Lâm Trạch Dương nhìn Manh Manh, nghiêm túc nói: "Manh Manh, cô giáo Sở Sở của con đúng là một người tốt, nhưng lại quá keo kiệt, sau này con không nên chia kẹo cho cô ấy ăn, lúc coi Logger Vick, cũng phải tự thu lại mà xem, biết chưa?" 

Manh Manh hơi ngây thơ, nhưng đây là nhưng lời do ba của mình nói nên cô bé chỉ có thể gật đầu. 

Lúc này, Sở Sở vẫn chưa đi xa, vừa hay nghe được lời nói của Lâm Trạch Dương, hai hàm răng sắp cắn nát, tên Lâm Trạch Dương này thật sự rất đáng ghét. 

Thì ra tên này đưa mình trở về không phải do quan tâm đến mình mà vì là muốn tiền. 

Tiền tiền tiền trong mắt tên này chỉ có tiền sao? Một người đẹp như mình đứng ngay bên cạnh, hắn cũng không nhìn thấy, còn không có chút rung động. 

Còn nữa, Lâm Trạch Dương đang có ý gì khi không cho Manh Manh chia kẹo cho mình ăn, còn không cho Manh Manh xem phim hoạt hình nữa chứ. 

Rốt cuộc Lâm Trạch Dương là ai chứ. 

Sở Sở cảm thấy sau này sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy tên này nữa nên tức giận đi về phía hành lang nhanh chóng. Sau khi đi một hồi lâu, Sở Sở thở không ra hơi, sau đó mới nhớ ra mình ở lầu hai mươi hai, đây có phải là muốn vắt kiệt sức lực khiến cô mệt đến chết đây sao. 

Nhưng Sở Sở vừa nhìn lại, phát hiện mình đã đi tới tầng mười chín. Nếu như vậy thì cô nên đi hết ba tầng còn lại, hay là đi thang máy. 

Sở Sở cảm giác như cuộc sống của mình đang trở nên lộn xộn vậy, đi về một hướng mà cô không thể nào nắm bắt được. 

Còn cái tên làm cuộc đời người ta trở nên xáo trộn bây giờ lại đang không tim không phổi tranh giành đồ ăn với Manh Manh, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người xung quanh. 

Sau khi cướp được đồ ăn của Manh Manh, thấy Manh Manh rưng rưng muốn khóc, Lâm Trạch Dương còn nghiêm nghị nói với Manh Manh: "Manh Manh, không phải vì thích nên ba mới ăn, mà bởi vì nếu ăn mấy loại này vào sẽ rất nóng, gây hại cho cơ thể, ba không muốn để cơ thể của con không khỏe cho nên mới miễn cưỡng ăn cái này.” 

Nói xong, Lâm Trạch Dương còn liếm ngón tay của mình, dáng vẻ vẫn còn thỏa mãn. 

“Cháu gái nhỏ, đây là đồ ăn chú vừa mua, cháu ăn cái này đi." Có một người đàn ông trung niên thật sự nhìn không nổi nữa, đi tới, đặt một bàn đồ đặt trước mặt Manh Manh, còn hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương. 

Trong nháy mắt, khuôn mặt Lâm Trạch Dương lập tức trở nên nghiêm túc, nhìn Manh Manh, nói: "Manh Manh, ba nói với con thế nào rồi, cho dù có muốn như thế nào cũng không nên tùy tiện lấy của người khác, cũng phải nói một tiếng cảm ơn với người khác. Con không nói cảm ơn sao?" 

Manh Manh vội vàng nói với người đàn ông trung niên kia: "Cảm ơn chú.” 

"Cháu cứ giữ lại ăn, không sao, chú không phải là người xấu." Người đàn ông trung niên kia còn tưởng Lâm Trạch Dương đang từ chối ý tốt của mình nhưng lại không ngờ anh ta còn chưa nói gì, Lâm Trạch Dương đã ăn từng miếng từng miếng. 

"Manh Manh, con còn sững sờ ở đó làm gì, mau ăn đi, lát nữa nguội rồi sẽ không ngon đâu." Lâm Trạch Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua Manh Manh, vội vàng thúc giục nói. 

Người đàn ông trung niên kia há to miệng ở đó, không biết nên nói cái gì, cảm thấy nhân sinh quan của mình hoàn toàn bị sụp đổ, anh ta chưa từng thấy người nào lại không biết xấu hổ đến như vậy. 

Sau bữa trưa, Lâm Trạch Dương liền đưa Manh Manh trở lại trường học. Lâm Trạch Dương còn đứng chờ ở đó được một lúc nhưng không thấy bóng dáng của Sở Sở ở đâu, còn muốn đợi Sở Sở để cô đưa tiền cho mình. 

Chẳng qua thời gian còn dài, Lâm Trạch Dương là một người kiên nhẫn cho nên cũng không vội vàng, anh trở về công ty trước. 

Lâm Trạch Dương vừa trở lại công ty ngay lập tức cảm giác được bầu không khí trong công ty có gì đó không đúng, lúc anh bước vào công ty, ai cũng nhìn anh, hơn nữa ánh mắt rất kỳ lạ. 

Tạ Nghi vội vàng đi tới, vẻ mặt sốt ruột nói với Lâm Trạch Dương: "Anh đi đâu mà tôi gọi mấy cuộc vẫn không bắt máy vậy." 

Vẻ mặt của Lâm Trạch Dương tràn đầy nghi ngờ, nói: "Đã xảy ra chuyện gì?" 

Tạ Nghi suy nghĩ một chút, nói: "Anh có biết số lần anh nghỉ làm trong khoảng thời gian này đã vượt quá quy định của công ty rồi không, đã có người kể chuyện này cho phòng nhân sự. Bây giờ tổng giám đốc biết chuyện của anh rồi, sáng nay, tổng giám đốc có đến tìm anh, lần này anh thật sự gặp phiền phức rồi." 

Lâm Trạch Dương ngẩn người nhưng tuyệt đối không sốt ruột, tổng giám đốc không phải là Tần Quân Dao sao, mình đi đón Manh Manh cũng là do Tần Quân Dao yêu cầu mình cho nên Lâm Trạch Dương không sai. 

Lâm Trạch Dương chẳng những cảm thấy mình không sai mà còn cảm thấy mình chịu thiệt, Lâm Trạch Dương nhớ rõ lúc trước Tần Quân Dao có nói muốn chuyển tiền cho mình, cô gái thối kia nói không giữ lời, đến bây giờ vẫn chưa chuyển khoản. 

Đúng lúc đó, Triệu Cẩn Du đi tới, gõ bàn Lâm Trạch Dương, nói: "Lâm Trạch Dương, tổng giám đốc bảo cậu đến văn phòng của cô ấy một chuyến, ngay bây giờ.” 

Lúc này Lâm Trạch Dương đứng lên, sải bước hùng hổ đi về phía trước. Lâm Trạch Dương thề, hôm nay nhất định phải để Tần Quân Dao chuyển tiền qua, quá đáng ghét mà, phụ nữ ai cũng gạt người như vậy sao? Cô giáo Sở Sở kia cũng như vậy, Tần Quân Dao cũng như vậy, bọn họ có còn là phụ nữ không, có còn giống như một người phụ nữ biết gánh vác trách nhiệm không. 

Tạ Nghi nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Trạch Dương, cảm thấy Lâm Trạch Dương trở nên bi tráng, giống như chiến sĩ chịu chết đang lao tới pháp trường, một đi không trở về. 

Tạ Nghi không ngừng lo lắng. 

Rất nhiều người có cùng suy nghĩ với Tạ Nghi hoặc có thể nói toàn bộ người trong văn phòng lúc này đều cảm thấy Lâm Trạch Dương có thể sẽ bị sa thải. 

"Người như Lâm Trạch Dương thật ra cũng không tệ lắm, chỉ là hơi lười một chút, đi làm không làm việc toàn xem phim hoạt hình, công việc cũng làm không tốt, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, còn thường xuyên trốn việc, còn chống đối cấp trên." 

Thật không biết là người này đang khen hay đang chê bai Lâm Trạch Dương. 

"Đáng tiếc, một thanh niên trẻ tuổi như vậy lại bị sa thải rồi. Sau này có lẽ anh ta cũng rất khó tìm được việc làm, dù sao đánh giá của công ty trước cũng có thể ảnh hưởng đến chuyện tìm việc của anh ta sau này.” 

“Xem ra công ty chúng ta lại sắp tuyển người, cũng không biết người tiếp theo có phải là một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi hay không. Nhưng bây giờ lại đang ưa chuộng mấy ông chú ấm áp.” 

Một đám đồng nghiệp đều thảo luận sôi nổi, tất cả đều cảm thấy nhất định Lâm Trạch Dương sẽ bị sa thải. 

Tạ Nghi càng thêm lo lắng. 

Mà lúc này Trình Mạnh Cường đã vui vẻ chịu không nổi, tin tức là do hắn ta truyền ra ngoài. 

"Tạ Nghi, cô đang rất lo lắng sao? Không cần lo lắng, bởi vì Lâm Trạch Dương nhất định sẽ từ chức, ha ha." Trình Mạnh Cường nhịn không được mà nói với Tạ Nghi. 

Tạ Nghi không nói gì, chỉ cắn chặt môi. 

Trình Mạnh Cường vẫn cười như trước, cười đến mức muốn gãy thắt lưng, Lâm Trạch Dương, để tao xem, sau này mày sẽ còn kiêu ngạo trước mặt ta như thế nào nữa. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play