Những thứ quán tính này kia nghe có vẻ rất thần bí, nhưng chúng thực sự đang tồn tại.
Mọi sự tồn tại trên thế giới này đều là một loại từ trường, như cây cối, cọng cỏ và con người cũng vậy. Từ trường sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, giống như mối liên quan giữa hai thanh nam châm. Tuy nhiên, vì từ trường của một người bình thường và sự vật quá nhỏ, nên trong trường hợp thông thường, chúng ta không thể cảm nhận được sự ảnh hưởng của những sự vật ở xung quanh tới mình.
Nhưng những người như Lâm Trạch Dương thì khác, tu vi võ công của anh đã đạt đến đỉnh cao, thậm chí vùng đan điền* cũng trở thành khí hải*, vậy nên anh mới có từ trường mà người bình thường không thể nào hiểu rõ được.
*Đan điền: Là một vài trung tâm khí lực hay huyệt đạo trên cơ thể người.
*Khí hải: Huyệt khí hải là một trong 36 đại huyệt trên cơ thể người.
Điều đó cũng có nghĩa, Lâm Trạch Dương thậm chí còn có thể thay đổi ngay được dòng chảy khí hải trong đan điền của mình, làm xáo trộn điện não đồ của một số người có ý thức yếu ớt hơn một chút, lập tức khiến người ta phát điên đều có thể làm được hết.
"Anh muốn chết à?" Lâm Trạch Dương thoáng nhìn tên bảo vệ, thản nhiên nói.
Giọng nói của Lâm Trạch Dương thực sự rất hờ hững, không hề có chút cảm xúc nào, không tới nỗi chán ghét và cũng không có vẻ tức giận, đến cả ý định giết người không có, nó trong trẻo và thuần khiết như một cái hồ trong vắt.
"Hả?" Tên bảo vệ hét lên một tiếng, lùi lại một bước, nhưng bước chân không đứng vững được mà ngã ngay xuống đất, sau đó trên mặt đất chỗ anh ta ngã xuất hiện một vũng nước, hóa ra không biết từ lúc nào anh ta đã sợ đến mức mất trí, không kìm được đái cả ra.
Mọi người nhìn cảnh tượng này đều đứng hình ngay tại chỗ.
Không phải tất cả mọi người, nhưng ít nhất lúc này Sở Sở không như thế. Khi đó sắc mặt Sở Sở đỏ bừng, cả người đều nóng ran như lửa đốt.
Bởi vì Sở Sở cảm nhận được một bàn tay đặt trên eo không ngừng cọ sát vào cô.
Bây giờ Sở Sở thực sự rất muốn thoát khỏi Lâm Trạch Dương, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Lâm Trạch Dương thì cô lại không dám. Chỉ là lúc này Sở Sở vẫn còn cảm thấy khó xử.
"A!" Lại một giọng nói trầm vang lên, có hơi đau đớn.
Mắt của Sở Sở bất giác trợn tròn, cô không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, ngay tức khắc đẩy Lâm Trạch Dương ra rồi quay người lại. Bởi vì giọng nói này phát ra từ phía sau Sở Sở, và là giọng nói hết sức quen thuộc với Sở Sở.
Cha của cô vậy mà đã thực sự mở mắt rồi.
Sở Sở lập tức nhào lên giường cha, hét lớn, nước mắt rơi lã chã, không quan tâm là mình có đang mơ hay không, chỉ muốn giữ lại phút chốc này thôi.
"A!" Lại là tiếng kêu trầm trầm đó vang lên.
Sau đó, mẹ của Sở Sở cũng mở mắt ra.
Mọi người đều sững sờ, trong giờ phút này ai cũng cảm thấy như mình đang nằm mơ, nếu không phải thì tại sao những người vừa chết bây giờ lại có thể mở mắt ra được.
Lúc đó Từ Phong càng giống như một tảng đá đứng lì ở đấy, linh hồn giống như đã bị quỷ đánh cắp, trong mắt không còn bất cứ sự vui vẻ nào, làm sao có thể kết luận rõ ràng hai người này đã chết, giờ họ lại có thể tỉnh lại được.
Từ Phong không thể tin được đó là sự thật.
Tại một phòng bệnh nào đó, khóe mắt Sở Sở vẫn đỏ hoe, một tay cô nắm lấy tay mẹ, tay kia nắm lấy tay cha, cả hai đều nắm thật chặt, giống như một khi bản thân buông tay họ ra thì cả hai sẽ biến mất ngay vậy.
Cha mẹ của Sở Sở lúc này đã ngủ say, nhưng nhịp tim của họ vẫn bình thường, tất cả các dấu hiệu sinh tồn mà thiết bị hiển thị đang chứng tỏ hai người vẫn còn sống.
Sở Sở nhìn cha mẹ mình một hồi, rồi mới quay đầu nhìn Lâm Trạch Dương, cúi rạp người trước Lâm Trạch Dương và nói: "Cảm ơn, cảm ơn anh, nếu không có anh thì cha mẹ tôi đã chết rồi."
Lâm Trạch Dương lập tức xua tay, vừa định nói, ánh mắt dừng lại ở thắt lưng của Sở Sở, vừa rồi không kìm được lại nuốt nước bọt.
Trời xanh làm chứng, Lâm Trạch Dương chưa bao giờ có ý nghĩ bẩn thỉu, vừa nãy Lâm Trạch Dương chỉ muốn Sở Sở không bị thương mà thôi, vậy nên sau đó mới ôm Sở Sở.
Sau đó tay của Lâm Trạch Dương chạm vào chỗ mềm mại và đàn hồi, cảm thấy rất thoải mái nên đã vô thức sờ soạng. Đây không phải rất bình thường sao? Ai lại không muốn ôm chầm lấy cái tốt chứ.
Thế nên, Lâm Trạch Dương không hề sai.
“Lâm, Lâm Trạch Dương!” Giọng nói của Sở Sở vang lên.
Lâm Trạch Dương lập tức thu lại ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào một bộ phận nào đó của Sở Sở, đồng thời cũng rút lại bàn tay đang định đưa ra theo bản năng.
Trong chốc lát, hai người đều không dám nhìn nhau, bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
Nếu là trường hợp bình thường, chắc chắn Sở Sở đã nói xấu Lâm Trạch Dương từ lâu rồi, có thể nói việc làm của Lâm Trạch Dương rất nghiêm trọng. Nhưng vừa nãy Lâm Trạch Dương mới cứu được cha mẹ Sở Sở.
Càng quan trọng hơn, những lúc bình thường Sở Sở chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào, vốn tưởng rằng mình sẽ rất ghét kiểu tiếp xúc này, thế mà cô lại không hề chống đối.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên phát ra những tiếng bước chân.
Sau đó, Từ Phong bước vào, vẻ mặt lộ ra biểu cảm vô cùng lãnh đạm và chán ghét.
"Lâm Trạch Dương, cậu không được kể chuyện này với bất cứ ai. Vừa rồi chẳng qua chính bệnh nhân tìm ra điều kỳ diệu, mới đột ngột tỉnh lại, chuyện này chẳng chút liên quan gì đến cậu."
Từ Phong thẳng thắn nói chuyện với Lâm Trạch Dương.
Thấy Từ Phong vẫn giữ cái bộ dáng ngạo mạn như vậy, Sở Sở cực kỳ tức giận, nói với Từ Phong: "Ông còn là bác sĩ gì chứ? Rõ ràng bệnh nhân chưa chết, nhưng ông lại dám tuyên bố họ chết rồi. Tôi sẽ kiện ông án tử hình, tôi chắc chắn phải kiện ông."
Từ Phong không thể không lạnh lùng liếc nhìn Sở Sở, nói: "Vốn dĩ tôi không muốn mọi chuyện trở nên như thế này, nhưng do cô đã ép tôi như vậy…"
Vừa nói lời này, Từ Phong lại nhìn Lâm Trạch Dương và nói: "Bây giờ cậu cần phải xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát và bắt cậu. Ban nãy nếu không phải tại cậu làm phiền tôi thì tôi đã cứu được hai bệnh nhân đó. Nhưng may thay, tôi không bỏ cuộc, ngay cả khi cậu đánh gục bảo vệ, tôi vẫn cố gắng nên đã cứu được hai bệnh nhân.”
“Ông!” Sở Sở trợn to mắt, cô thực sự không dám tin Từ Phong lại có thể bóp méo sự thật tới mức độ như vậy, ông ta có còn là bác sĩ nữa không? Trông chẳng khác gì một tên khốn làm đủ mọi điều ác.
Lâm Trạch Dương không hề tức giận về điều này, chỉ hơi nhếch khóe miệng, hờ hững nhìn Từ Phong.
Những chuyện này đối với Lâm Trạch Dương mà nói thật sự không có gì to tát, người có thể khiến anh không nói nên lời giờ chỉ mới bốn hay năm tuổi, trên thế giới này chỉ có Manh Manh mới có thể làm được.
Từ Phong là bác sĩ ở bệnh viện trung tâm thành phố, phó khoa là cái thá gì chứ.
Mà lúc này, ngoài cửa lại có những tiếng bước chân.
Sau đó có một nhóm người đi vào phòng bệnh, họ rất đông, những người này đều là những ông già, trông dáng vẻ rất oai phong, chắc hẳn phải có địa vị không thấp trong bệnh viện.