâm Trạch Dương, nhớ kỹ những gì cô nói với cháu đấy. Là lỗ tai đấy, đừng có quên nha!”
Lâm Trạch Dương thiếu điều vấp chân ngã ngay ra đất, tự hỏi sao trên đời lại có bà mẹ sẵn sàng ra mặt hại con mình công khai thế này được nhỉ?
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Sở Sở vẫn không nói gì, mặt cô vẫn đỏ bừng như cũ, đến đầu cũng không dám ngẩng lên, ánh mắt của cô càng không nhìn về phía Lâm Trạch Dương.
Cuối cùng, lúc hai người sắp lên taxi, cô mới ngẩng đầu nhìn anh, hối lỗi nói: “Chuyện vừa nãy cho tôi xin lỗi, mẹ tôi nói bậy thôi nên anh không cần để ý đâu. Còn nữa…”
Sở Sở dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói: “Anh có thể giả vờ làm bạn trai của tôi một thời gian được không? Cha mẹ tôi hình như rất kỳ vọng vào chuyện tôi có bạn trai, nếu đột nhiên nói anh không phải bạn trai tôi, tôi sợ cha mẹ chịu không nổi…”
Suy nghĩ của Lâm Trạch Dương chính là người khác có lợi thì mình cũng phải có lợi, vậy nên liền thoải mái trả lời: “Không thành vấn đề, tôi có thể.”
Gương mặt Sở Sở lộ ra vẻ tươi cười xán lạn, giống như ánh mặt trời trong buổi sáng mùa xuân, mang theo ý xuân vô tận, chứa đựng tất cả vẻ đẹp như bông hoa trắng nhỏ đón tia sáng đầu tiên trong ngày vậy.
“Tôi tính phí không nhiều đâu! Dịch vụ này bình thường hình như sẽ tính 200 tệ một giờ, còn tôi chịu thiệt một tí, chỉ tính 100 một giờ thôi. Từ hôm qua tới bây giờ đã trôi qua 23 tiếng 1 giây, tôi làm tròn cho cô là 23 giờ, cô giáo chỉ cần chuyển cho tôi hai ngàn ba là được rồi!” Lâm Trạch Dương tươi cười nhìn Sở Sở mà nói.
Còn Sở Sở sau khi nghe xong thì không khỏi sửng sốt, sau đó khi đã hiểu hết những gì đối phương vừa nói thì liền hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương một cái, tiếp đó đá một cước vào đầu gối anh, tức giận xoay đầu bỏ đi.
Tên Lâm Trạch Dương chết tiệt này nếu có chút tình cảm nào với cô thì đã không nói ra những lời như vậy. Con gái phải thể hiện tới mức nào thì mới có người hiểu họ muốn gì đây? Đã bằng lòng cho anh ta đóng giả làm bạn trai, đã gặp bố mẹ và cũng đã nhận được sự ủng hộ từ họ rồi… thế mà anh còn muốn thu tiền!
Thật ra Sở Sở không chắc mình có thật sự thích Lâm Trạch Dương hay không, nhưng cô cảm thấy mình đối với người này vẫn có chút gì đó gọi là có cảm tình. Nếu Lâm Trạch Dương có quyết định theo đuổi thật thì biết đâu Sở Sở có thể miễn cưỡng đồng ý… Tất nhiên, đó chỉ là miễn cưỡng thôi!
Còn bây giờ…