Huyết Dung là một người rất nghiêm túc và tỉ mỉ trong mọi việc nên luôn có thể xử lý tốt mọi việc mà không có bất kỳ sai sót nào.
Bởi vì Huyết Dung là người như vậy cho nên khó có thể hiểu được những gì mà Lâm Trạch Dương làm. Một người có vẻ cà lơ phất phơ, sao lại mạnh như vậy được, có thể sánh được với thiếu chủ.
Huyết Dung cảm thấy điều này là không thể, cho nên anh ta đã tăng tốc đuổi theo, Lâm Trạch Dương rất nhanh đã gặp thiếu chủ, Lâm Trạch Dương rất nhanh sẽ bị thiếu chủ đánh bại.
Lâm Trạch Dương quả thực đã gặp thiếu chủ của Huyết Minh, Huyết Ngưng.
Huyết Ngưng cau mày, nghiêm túc đánh giá Lâm Trạch Dương, đây là lần đầu tiên hắn gặp Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương có thể vào được tận đây đã chứng minh được rất nhiều điều. Bây giờ ngoại trừ Huyết Hiện vị đánh bại thì không còn khả năng nào khác.
Cho nên, Huyết Ngưng rất coi trọng Lâm Trạch Dương. Huyết Ngưng luôn rất tôn trọng những kẻ mạnh, bởi vì bản thân Huyết Ngưng đã là một kẻ mạnh, cho nên hắn biết rất rõ để trở thành một kẻ mạnh, phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết và thể lực.
Huyết Ngưng cảm thấy trong nháy mắt, hai kẻ mạnh vẫn luôn tỉnh táo tôn trọng nhau, cho dù sau đó giữa hai người sẽ xảy ra một trận đấu kinh thiên động địa.
Cho nên Huyết Ngưng mở miệng, nói: "Anh là.."
Lâm Trạch Dương không cho Huyết Ngưng cơ hội đã nhàn nhạt nhìn hắn, nói: "Không thấy hai người lớn chúng tôi chuẩn bị nói chuyện sao? Thân là người dưới, lúc này anh lại định nói gì chứ? Không biết tôn ti trật tự gì hết."
Nói xong, Lâm Trạch Dương nhìn Trương Liên, nói tiếp: "Trương Liên, ban nãy tôi đã đánh bại ba mười lăm người của ông, mỗi người tính là một trăm tệ, ông phải đưa ba nghìn năm trăm tệ cho tôi, còn thêm một nghìn tệ lần trước, tổng cộng là bốn nghìn năm trăm tệ. Ông tưởng rằng tôi đã quên rồi sao? Không ngờ tới chứ gì? Ha ha ha."
Lâm Trạch Dương không nhịn được cười lớn.
Huyết Ngưng sững sờ, thế mà hắn lại bị khinh thường, bị coi là người dưới, chỉ vì bốn nghìn năm trăm tệ thế mà hắn lại bị coi khinh thẳng thừng như vậy."
Lúc này Trương Liên cũng há hốc miệng, không biết nên phải nói gì, Lâm Trạch Dương lại coi Huyết Ngưng là người dưới, điều này đã khiến ông ta kinh hồn bạt vía. Sau đó, Lâm Trạch Dương bắt đầu nhắc đến chuyện tiền nong, bốn nghìn năm trăm tệ Lâm Trạch Dương không đi lấy. Không, đây không phải điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là, lúc này Lâm Trạch Dương nói đến chuyện tiền nong chắc chắn vẫn chưa ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.
"Sao không nói chuyện vậy? Hay là ông cảm thấy tôi lừa ông? Tôi còn có nhân chứng là Lưu Uy đó, ông nói với ông ta, có phải ban nãy tôi đã đánh bại được ba mươi lăm người không?" Lâm Trạch Dương gấp gáp, nhìn về phía Lưu Uy.
Khóe miệng Lưu Uy co giật không ngừng, ông ta cảm thấy bản thân và Lâm Trạch Dương không thể đi trên cùng một đường nữa, ông ta thật sự muốn mở não của Lâm Trạch Dương ra xem, xem xem rốt cuộc mạch não của anh xảy ra chuyện gì.
Đến thời điểm nào rồi còn có ai quan tâm đến chuyện tiền bạc cơ chứ?
Nhưng nếu Lâm Trạch Dương đã hỏi đến, Lưu Uy cũng chỉ có thể gật đầu, nói: "Lâm Trạch Dương đã đánh bại ba mươi năm người."
Khi nói ra lời này, Lưu Uy cảm thấy rất xấu hổ.
Nhưng Lâm Trạch Dương lại rất vui mừng, sau đó chìa tay về phía Trương Liên, nói: "Đưa tiền cho tôi."
Trương Liên suýt nữa đã nói không có tiền nhưng nhớ đến lần trước Lâm Trạch Dương mắng bản thân là quỷ nghèo đói, Trương Liên không thể mở miệng ra nói được.
"Anh là ai, là người Lưu Uy tìm đến để nhờ giúp đỡ sao?" Huyết Ngưng nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, khắp người tỏa ra sát khí.
Lâm Trạch Dương nhìn về phía Huyết Ngưng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Này, Trương Liên, từ khi nào mà ông có một thuộc hạ mạnh như vậy, đây là đối thủ mạnh nhất mà tôi được gặp từ trước tới giờ."
Huyết Ngưng cười nhạt, cuối cùng Lâm Trạch Dương cũng đã chú ý tới hắn.
Kết quả là, Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn Trương Liên, nói: "Đợi lát nữa sau khi tôi đánh bại anh ta, ông phải đưa một nghìn tệ cho tôi, đánh bại người này khó hơn đánh bại mười người trước nhiều. Ông đừng có nghĩ tôi lừa ông, giá này đã là tốt lắm rồi."
Huyết Ngưng suýt nữa thì nôn ra một ngụm máu, tên Lâm Trạch Dương này quá coi thường người khác rồi, cảm thấy hắn là đối thủ mạnh nhất mà anh từng gặp cho nên đã ra giá một nghìn tệ.
"Rất tốt, Huyết Ngưng tôi rất lâu rồi chưa từng gặp người ngạo mạn như anh, đến đi, để tôi được mở mang tầm mắt, xem anh có đủ tư cách để kiêu ngạo như vậy nữa không?" Huyết Ngưng nghiến răng nghiến lợi, đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận đấu.
Lâm Trạch Dương gật đầu, nhìn về phía Huyết Ngưng, nói: "Cũng được, đánh bại anh trước, đợi lát nữa được cầm càng nhiều tiền hơn, tiền ăn tháng này của tôi không đủ nữa rồi."
Lâm Trạch Dương nói xong đã bước tới trước mặt Huyết Ngưng.
Sau đó, Trương Liên mau chóng đứng ra, nếu lúc này ông ta không thể hiện lòng trung thành thì đến khi nào mới thể hiện ra đây?
"Lâm Trạch Dương cậu muốn động thủ với khách của tôi thì phải bước qua xác của tôi trước đã." Vẻ mặt Trương Liên kiên định, nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một hồi, sau đó gật đầu với Trương Liên, nói: "Được thôi."
Ngay sau đó dường như Lâm Trạch Dương đã biến mất ngay lập tức, rồi một cú đấm từ đâu nện vào bụng Trương Liên. Trương Liên bị đau, chỉ cảm thấy cả người mình tê dại rồi ông ta ngã xuống đất.
Lâm Trạch Dương lại mặt đối mặt với Huyết Ngưng, nói: "Xem ra ban nãy tôi đã hiểu lầm anh, chắc anh là người của Huyết Minh nhỉ? Đúng thật, tên ngốc Trương Liên đó sao có thể có một người thuộc hạ mạnh như anh được?"
Từ trước đến nay, chưa bao giờ Huyết Ngưng cảm thấy hưng phấn vì một câu nói khoa trương của đối thủ như vậy.
"Vậy, bây giờ tôi đánh bại anh, dù sao anh đã chiếm được sản nghiệp của Lưu Uy rồi." Vẻ mặt Lâm Trạch Dương trở nên nghiêm túc.
"Đến đi." Huyết Ngưng cũng kiềm chế lại cảm xúc, nghiêm túc nhìn Lâm Trạch Dương.
Hai người nhìn nhau, xung quanh đột nhiên yên tĩnh, dường như trong nháy mắt, bầu không khí đã trở nên căng thẳng.
Đột nhiên, Lâm Trạch Dương khoát tay với Huyết Ngưng, nói: "Cái đó, anh có thể đợi tôi một chút được không?"
Bầu không khí căng thẳng biến mất trong nháy mắt, Huyết Ngưng không hiểu anh có ý gì, vừa rồi cả hai người đều đang chuẩn bị chiến đấu, trận chiến sắp nổ ra, đột nhiên Lâm Trạch Dương lại xảy ra chuyện gì đó.
Huyết Ngưng vẫn quyết định chờ đợi.
Lâm Trạch Dương lùi về sau một bước, sau đó đạp lên người Trương Liên một cái, rồi mới quay sang nhìn Huyết Ngưng, nói: "Chúng ta có thể bắt đầu rồi."
"..." Huyết Ngưng không biết phải nói gì.