Vốn dĩ hôm nay Tần Tình đưa Manh Manh đi học, nhưng Lâm Trạch Dương không đồng ý.
Tần Tình biết Manh Manh học lớp của cô giáo Sở Sở, là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, vậy nên cô nhìn ra vẻ mặt lo lắng của Lâm Trạch Dương, Tần Tình rất tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương, nói: “Anh muốn đưa Manh Manh đi học hay là muốn đến gặp người phụ nữ nào?”
Hai mắt Lâm Trạch Dương đột nhiên mở to, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Làm sao em biết?”
Tần Tình chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Nếu không muốn người khác biết thì anh đừng có làm.”
Lâm Trạch Dương giơ ngón tay cái lên với Tần Tình, nói: “Lợi hại, thật sự là rất lợi hại. Thì ra là do anh xem thường em. Nếu như em đã biết rồi, vậy để cho anh đi đi.”
Tần Tình tức đến mức muốn phun máu già vào mặt Lâm Trạch Dương, đây là loại logic gì vậy, bây giờ Lâm Trạch Dương và cô đã là vợ chồng, bọn họ cũng có Manh Manh nữa. Tại sao Lâm Trạch Dương lại muốn đi gặp người phụ nữ khác một cách trắng trợn như vậy, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ muốn cô chấp nhận nữa chứ.
Tần Tình cảm thấy Lâm Trạch Dương vô lý đến mức không thể diễn tả được.
Trong khoảng thời gian này, vì Lâm Trạch Dương có chuyện với Lưu Uy nên vẫn không đi tìm Sở Sở xin mật mã, bây giờ cuối cùng cũng có thời gian, Lâm Trạch Dương không thể bỏ lỡ.
Nếu Tần Tình chịu giúp thì không còn gì bằng, ai biết Sở Sở có gây chuyện gì tiếp hay không.
Phải công nhận rằng, Lâm Trạch Dương có tài quan sát phụ nữ, anh ấy có thể làm một người phụ nữ xuất sắc hoặc thậm chí gần như hoàn hảo, hay biến thành một người nhìn đâu cũng sẽ thấy khuyết điểm.
Tần Tình hoàn toàn không biết những chuyện này, nhìn thấy Lâm Trạch Dương như vậy, cô cho rằng Lâm Trạch Dương đang tức giận với mình, cô hừ lạnh lùng một tiếng, nói: “Chuyện của anh ai thèm quan tâm, anh muốn làm gì cũng không liên quan đến em.”
Nói xong, Tần Tình dùng hết sức đóng cửa lại. Cửa phòng phát ra một tiếng rầm rất lớn, ai không biết còn tưởng Tần Tình đang muốn phá nhà.
Lâm Trạch Dương không nhịn được mà gãi đầu, có hơi bối rối, nhưng một lúc sau, anh lại vui vẻ dẫn Manh Manh đến lớp học của con gái, anh phải đi lấy lại tiền.
Sau khi Lâm Trạch Dương rời đi, Tần Tình chạy ra ngoài, chân bước tới cửa rồi, nhưng cuối cùng lại dừng lại.
“Quên đi, Lâm Trạch Dương là ai chứ, mình quan tâm tới hắn làm gì, tốt nhất hắn nên tìm một người phụ nữ khác, một người đàn ông vô dụng như vậy, có thể thoát khỏi hắn là may mắn lắm rồi, hừ.”
Khi Tần Tình nói thầm mấy lời đó trong lòng, vẻ mặt cô đầy sự tức giận, bàn tay đang cầm búp bê vải đáng yêu cũng muốn xé rách nó ra.
Lâm Trạch Dương dẫn Manh Manh đến lớp học của Sở Sở. Chỉ có điều, Lâm Trạch Dương lại không nhìn thấy Sở Sở đâu cả.
Chẳng lẽ Sở Sở biết anh tới đòi tiền nên muốn trốn đi sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Trạch Dương rất tức giận, vội vàng tóm lấy một giáo viên, hỏi: “Sở Sở đi đâu, tại sao không đến làm việc?”
Thầy giáo kia đang rất sửng sốt, không hiểu vì sao Lâm Trạch Dương lại tức giận như vậy, vì thế mà nói ra tin tức của Sở Sở: “Cha mẹ của cô giáo Sở Sở bị tai nạn xe cộ, hiện đang được cấp cứu ở Bệnh viện Trung ương rồi.”
Nói đến đây, thầy giáo vội bịt miệng mình lại, không thể tùy tiện mà nói chuyện này cho phụ huynh được, nhưng nhìn dáng vẻ đáng sợ của Lâm Trạch Dương, thầy giáo đã lỡ miệng nói ra.
Lâm Trạch Dương nhíu mày, không ngờ anh lại trách lầm Sở Sở.
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, quyết định đi tới bệnh viện, dù thế nào đi nữa anh cũng đã đưa cho người phụ nữ này một tấm thẻ, mặc dù không đưa mật khẩu cho cô, nhưng Lâm Trạch Dương vẫn nên đến đó.
Bệnh viện Trung ương có cơ sở phẫu thuật tốt nhất thành phố và là một trong những bệnh viện nổi tiếng nhất, dù có là bác sĩ nổi danh hay trang thiết bị tân tiến thì nơi đây đều đứng đầu cả.
Vì vậy mà Sở Sở lập tức đưa cha mẹ cô đến đây, nếu cha mẹ không thể chữa khỏi bệnh ở đây thì cả thành phố này cũng không còn bệnh viện nào có khả năng làm được.
Lúc này Sở Sở đang đứng chờ trước cửa phòng ICU. Vừa rồi Sở Sở vừa mới nhìn thấy cha mẹ, sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt, người đầy máu, trông không còn chút sức lực nào, thậm chí còn không thể mở mắt.
Sở Sở biết cha mẹ chắc chắn đang bị thương rất nghiêm trọng cho nên vô cùng lo lắng, cả người đều sốt ruột đứng ngồi không yên.
“Sở Sở, cô vừa mới điều tra ra được, người đụng phải cha mẹ con là một tên đại gia, anh ta lái chiếc Ferrari, gia đình chắc chắn rất giàu có. Chúng ta phải yêu cầu anh ta bồi thường, nhất định phải yêu cầu một khoản bồi thường lớn.”
“Sở Sở, tên nhà giàu kia đã bị kéo đến đồn công an rồi, chúng ta cần phải đi ngay, hẳn là anh ta đang chảy máu nhiều lắm. Cô đã tính toán sơ bộ qua, bọn họ phải bồi thường từ 10 đến 20 triệu cũng không thành vấn đề.”
“Đi thôi, Sở Sở, hiện tại chúng ta phải tới đó. Không được để cho tên đại gia kia lợi dụng quan hệ.”
Sở Sở nhíu mày thật chặt, cô thực sự hy vọng có được một không gian yên tĩnh vào lúc này. Nhưng bây giờ, xung quanh cô có rất nhiều người, đều là họ hàng xa của Sở Sở.
Sở Sở thật sự rất tức giận, cha mẹ cô đang gặp nguy hiểm, làm sao người thân có thể bảo cô rời khỏi đây được.
“Sở Sở, còn đứng ngây người ra đấy làm gì, đi thôi!” Một người phụ nữ trung niên nắm lấy cánh tay Sở Sở. Người phụ nữ trung niên này hình như là cô họ của Sở Sở.
Sở Sở nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng lên tiếng nhưng vẫn đè nén cơn tức giận của mình xuống: “Bây giờ cha mẹ tôi đang gặp nguy hiểm, sau khi giải quyết xong chuyện ở đây chúng ta sẽ đến đó.”
“Con đang nói cái gì vậy, đợi đến khi xử lý xong chuyện này, tên nhà giàu kia có lẽ đã được thả ra rồi, điều quan trọng nhất bây giờ là anh ta cần phải đền bù cho con, cho dù con có ở đây hay không, cũng đâu ảnh hưởng gì tới cha mẹ con.”
Cô họ Sở Sở tiếp tục kéo Sở Sở.
Sở Sở hít sâu một hơi, hất tay cô họ ra, cực kì nghiêm túc nói: “Tốt nhất tôi nên đợi ở đây thì hơn.”
“Con…” Cô họ tức giận, muốn mắng Sở Sở.
Đúng lúc này, cửa phòng ICU mở ra, một bác sĩ trung niên đi tới, bước đến chỗ Sở Sở nói: “Người bệnh bị thương quá nghiêm trọng, xuất huyết quá nhiều, tim mạch đứt đoạn, không thể cứu được. Xin chia buồn cùng gia đình.”