Vốn bầu không khí ở trong phòng tập quyền anh đã không mấy sáng sủa, chuỳ thủ cũng đã được rút ra, không khí vô cùng khẩn trương, kiểu gì hôm nay cũng sẽ đổ máu, có người bỏ mạng tại đây. 

Đó là khoảnh khắc chết chóc, một khoảnh khắc cực kỳ thê lương. Nhưng vào thời khắc như vậy, Lâm Trạch Dương lại đột nhiên xuất hiện, Lâm Trạch Dương vậy mà lại đòi tiền. 

Huyết Dung chưa từng gặp qua người nào như anh, trong lòng đang suy nghĩ không biết tên này mắc bệnh thần kinh gì đây, nhưng ý nghĩ đó cũng chỉ nằm trong lòng Huyết Dung trong một khoảnh khắc, bởi vì vừa rồi anh ta không phát hiện ra Lâm Trạch Dương đang tới gần mình, cũng không nhận ra Lâm Trạch Dương đã đánh bay chuỳ thủ của mình từ khi nào. 

Điều này có chút đáng sợ, Huyết Dung thân là cao thủ được toàn bộ Huyết Minh công nhận, cũng được minh chủ của Huyết Minh thích bởi cách thức làm việc của Huyết Minh vô cùng cẩn thận, sẽ không bao giờ đánh giá thấp bất kỳ đối thủ nào, có thể nói là ngay giọt nước nhỏ cũng không để lọt ra ngoài. 

Vừa rồi Huyết Dung không hề lơ là, anh ta vẫn luôn một mực đề phòng Lưu Uy sẽ phản kích, đề phòng liệu Lưu Uy có đặt mai phục, nhưng đúng lúc này Lâm Trạch Dương bỗng nhiên xuất hiện như một bóng ma, khiến Huyết Dung không nhận ra chút bất thường nào để phản ứng lại. 

Huyết Dung nhíu chặt lông mày, rất nghiêm túc nhìn Lâm Trạch Dương: "Cậu là ai?" 

Lâm Trạch Dương rất bình tĩnh nhìn Huyết Dung: "Anh đừng chuyển đề tài, mau đưa tiền." 

Huyết Dung cảm thấy mình không thể nói chuyện đàng hoàng với Lâm Trạch Dương, anh ta cho Lâm Trạch Dương ít tôn trọng đã là công nhận Lâm Trạch Dương rồi, đều là cao thủ thương tiếc lẫn nhau, vậy mà Lâm Trạch Dương vẫn còn muốn đòi tiền từ anh ta, tên này là thật lòng hay chỉ đang coi thường anh ta vậy. 

"Tôi là người của Huyết Minh, chuyện mà Huyết Minh chúng ta muốn làm, xin đừng nhúng tay vào đây." Huyết Dung rít một hơi thật sâu, đè nén sự tức giận. Anh ta không phải là người bị cảm xúc chi phối. 

Lâm Trạch Dương không khỏi ngẩn người. 

Trên mặt Huyết Dung dần xuất hiện nụ cười, quả nhiên vừa rồi là do Lâm Trạch Dương không biết anh ta là ai nên mới làm càn, sau khi biết anh ta là người của Huyết Minh nhất định sẽ nhanh chóng rời khỏi đây. 

Lâm Trạch Dương quay đầu nhìn về phía Lưu Uy, vẻ mặt khó hiểu: "Huyết Minh là cái gì? Là người của Huyết Minh thì không cần mua vé sao? Lưu Uy, ông rõ ràng đã nói với tôi, đã đồng ý để tôi thu tiền vé vào cửa, bất kể là ai tôi không cần biết, tôi phải thu tiền." 

Phòng tập quyền anh của Lưu Uy vốn không thu tiền, nhưng Lâm Trạch Dương cảm thấy làm như vậy không đúng, làm sao có thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền tốt như vậy được, vậy nên anh mới bàn bạc cùng Lưu Uy một chút, điều mà Lưu Uy có thể làm chính là nghe Lâm Trạch Dương nói cái gì thì là cái đó. 

Lưu Uy cũng không thể tưởng tượng được vào thời điểm này mà Lâm Trạch Dương còn chấp nhất chuyện này, khóe miệng ông ta giật giật, không nói nên lời. 

"Đưa tiền." Lâm Trạch Dương rất nghiêm túc nhìn Huyết Dung. 

"Tôi là người của Huyết Minh." Huyết Dung thật sự tức giận. 

"Đưa tiền." Lâm Trạch Dương vẫn duỗi tay ra như trước. 

"Tôi đang đại diện Huyết Minh làm việc." Huyết Dung trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương, anh ta đã tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. 

"Đưa tiền." Lâm Trạch Dương vẫn không thay đổi suy nghĩ. 

"Cậu có biết Huyết Minh là cái gì không? Cậu có biết khi đắc tội với Huyết Minh sẽ có hậu quả gì không? Huyết Minh chúng ta...” Huyết Dung thật sự không muốn động tay động chân với Lâm Trạch Dương, cũng không biết vì sao mà anh ta dường như có chút cảm giác sợ Lâm Trạch Dương. 

"Không biết." Không đợi Huyết Dung nói xong, Lâm Trạch Dương đã cắt ngang lời Huyết Dung. 

Huyết Dung há miệng như còn muốn nói cái gì, nhưng Lâm Trạch Dương không cho anh ta cơ hội. 

"Tôi không cần biết anh là ai, đưa tiền trước đã." Lâm Trạch Dương cũng nhìn chằm chằm Huyết Dung. 

Huyết Dung hít sâu một hơi, sau đó nói: "Đã như vậy thì đừng có trách tôi." 

Huyết Dung chuẩn bị ra tay, tuy rằng anh ta có hơi kiêng kỵ Lâm Trạch Dương nhưng không có nghĩa là anh ta thật sự sợ Lâm Trạch Dương, thân là đại diện cho Huyết Minh làm việc, làm sao có thể để cho tên nhóc không biết từ đâu tới cản đường được, đối với anh ta thì anh chẳng là cái thá gì. 

“Bốp.” 

Một tiếng trầm đục vang lên, Huyết Dung sững sờ đứng yên. Lâm Trạch Dương vừa mới tát anh ta một cái. Không nói tới việc Lâm Trạch Dương chủ động động thủ mà quan trọng là Huyết Dung hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào. 

"Còn muốn động tay động chân nữa, tôi ghét nhất loại người như anh đấy, trốn vé còn cảm thấy mình có lý." Lâm Trạch Dương nói chuyện xong lại tát thêm một cái nữa. 

Huyết Dung vẫn không né được cái tát này, rõ ràng anh ta có thể nhìn thấy Lâm Trạch Dương ra tay như thế nào, tốc độ của Lâm Trạch Dương cũng không nhanh, khí thế của Lâm Trạch Dương cũng không hề mạnh, vì sao anh ta lại không thể né được. 

Đúng là Huyết Dung phát hiện cơ thể mình gặp khó khăn khi hành động. Giống như là bị trói buộc, hay nói cách khác là không khí xung quanh dường như đang thay đổi khiến cho hành động của anh ta trở nên chậm chạp. 

Không phải tốc độ của Ngô Nhĩ Cẩu đủ nhanh mà là do anh ta đang chậm lại, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? 

"Có đưa tiền cho tôi hay không?" Lâm Trạch Dương lại vươn tay ra. 

Huyết Dung vừa muốn nói chuyện, Lâm Trạch Dương lại tát một cái. 

"Nhìn đi, nhìn đi, không phải chỉ là tiền vé thôi sao? Đây là thứ mà anh nên đưa, sao lại cứng đầu vậy chứ?" Lâm Trạch Dương nói xong lại tát một cái. 

Huyết Dung lúc này thật sự cảm thấy vô cùng tủi thân, Lâm Trạch Dương có cho anh ta cơ hội nói chuyện đâu cơ chứ, anh ta muốn đưa tiền vé vào cửa lắm rồi, chỉ vì một tấm vé mà bị đánh đến mức này thì không đáng tí nào. 

Nhưng Lâm Trạch Dương không cho người ta có cơ hội nói chuyện. 

Huyết Dung cảm thấy tiếp tục như vậy thì thật không được, anh ta đưa tay muốn lấy tiền từ trong túi ra. 

“Bốp.” 

Một tiếng nữa lại vang lên, Lâm Trạch Dương dùng một cước đá anh ta ra ngoài, cơ thể Huyết Dung đụng vào ghế, sau đó lăn lộn trên mặt đất mấy chục vòng mới dừng lại. 

Khi cơ thể cuối cùng cũng ổn định lại, Huyết Dung không khỏi phun ra từng ngụm máu tươi, khuôn mặt trở nên trắng bệch. 

"Anh không đưa tiền thì thôi, lại còn muốn móc đao đâm tôi, anh coi Lâm Trạch Dương tôi là cái gì, tôi cho anh cơ hội cuối để đưa tiền." 

Lâm Trạch Dương đi tới trước mặt Huyết Dung, vươn tay ra một lần nữa. 

Huyết Dung nhìn thấy Lâm Trạch Dương thì lại phun ra một ngụm máu tươi, tủi thân muốn chết, vừa rồi rõ ràng là anh ta muốn móc tiền, sao cứ đòi tiền không ngừng như vậy, ít ra cũng phải cho người ta cơ hội lấy nữa chứ. 

Vừa nhìn Lâm Trạch Dương, Huyết Dung vừa đưa tay vào túi, anh ta cảm thấy nếu mình không đưa tiền cho anh có thể sẽ bị đánh tới chết, nhưng lần này Huyết Dung đã khôn ra, anh ta dùng tốc độ rất chậm để không chọc đến thần kinh nhạy cảm của Lâm Trạch Dương. 

“Bốp.” 

Một tiếng nữa lại vang lên, một cánh tay của Huyết Dung bị đạp nát. 

"Còn muốn móc dao nữa à, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà." Lâm Trạch Dương không khỏi lắc đầu. 

Huyết Dung cảm thấy đầu mình choáng váng, không phải bởi vì mất máu quá nhiều, cũng không phải bởi vì quá đau đớn mà là bởi vì tủi thân. 

Mà vào lúc này, Lâm Trạch Dương ngồi xổm xuống, đưa tay vào trong ngực Huyết Dung, lấy ra một cái ví tiền. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play