[ Trong cuộc hôn nhân này, không một ai có thể lành lặn thoát thân. ]

*

Buổi tối đầu tiên sau khi ly hôn, Khương Dao mất ngủ.

Khương Dao không phải người thích so đo, quyết định ly hôn ít nhiều cũng do xúc động nhất thời. Nhưng vào lúc nhân phẩm của anh bị nghi ngờ, tình cảm chân thành bị giẫm như giày rách, thì mọi rung động, quyến luyến, nhượng bộ của anh đều biến thành một trò cười.

Tinh thần anh đúng là được giải thoát, rất thoải mái, nhưng dù sao đã thật sự chung sống dưới một mái nhà với Quan Lãng tận tám tháng. Trong tám tháng này, chỉ cần Quan Lãng ngủ ở nhà thì nhất định phải ôm anh, đẩy thế nào cũng đẩy không ra. Có mấy lần nửa đêm hắn trở về còn rì rầm đánh thức anh, nhão nhão dính dính đòi quan hệ, hai người làm một nháy toát cả mồ hôi lại kéo nhau vào phòng tắm tắm rửa. Quan Lãng còn thích ôm anh hôn lấy hôn để, những khi uống say cứ luôn miệng kêu tên anh...

Dù khoảng thời gian cuối không mấy vui vẻ, nhưng cũng không thể hủy bỏ hoàn toàn những ngày tháng yên bình bọn họ từng ở bên nhau.

Mỗi khi nhắm mắt Khương Dao như phảng phất cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn ngay sau tai mình, duỗi tay muốn đẩy theo thói quen, lúc này mới nhận ra sau lưng không có ai cả. Anh mở to mắt nhìn căn phòng tối đen, không rõ vì sao lại nhớ tới hình ảnh Quan Lãng từng hôn mình trong rạp chiếu phim, dáng vẻ hắn lúc đó cứ như rất quý trọng anh vậy.

Khương Dao ngồi dậy bật đèn rồi dùng sức cắn mạnh lên cánh tay, để lại một vệt máu nhẹ nhàng uốn lượn trên da thịt. Đau đớn làm anh tỉnh táo, cũng khiến anh nhớ rõ ràng hắn đã khinh rẻ anh, ghét bỏ anh nhiều đến thế nào. Hắn hiểu lầm anh, nhốt anh trong nhà, bắt ép anh sống những ngày tháng ngột ngạt hít thở không thông.

Rung động trong bóng đêm chỉ là nhất thời, cơn đau đớn khổ sở mới là dài lâu và chân thật.

Khương Dao cứ ngồi như vậy đến tận khi nghe thấy tiếng chim kêu ngoài cửa sổ, lúc này anh nhận ra rằng mình không thể kéo dài tình trạng hiện tại thêm được nữa.

Anh tự nhủ, mình cần một khoảng thời gian để buông bỏ hoàn toàn.

Cả ngày hôm đó, ngoại trừ thời gian mở họp thì Quan Lãng gần như không nói tiếng nào.

Cái ôm cuối cùng với Khương Dao là anh buông tay trước, hắn im lặng nhìn theo bóng Khương Dao lên lầu, cảm thấy lồng ngực trống rỗng.

Hắn mất cả một buổi chiều suy nghĩ mới nhận ra, thứ cảm xúc muộn màng xuất hiện trong lúc ôm được gọi là "không nỡ".

Ngày đó Khương Dao đột nhiên xông vào cuộc sống độc thân của hắn, hắn từng kháng cự rồi chống đối, vất vả lắm mới quen được, vậy mà Khương Dao lại đi mất.

Thời điểm hắn về nhà, cái thùng giữ nhiệt siêu lớn vẫn nằm chỏng chơ trong góc bếp, là thùng đồ ăn của nhà hàng sao Michelin mà cả ngày hôm qua không ai buồn mở nắp ra nhìn.

Nếu là thường lệ, giờ này Khương Dao sẽ luôn xuất hiện trước mặt hắn đầu tiên, quần áo mặc nhà đã đặt sẵn trên sô pha, đồ ăn nhất định cũng chuẩn bị sẵn sàng, đôi khi anh còn bưng mấy món đồ uống tự làm rất ngon miệng ra cho hắn uống giải nhiệt.

Cho dù trong khoảng thời gian hai người cãi nhau, Khương Dao không còn săn sóc hắn như trước nữa, nhưng chỉ cần anh có mặt trong nhà thì cảm giác "về nhà" của hắn luôn trở nên khác biệt.

Quan Lãng đi vào bếp mở thùng giữ nhiệt, lấy từng hộp đồ ăn bên trong ra. Trải qua một ngày, vài món ăn có lẽ đã hỏng nên tỏa ra mùi vị rất kỳ quặc. Hắn lập tức nhắn tin cho chú Lương nói từ ngày mai bắt đầu sắp xếp dì giúp việc tới quét tước vệ sinh, sau đó đứng dậy đổ hết thức ăn đi, mở tủ lạnh kiểm tra.

Trong ngăn mát chỉ còn trứng gà, sữa và trái cây, bên ngăn đông lạnh trừ một ít thịt tươi còn có một ngăn kéo đựng sủi cảo cấp đông do Khương Dao làm từ lâu, để chuẩn bị cho mọi tình huống cấp bách.

Nhìn hộc sủi cảo này rốt cuộc Quan Lãng mới cảm thấy đói bụng. Hắn đếm mười lăm cái bỏ vào nồi nước, trông thấy phần còn lại không quá nhiều đành trả năm cái về chỗ cũ, sau đó lóng ngóng bật bếp nấu nước, chờ sủi cảo chín.

"Đồ cấp đông phải nấu lâu hơn một chút, nếu không sẽ xảy ra tình trạng vỏ ngoài chín nhưng bên trong vẫn sống nguyên."

Đột nhiên bên tai có tiếng người nói chuyện, Quan Lãng quay đầu nhìn căn bếp không một bóng người, chợt nhớ ra ở thời điểm bọn họ vừa kết hôn, có một lần hắn đi công tác trở về đã là nửa đêm, muốn ăn bữa khuya, Khương Dao vừa nấu sủi cảo cấp đông cho hắn vừa bâng quơ nói với hắn như vậy.

Quan Lãng lắc lắc đầu, hắn ngơ ngẩn nhìn mấy viên sủi cảo quay cuồng trong nồi nước sôi một hồi lâu, mãi đến khi vỏ sủi cảo vỡ nát, nhân bên trong hòa hẳn vào nước mới kinh ngạc nhận ra mình đã nấu quá lửa.

Hắn lấy thìa gian nan vớt sủi cảo, lúc rót giấm còn bất cẩn bắn tung tóe lên tay áo làm cả người toàn mùi giấm chua loét, bấy giờ chợt nhớ là mình đã quên thay quần áo ở nhà.

Hắn lười lên lầu thay áo bèn cởi luôn áo vest ra, vén cao ống tay áo sơ mi ngồi giữa ngôi nhà im ắng không một tiếng động, ăn hết một bát sủi cảo vỏ đi đường vỏ, nhân đi đường nhân.

Vị rất tệ, nhưng mà cũng rất ngon.

Nó tệ ở chỗ vỏ sủi cảo bị nấu quá nát, nhân thấm đầy nước không còn vị tươi ngon ban đầu.

Nó ngon ở chỗ, tất cả đều do Khương Dao tự tay gói dựa theo khẩu vị hắn ưa thích, trong nhân thịt trộn thêm rất nhiều cồi sò điệp, mỗi một miếng đều có thể cắn trúng.

Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra hình ảnh Khương Dao ngồi trong căn phòng này cán vỏ thế nào, trộn nhân ra sao, rồi tỉ mẩn gói từng cái sủi cảo...

Nhận ra mình lại nghĩ đến Khương Dao, Quan Lãng đẩy ghế đứng phắt dậy, chân ghế cọ xuống mặt sàn phát ra tiếng động cực kỳ chói tai.

Quan Lãng vừa lên lầu vừa thầm nghĩ, ngày mai còn phải dự mấy cuộc họp, hắn cần đi nghỉ sớm, không được tiếp tục suy nghĩ miên man nữa. Chỉ thiếu mỗi một Khương Dao mà thôi, chỉ là trở về nhịp sinh hoạt một thân một mình mà thôi, không có gì ghê gớm.

5 giờ sáng, lần thứ ba Quan Lãng ném cái gối trong lòng mình xuống sàn.

Suốt đêm hôm đó hắn chỉ lặp đi lặp lại một chuỗi động tác, mệt muốn chết —— cảm thấy lồng ngực quá trống vắng —— phải ôm đồ vật quen thuộc —— an tâm đi vào giấc ngủ —— bừng tỉnh —— ném gối xuống đất —— lại nhặt gối lên đặt về chỗ cũ.

Cái gối đó từng được Khương Dao nằm lên ngủ mỗi ngày, trên gối tràn ngập mùi của Khương Dao, kể cả trong chăn cũng có. Thường ngày hắn không nhận ra, bây giờ Khương Dao đi rồi, khứu giác hắn đột nhiên trở nên cực kỳ nhạy bén.

Quan Lãng rời giường lấy hộp thuốc lá leo lên sân phơi tầng ba, lúc hắn dựa vào lan can hút thuốc lại nhớ ngay đến cảnh tượng nửa đêm Khương Dao cũng ngồi hút thuốc ở chỗ này. Giọng anh rất khàn, bờ ngực đỏ hồng, trên người toàn là hương vị của hắn.

Hắn chán ghét cảm giác hiện tại, chán ghét tình trạng mất khống chế, chán ghét những cảm xúc không thích hợp trong lòng.

Đủ rồi.

Quan Lãng cúi đầu nhìn chăm chú vào điếu thuốc trên bàn tay phải, sau đó ấn đầu thuốc đỏ tươi vào mu bàn tay trái.

Tay trái lập tức đau đến co giật, đầu ngón tay run rẩy. Cơn đau khiến hắn tỉnh táo, cũng làm hắn ý thức được rằng Khương Dao đã đi thật rồi.

Anh sẽ không trở lại nữa.

Sáng sớm hôm sau, Khương Dao thu dọn mấy bộ quần áo rồi lên thẳng chùa Quân Linh.

Sau khi trình bày mục đích với đại sư Hoành Hải, đại sư liền cho một sư phụ khác ra tiếp đãi anh, đưa anh đến một gian phòng khách trong hậu viện. Người này dặn dò thời gian sinh hoạt và dùng cơm trong chùa xong thì rời đi.

Năm năm trước mấy gian phòng khách trong chùa đã được tu sửa, nhưng bầu không khí thanh u vắng lặng thì vẫn giống hệt như xưa.

Khương Dao ngồi trên chiếc giường phủ chăn đơn màu lam nhạt, cửa sổ trong phòng nhìn ra cảnh núi cây cối xanh tươi, ánh mặt trời giữa trưa xán lạn chiếu lên dòng suối chảy từ đỉnh núi, hơi thở mùa xuân tràn ngập trong mỗi ngóc ngách, cũng khiến tinh thần Khương Dao bình tĩnh trở lại.

Cũng dưới ánh mặt trời xán lạn đó, trong phòng ngủ chính ở biệt thự, dì giúp việc đang kéo hết vỏ chăn nệm đi giặt theo lời dặn sáng nay của Quan Lãng.

Bà mới kéo được nửa bộ ga trải giường đột nhiên nghe dưới lầu có tiếng mở cửa, ngay sau đó là một chuỗi tiếng bước chân dồn dập. Cửa phòng ngủ bật mở, dì giúp việc ngẩng đầu thấy Quan Lãng đã trở lại liền nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc.

Quan Lãng chạy hơi gấp nên thở dốc dồn dập, thấy dì giúp việc còn chưa kịp giặt mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn chỉ tay về phía tủ của Khương Dao, không biểu cảm mà nói: "Dì tháo ra chứ đừng giặt, cất vào cái tủ kia đi."

"À... được, thưa cậu." Dì giúp việc nhanh nhẹn tháo đồ, gấp gọn ga trải giường, vỏ chăn và bao gối, sau đó nghiêm túc xếp vào ngăn tủ quần áo trống không kia.

Lúc Quan Lãng lái xe quay lại công ty, hắn cảm thấy mình lùi giờ họp một tiếng đồng hồ chỉ để vòng về nhà làm chuyện vặt vãnh này, ắt hẳn là bị bệnh rồi.

Dù là người không tiếc cho đi hay người vô tư nhận lấy tình cảm, trong cuộc hôn nhân này, không một ai có thể lành lặn thoát thân.

Vào mùa xuân khi vạn vật sinh sôi nảy nở, khắp nơi ngập tràn hy vọng, một người phải vất vả buông bỏ, người kia đã bệnh tình nguy ngập.



Lời tác giả:

Xin lỗi, để mọi người chờ lâu rồi. Mấy ngày nay bận quá, từ từ sẽ khôi phục lịch update nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play