[ Ít nhất ngày mai trời vẫn đẹp. ]

*

Ngày hôm sau, Khương Dao dậy từ sáng sớm. Sau khi anh thu dọn hết hành lý kéo xuống phòng khách tầng một rồi ngồi đợi mất một lát, Quan Lãng mới ở trên tầng từ từ bước xuống dưới.

Quan Lãng mặc chiếc áo khoác len màu nâu nhạt, chất liệu rõ ràng rất thoải mái nhưng sắc mặt cực kỳ kém, toàn thân cũng không có chút sức sống. Lúc trông thấy Khương Dao, ánh mắt hắn sáng lên, nhưng liếc qua đống hành lý anh xếp bên cạnh lại lập tức sầm mặt.

"Em tưởng anh đi rồi." Quan Lãng đi đến trước mặt Khương Dao, "Chờ em để nói câu tạm biệt à?"

Khương Dao đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào cúc áo khoác trên người Quan Lãng: "Tôi... chờ cậu cùng đi Cục Dân Chính..."

Cục Dân Chính? Quan Lãng ngẩn người, ngay sau đó lập tức hiểu ra, cảm giác xấu hổ lẫn buồn bực dâng lên: "Khương Dao, anh nghĩ em xấu tính đến mức đó sao? Một phút anh cũng không chờ nổi phải ly hôn cho bằng được, chẳng lẽ em còn nuốt lời hứa cuội với anh à?"

Khương Dao vô thức lùi ra sau, là tư thế tự phòng vệ. Sau khi xác nhận Quan Lãng sẽ không có hành động khác mới hạ giọng: "Nếu đã quyết định rồi, làm sớm một chút vẫn tốt hơn."

Tuy không trả lời thẳng, nhưng thái độ không tin tưởng và phòng bị của anh đã quá rõ ràng. Quan Lãng nghẹn họng, lạnh lùng xoay người bước ra cửa.

Khương Dao vội kéo vali đuổi theo, lúc ra khỏi cửa chính, tài xế cũng đúng lúc xuống xe mở cửa sau cho Quan Lãng. Hắn không lên xe ngay mà vòng ra sau mở cốp xe, Khương Dao cũng ăn ý đẩy hành lý về phía đó.

"Để em làm, anh lên xe đi." Quan Lãng chủ động nhận nhiệm vụ cất hành lý, nhưng đêm qua hắn vừa đánh quyền cả đêm, còn không ngủ một phút nào nên thời điểm nhấc vali lên, cổ tay phải hắn suýt nữa không giữ nổi, may mà kịp vươn tay trái ra đỡ mới vững vàng đặt được vali vào cốp.

"Tay cậu..." Khương Dao đương nhiên có chú ý.

"Không sao hết." Quan Lãng không biểu cảm buông bàn tay hơi run rẩy xuống, vội vàng ngồi vào xe trước.

"Cậu chủ, cậu Khương muốn đi du lịch à? Chúng ta ra sân bay hay là..."

"Đi Cục Dân Chính." Quan Lãng rầu rĩ nói.

Tài xế liếc hai người ngồi sau từ kính chiếu hậu rồi im lặng nổ máy xe, kinh nghiệm làm việc nhiều năm mách bảo ông ta rằng lúc này không phải thời điểm nên nói lời thừa thãi.

Suốt đường đi không ai nói với nhau câu nào.

"Hai vị xác định muốn ly hôn đúng không ạ?"

Trên tầng ba Cục Dân Chính, nhân viên tiếp nhận và xử lý thủ tục ly hôn vừa ngồi vào bàn làm việc đã phải nhận ngay nhiệm vụ đầu tiên trong ngày.

Hai người thanh niên đến ly hôn trông rất cao, trong đó có một vị cực kỳ đẹp, làn da trắng bóc, biểu cảm lạnh lùng, lúc không mở miệng thoạt nhìn khá hung dữ. Vị còn lại ngũ quan đoan chính, da hơi sẫm màu nhưng cơ bắp săn chắc, khí chất ôn hòa.

Nhìn qua hai người rất xứng đôi khiến nhân viên công tác cảm thấy đáng tiếc, bọn họ đã bắt gặp rất nhiều trường hợp hôm nay ly hôn, qua mấy ngày lại kéo nhau tới xin tái hợp, cho nên nếu gặp phải tình cảnh quan hệ đôi bên không quá gay gắt, nhân viên thường sẽ cố gắng khuyên nhủ thêm mấy câu.

"Kết hôn vốn là chuyện không dễ dàng, hai vị có muốn... suy nghĩ thêm ít lâu nữa không?"

Quan Lãng nhớ lại cảnh tượng tám tháng trước mình và Khương Dao đi đăng ký kết hôn ở tầng hai, khi đó anh còn chuẩn bị chu đáo cả giấy bút, cả tờ tiền series xxxxx1314... Khương Dao còn chuẩn bị cả bao da để bảo quản giấy hôn thú, thái độ cực kỳ quý trọng...

Trong khi hắn đang miên man suy nghĩ, hai tờ giấy hôn thú bọc da đã được Khương Dao lôi ra từ túi xách.

Quan Lãng liếc nhìn hai bộ bao da mới tinh mà trong lòng hơi chua chát, ma xui quỷ khiến muốn duỗi tay ra cướp về, miệng nói: "Anh có muốn..."

Hắn muốn hỏi Khương Dao rằng anh có định suy nghĩ thêm một thời gian nữa không, hắn nhận ra mình hoàn toàn không muốn ly hôn một chút nào.

"Không cần, đây là giấy hôn thú, phiền anh giúp chúng tôi xử lý đi." Khương Dao trực tiếp đưa luôn hai tờ giấy hôn thú cho nhân viên công tác, lúc này mới quay đầu hỏi Quan Lãng, "Cậu vừa nói gì thế?"

"Không... Không có gì." Có đánh chết Quan Lãng cũng không chịu mặt dày cầu xin Khương Dao đừng ly hôn, đặc biệt là sau khi anh tỏ thái độ kiên quyết đến thế trước mặt người ngoài.

Nhân viên công tác thở dài nhận hai tờ giấy hôn thú, cho hai người ký vào thỏa thuận ly hôn xong mới bắt đầu xử lý thủ tục.

Thủ tục giải quyết rất nhanh, nhân viên lấy ra hai quyển sổ bìa đỏ mới toanh, đóng dấu đỏ lên mặt trên, lại dập thêm hai dấu nổi đè lên tờ giấy hôn thú rồi đưa lại cả bốn bản cho hai người.

Quan Lãng nhận về đọc kỹ, trên tờ giấy hôn thú bị hàng chữ to "Hai bên ly hôn, giấy chứng nhận đã mất hiệu lực" che kín, làm trái tim hắn cũng như bị ai siết chặt.

Hắn và Khương Dao... tại sao phải đi đến bước này? Rõ ràng ngày kết hôn mọi chuyện còn tốt đẹp lắm mà...

Hai người ra khỏi Cục Dân Chính, Khương Dao muốn mở cốp xe lấy hành lý thì bị Quan Lãng duỗi tay cản lại: "Anh đi đâu, để em chở anh đi."

Khương Dao muốn tránh lại phát hiện hôm nay Quan Lãng nắm tay rất có kỹ xảo, vừa không làm anh đau nhưng cũng không giãy ra nổi.

"Cậu buông..."

"Để em đưa đi, cho dù anh không nói, em vẫn tìm thấy địa chỉ nhà anh thôi."

Cuối cùng Khương Dao vẫn báo địa chỉ rồi cùng Quan Lãng ngồi lên xe. Chứng nhận ly hôn đã về tay rồi, anh cũng không sợ Quan Lãng làm gì mình nữa.

Tảng đá nặng nề trong lòng rơi xuống đất, trạng thái tinh thần Khương Dao hoàn toàn khác hẳn. Anh quay đầu ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, cảm giác như nỗi buồn bực suốt mấy tháng nay đã tan đi không ít.

"Trông anh... có vẻ vui quá nhỉ." Quan Lãng luôn quan sát nhất cử nhất động của Khương Dao cùng mỗi biểu cảm trên gương mặt anh. Giờ phút này hắn biết Khương Dao đang thật sự vui vẻ, toàn thân tản ra đầy không khí thoải mái dễ chịu.

Ly hôn với hắn khiến anh sung sướng như vậy sao? Trong lòng Quan Lãng cực kỳ hụt hẫng.

Khương Dao không trả lời cũng không quay đầu lại, bây giờ anh không còn phải nghiền ngẫm suy xét cảm xúc của Quan Lãng nữa, dù hắn có nói gì cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.

Chung cư đã ở trước mặt, hai người bước xuống xe, Quan Lãng lấy hành lý ra, Khương Dao nhận lấy nói tiếng cảm ơn, xoay người định đi lại bị Quan Lãng gọi về.

Khương Dao ngẩng đầu thấy sắc mặt hắn hơi không ổn. Đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhìn anh chằm chằm không chớp, đáy mắt hiện lên chút cảm xúc mà anh không hiểu, đôi môi mỏng mím chặt trông rất tủi thân.

"Tôi đi..."

"Em có thể... ôm anh một lần nữa không." Giọng Quan Lãng không lớn, còn hơi khàn khàn.

Khương Dao im lặng.

"Ly hôn cũng ly rồi, anh còn lo lắng gì nữa?" Quan Lãng bật cười tự giễu.

Khương Dao ngẫm thấy cũng đúng, mình nên hào phóng một chút mới phải. Thế là anh chủ động dang tay ôm lấy Quan Lãng, vừa định buông ra lại bị hắn dùng sức ôm chặt không bỏ, hai lồng ngực dán chặt vào nhau, thậm chí anh có thể nghe thấy rõ tiếng tim hắn đập thình thịch.

Hơi ấm từ cơ ngực rắn chắc truyền đến làm Quan Lãng hoảng hốt, dưới đáy lòng chợt nảy sinh một tia cảm xúc muộn màng.

Khương Dao vỗ vỗ lưng Quan Lãng, cất tiếng không nhanh không chậm: "Quan Lãng, sau này nhớ giữ gìn sức khỏe."

Quan Lãng không trả lời, Khương Dao tiếp tục bổ sung trong lòng.

Chúc em tương lai rộng mở, tiền đồ như gấm.

Cũng chúc em mạnh khỏe, sớm tìm được người mình thật sự yêu thương.

Căn hộ của Khương Dao vẫn còn giữ nguyên đồ nội thất và gia dụng, chỉ cần quét dọn sạch sẽ là vào ở được ngay. Sau khi lên lầu, anh dọn dẹp qua nhà cửa, giữa trưa gọi hộp cơm tùy tiện ăn đối phó, chờ đến chiều liền đến thẳng công ty.

Thời điểm anh đệ đơn từ chức, sắc mặt quản lý làm như không tin nổi, lãnh đạo nói mấy câu níu giữ giả dối, các đồng nghiệp thì ném ra ánh mắt hâm mộ hoặc ghen ghét hoặc hoài nghi. Khương Dao không thèm để ý đến bất cứ thứ gì, trong lòng chỉ cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Năm hai mươi mốt tuổi, anh tràn đầy nhiệt tình tiếp nhận công việc, chưa bao giờ chậm trễ, nhưng không một ai thật sự để tâm.

Năm ba mươi tuổi anh không ngần ngại bước vào hôn nhân, toàn tâm toàn ý vun vén gia đình, nhưng cũng không được như ý muốn.

Năm ba mươi mốt tuổi anh kịp thời ngăn tổn hại, từ bỏ cuộc hôn nhân ngột ngạt, rời khỏi cái công ty đã làm mình thất vọng suốt bao nhiêu năm.

Vào lúc Khương Dao bước ra khỏi công ty, bầu trời hoàng hôn bên ngoài rực sáng màu cam đỏ.

Ít nhất ngày mai trời vẫn đẹp.

Suốt cả đời người, thời tiết không thể cứ luôn xấu mãi được.

—-

Lời tác giả:

Đại cương vẫn đang sửa, sợ mọi người chờ lâu sốt ruột nên đăng trước một chương.

Chúc mừng Dao Dao ly hôn thành công! Độc thân muôn năm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play