Binh Vương Thần Cấp - Hoa Tiên Tửu

Chương 147: Lâm Trạch Dương không hiểu 


1 tháng

trướctiếp

 

Ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Lâm Trạch Dương, tất cả đều đoán xem anh là ai mà lại có mặt mũi lớn đến mức viện trưởng cũng phải khách sáo như vậy. 

“Không.” Lâm Trạch Dương nói. 

Mọi người tiếp tục sửng sốt, miệng của bọn họ bây giờ tưởng chừng có thể nhét được hai nắm tay vào. Không ai ngờ được miệng mình có thể há to đến thế, đúng là trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra. 

Ai cũng nghĩ tai mình có vấn đề mất rồi hoặc bọn đã nghe nhầm hay thậm chí gặp phải ảo giác. Lâm Trạch Dương đang nói cái gì, anh đang nói cái gì cơ? 

“Tại sao tôi phải cho ông mặt mũi? Cậu là ai chứ? Tôi quen ông à? Tôi không hiểu sao ông lại bắt tôi giữ mặt mũi cho ông. Mặt ông ăn được à? Mặt ông trả tiền taxi được không? Ông biết tôi tốn bao nhiêu tiền taxi để đến đây không? Chỉ vì mặt mũi của ông mà muốn tôi lỗ nhiều tiền thế á?” 

Lâm Trạch Dương lộ vẻ khó tin nhìn Huyết Y giống như ông vừa làm chuyện gì không tưởng vậy. 

Quần chúng lại lần nữa ngây người. Bọn họ cảm thấy nhất định đầu mình có vấn đề rồi, nếu không sao có thể được câu nói phi logic như vậy. 

Họ đang thắc mắc tại sao Lâm Trạch Dương không nể mặt viện trưởng. Có thể vì thế lực của anh rất lớn nên coi thường người khác, cũng có thể vì anh xấu tính nên cố chấp sai tới cùng. 

Nhưng hóa ra tất cả đều không phải. Sự thật là Lâm Trạch Dương cảm thấy tiền taxi quá nhiều, anh tiếc năm mươi một trăm tệ gì đó nên mặt mũi của viện trưởng chỉ đáng từng đấy. 

Khóe miệng của Huyết Y không khỏi co giật thêm lần nữa. Ông có thể nổi giận với cả thế giới nhưng không thể làm vậy với Lâm Trạch Dương. Tu vi của cậu ta bây giờ đã vượt qua cả tông sư rồi, Huyết Y làm sao dám nổi giận chứ. 

Huyết Y cảm thấy khó chịu. Sao ông lại quên Lâm Trạch Dương là loại người thế nào nhỉ. 

“Chuyện là giờ tôi không mang theo tiền mặt, nếu không thì đợi lát nữa tôi đưa cậu về.” Huyết Y thăm dò nói. 

“Chốt kèo.” Lâm Trạch Dương vẻ mặt hớn hở sau đó xoay người nhìn về phía Sở Sở, hưng phấn nói: “Cô giáo Sở Sở, lát nữa tôi đưa cô về nhé.” 

Sở Sở vẫn đang ngây ngô không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cô cảm thấy có chút cảm động, dù sao thì Lâm Trạch Dương cũng đã nghĩ đến cô trước. 

“Tôi lấy cô một nửa tiền xe là được rồi. Cô có tiền mặt thì đưa, đừng đưa thẻ cho tôi nữa. WeChat hay Alipay cũng được.” Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn Sở Sở. 

Mọi người đều có cảm giác trên đầu mình có một con quạ đen kèm ba dấu chấm bay qua, hơn nữa còn phát ra tiếng kêu rất khó nghe. Ai cũng cảm thấy bản thân không suy nghĩ được gì nữa rồi. 

Tên này muốn lợi dụng xe của viện trưởng để kiếm tiền! Sao có thể nghĩ ra được ý định này hay vậy? 

Sở Sở cũng há hốc mồm, cô hoàn toàn sửng sốt trước việc này. Suy nghĩ và logic của Lâm Trạch Dương đúng là chẳng ai hiểu được. 

Sau đó Huyết Y bắt đầu xử lý tại hiện trường một phen. Đầu tiên là sa thải Từ Phong tại chỗ, sau đó giáng chức Châu Dương. Thậm chí hắn còn bắt Châu Dương viết một lá thư xin lỗi công khai mà người được nhận chính là Lâm Trạch Dương. 

Đối với việc này Châu Dương không dám oán trách nửa câu nhưng Từ Phong thì đã ngất xỉu từ nãy, đến lúc biết tin ông ta sẽ phản ứng thế nào thì cũng chẳng ai biết. 

Mà dù Từ Phong có khóc lóc, đập phá hay tự tử gì đó thì cũng chẳng liên quan tới Lâm Trạch Dương. 

Sau khi sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, Lâm Trạch Dương lại nhìn về phía Sở Sở hỏi: “Bây giờ cô muốn về nhà à?” 

Sở Sở lắc đầu: “Tôi không về, hôm nay tôi phải ở lại trông đêm. Nếu cha mẹ tôi có dậy thì tôi sẽ biết rồi giúp họ vài việc lặt vặt.” 

Lâm Trạch Dương vẫn chưa từ bỏ: “Cô cũng nên trở về tắm rửa các thứ chứ.” 

Sở Sở vẫn lắc đầu như trước: “Bệnh viện có chỗ tắm mà, quần áo thì tôi mua một bộ ở cửa hàng gần đây là được rồi.” 

Lâm Trạch Dương không còn cách nào khác chỉ có thể bỏ cuộc. Sau đó anh bất mãn nói với Sở Sở: “Đúng là xấu tính.” 

Sở Sở trên đầu có thêm vài vệt đen. 

Lâm Trạch Dương giận dỗi rời đi. Có chút tiền xe thôi mà cũng không để cho anh kiếm nữa, người phụ nữ này đúng thật là nhỏ mọn. 

Lâm Trạch Dương cũng không về thẳng nhà, Huyết Y đang ở trên xe chờ anh. 

Bệnh của Huyết Y rất kỳ lạ. Hắn giống như Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới y học, có y thuật cao siêu, tinh thông Đông Y, hiểu biết về Tây Y thế nhưng vài năm gần đây dù dùng phương pháp điều dưỡng của Đông Y hay dụng cụ y tế tinh vi của Tây Y, Huyết Y vẫn không thể tìm ra nguồn gốc của căn bệnh. 

Cứ cách một thời gian cơ thể của Huyết Y sẽ cảm thấy đau đớn. Cơn đau này tất nhiên không phải đau bình thường mà nó ăn vào tận xương tủy, thậm chí đi tới linh hồn. Dù Huyết Y có tu vi cao thâm những ông cũng không chịu nổi, còn từng hôn mê vài lần. 

Tần suất các cơn đau xuất hiện ngày càng tăng. 

Lần trước được Lâm Trạch Dương điểm vào vài huyệt đạo trên người, Huyết Y nhận ra cơn đau của ông thế mà lại giảm bớt. 

Vậy nên bây giờ đúng lúc gặp Lâm Trạch Dương, Huyết Y đương nhiên cũng muốn được cậu ta tiện thể chữa bệnh cho mình. 

Đương nhiên ông cũng biết quy tắc của Lâm Trạch Dương nên khi cậu ta vừa vào trong xe, Huyết Y lập tức đưa ra tấm thẻ mà ông vừa gọi nhân viên mang tới gấp. 

“Trong này là một chút thành ý của tôi, không đáng là bao. Nếu cậu có bất kỳ việc gì cần thì có thể nói để tôi đi làm.” Thái độ của Huyết Y rất chân thành nhưng Lâm Trạch Dương chỉ thản nhiên nhìn qua tấm thẻ ngân hàng kia mà tiện tay cầm lấy. Trên mặt anh không có chút vui vẻ nào, thậm chí còn lộ ra vẻ hơi chán ghét. 

Huyết Y đều nhìn thấy tất cả, lông mày không khỏi nhíu lại nghĩ thầm trong lòng: “Quả nhiên cao thủ như Lâm Trạch Dương không thèm để ý tới tiền tài, vừa rồi có thái độ như vậy chẳng qua chỉ là tác phong đặc thù của cao nhân mà thôi.” 

Nhưng đây chỉ là suy bụng ta ra bụng người. Huyết Y đã hiểu lầm Lâm Trạch Dương rồi. 

Nếu anh biết trong thẻ này có mười triệu hơn nữa là loại thẻ không cần mật khẩu, đem tới ngân hàng nào cũng có thể rút được thì có lẽ bây giờ Lâm Trạch Dương đã phấn khích nhảy dựng lên. 

Cơ mà cũng chẳng trách anh được. Lúc trước Sở Sở cũng đã từng đưa cho Lâm Trạch Dương một cái thẻ ngân hàng nhưng cô lại không nói mật mã nên bây giờ Lâm Trạch Dương luôn nghĩ rằng thẻ ngân hàng chẳng có chút tác dụng nào, cũng chẳng rút được tiền. 

Tiếp theo Huyết Y đưa Lâm Trạch Dương tới một khu biệt thự yên tĩnh ở ngoại ô, đi vào một trong những căn biệt thự đó. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp