Nửa tháng chạy ba kilômét, xà đơn, hít đất, huấn luyện phòng độc như thay da đổi thịt của Cố Tử An, góc cạnh trên mặt dần rõ ràng, mặt mày càng thêm sắc sảo, khổ người lên một khúc, tựa thanh kiếm thoáng cởi bỏ phong ấn, lộ ra hàn quang mạnh mẽ, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ ngố tàu.

"Muốn ăn thịt quá." Cố Tử An chép miệng sắp chảy cả nước miếng, đấm đầu gối nhức mỏi vì cao lên hai cái.

Mặc dù căn tin có cung cấp thức ăn mặn, nhưng cậu cảm thấy không đã ghiền, để miếng thịt mềm và nước ứa ra tổ chức tiệc trong miệng, càng tưởng tượng càng không nhịn nổi, cơn thèm ăn như vô số con kiến nhỏ bò trong bao tử, ngứa thấy sợ.

Sau khi quan sát hồi lâu, Cố Tử An lập ra phương án mua thịt nghiêm ngặt, vào giờ ăn trưa trốn giáo quan trực ban, lén chạy tới tường rào quanh căn cứ, vạch độ cao của tường, muốn thử xem sao.

Còn chưa bắt đầu trèo đã có một ông cụ đi đến, mặt chữ quốc, thịt gò má bởi vì da nhão mà hơi trễ xuống, hình thành hai đường cười sâu, híp mắt liếc ngực trái không đeo thẻ thân phận, hiền từ hỏi, "Chàng trai trẻ, cậu muốn làm gì vậy?"

"Cụ đến đúng lúc quá, có thể phiền cụ một việc không ạ? Giúp cháu đến siêu thị đối diện mua chút thịt chín?" Cố Tử An giả vờ đáng thương, móc ra tờ tiền đã thủ sẵn trong túi.

"Được, dù sao hôm nay ông cụ tôi cũng rảnh rỗi, cậu ăn không no sao?" Ông cụ cười híp mắt nhận, bày biểu cảm quan tâm đồng chí.

"Ăn no ạ, chỉ là thèm miệng." Cố Tử An ngốc nghếch sờ bụng, cười chân chất, nhưng cậu không biết trên cây có một cái camera đang nhấp nháy.

Bàn tay kí tên của Thẩm Mặc đang vừa làm việc vừa theo dõi livestream chợt khựng lại, mở trình duyệt nhập một cái tên, so sánh với ông cụ chạy việc vặt Cố Tử An tìm và tấm ảnh trang web đăng tải.

Ừm, là thượng tướng, tiện tay bắt được thượng tướng làm shipper cũng là một bản lĩnh.

Đan hai tay đỡ cằm, suy ngẫm khả năng Cố Tử An bị đuổi về nhà và biện pháp ứng phó.

"Cụ ơi, cảm ơn cụ nhiều!" Cố Tử An cười toe toét, lắc túi nhựa, đưa về phía ông cụ, "Cụ có muốn một chút không?"

"Hahaha, không cần, cậu cứ ăn đi!" Ông cụ khoát tay, nhanh nhẹn rời đi.

Ăn hết một hơi, hủy thi diệt tích túi nhựa, Cố Tử An lập tức cảm thấy cuộc đời viên mãn, chết không còn gì hối tiếc, lau miệng không khỏi cảm thán, "Hôm nay gặp được một người tốt."

Tập hợp xong, Thôi Yến Thư khục khịch mũi, nói giọng gió, "Cậu đi giết heo hả? Nặng mùi thế?"

"Có sao?!" Cố Tử An kinh hoàng, nghiêng đầu ngửi mùi trên người, âm thầm cầu nguyện giáo quan đừng lảo đảo bên mình.

"Thằng nhóc thúi nào bảo thượng tướng giúp đi mua thịt heo?" Giáo quan Trần còn chưa xuất hiện mà giọng đã tới trước, trừng mắt mở to, giày quân đội giẫm trên đất để lại dấu chân sâu.

Lông tơ của Cố Tử An dựng hết lên, vâng dạ giơ tay, nhỏ giọng, "Cái đó, hình như, là tôi."

Giáo sĩ Trần tức quá bật cười, đánh nhau quýnh lộn gây chuyện ông từng thấy, trèo tường chạy trốn ông cũng từng thấy, chỉ chưa thấy chạy xa như vậy, tốn sức lớn như vậy đi mua thịt heo, thế mà còn gặp được thượng tướng Tô đến thị sát!

"Được, cậu giỏi lắm!" Giáo quan Trần bật ra mất từ từ kẽ răng, Cố Tử An học theo Cố Đì-Bai, cố hết sức khiến mình trở nên vô tội.

Giờ cơm tối Cố Tử An bị giữ lại phạt chạy, sau đó dời ghế ngồi ở góc sân tập dưới một ngọn đèn đường viết thư kiểm điểm, cầm giấy nháp thân quen lên ngắm nghía hai lần, viết xuống mở đầu cần thiết trong thư kiểm điểm "Tôi sai rồi".

Nắn nót viết một ngàn, giữa chừng phản kháng yếu ớt vài câu, lén tìm một góc không bắt mắt viết, "Muốn ăn thịt là nhu cầu sinh lí, sai là sai ở chỗ bị bắt quả tang."

Các cư dân mạng nhanh chóng gõ từng câu từng chữ trên thư kiểm điểm của Cố Tử An lên màn hình chung, hiện trường đội quần công khai quy mô lớn, tiếng cười cạc cạc cạc chưa từng ngừng lại.

Thẩm Mặc thì cầm điện thoại thử quyên góp cho mấy nhóc đáng thương này một ít vật tư, bất ngờ nhận được tin tức mấy ngày sau sẽ có ngôi sao đi quay, anh có thể vào thăm.

*Từ khi livestream phát sóng đến nay, mọi người một truyền mười, mười truyền trăm, sôi nổi chạy đến xem, thậm chí các anh binh ngủ trưa cũng có mấy vạn người online, thảo luận tư thế ngủ phóng khoáng của XX.

Các fans nhận ra thân phận của Cố Tử An hét to "chồng!", "ba chồng!" qua không khí tới tắp, nếu như có người thống kê, gần như 70% người xem là người hâm mộ của Cố Tử An, bao gồm nhưng không giới hạn fan vợ, fan ba chồng.

Khu bình luận của quân đội mỗi ngày đều có người thổi phồng Cố Tử An, thậm chí còn có người tạo bầu chọn, suy đoán mùi pheromone của Cố Tử An.

Tô Đình Đình chính là một fan vợ chân chính, ai bảo người đàn ông Cố Tử An này ngọt ngào đến vậy chứ. Ở siêu thoại xé người mắng Cố Tử An ngốc một hồi, lại thổ lộ một phen dưới trang web của quân đội.

Cô cầm điện thoại lên, chứa chút than trách lẫn nũng nịu, "Ông nội, lúc nào ông mới dẫn con đi gặp Cố Tử An? Ông hứa lâu rồi mà, không đi nữa sẽ kết thúc đó."

"Thật ạ!" Sau khi nhận được câu trả lời, mắt thiếu nữ sáng lên, nụ cười tươi tắn lập tức nở rộ, gương mặt đỏ ửng vì phấn khích, cô kích động nắm chặt tay khua hai cái, "Aaa, con vui quá!"

_

Lời tác giả: quân đội sẽ không viết quá nhiều, chừng 10k chữ là xong, dạo này tác giả ngốc cứ viết nhầm tên chương, khóc (T^T)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play