"Nhỏ quá, mềm quá..." 

"Sao cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại thế?" 

"Tôi có thể sờ cậu ấy một chút không? Chỉ một chút thôi?" 

Lâm Úc không biết cậu bị động tác lắc lắc mình hay là giọng nói ríu rít bên tai đánh thức, cậu mở đôi mắt đen lúng liếng, mê mang nhìn mấy cái đốm sáng màu vàng đang kích động chạy qua chạy lại; mà những giọng nói ríu rít kia chính là phát ra từ những đốm sáng đó. 

Lâm Úc chớp chớp mắt, theo bản năng vươn "tay" xoa mặt một cái, nhìn mấy cái đốm sáng nhích tới nhích lui trước mặt, đột nhiên thả lỏng "tay", bắt đầu thấy hoảng sợ. 

"Ngao ô?" 

Lâm Úc vừa mở miệng lại bị chính âm thanh thú con của mình dọa sợ, cái đuôi cuộn tròn, lớp lông tơ màu trắng nhuyễn quanh người hơi hơi cứng đờ, làm cậu giống hệt như một đóa bồ công anh màu trắng. 

Những cái đốm sáng đột nhiên dừng lại vì giọng nói của cậu, lần nữa tụ tập trở lại. 

Một đốm sáng bị Lâm Úc dùng móng vuốt đè xuống vui vẻ phát ra âm thanh: "Úc Úc, chào cậu!" 

Y hệt hiệu ứng bầy cừu, mấy đốm sáng xung quanh Lâm Úc cũng bắt đầu kêu gào: "Úc Úc!" 

Lâm Úc dùng mười phút để tiếp thu được sự thật là sau khi chết, cậu đã biến thành một con thú. Sau đó cậu lại dùng hai mươi phút để biết được tình huống hiện tại của mình từ những đốm sáng và chúng nó rốt cuộc là gì. 

Dựa theo những lời từ miệng chúng nó, Lâm Úc chính là một con thụy thú. Vì xảy ra sự việc ngoài ý muốn từ lúc mới sinh ra nên cậu đã dấn thân làm thú nuôi của gia đình nhân loại, bây giờ chỉ là trở về chỗ cũ. 

Những đốm sáng kia cũng không phải tiểu tinh linh mà là ý thức của thế giới này hóa thành, có ý nghĩa là đại diện của vạn vật. Chúng nó có thể là hoa cỏ lá cây, cũng có thể là bất kỳ loại sinh linh nào. 

Nhóm đốm sáng hào hứng nói: "Cậu là người được ý thức thế giới thiên vị đó!" 

Lâm Úc có chút choáng váng, cuối cùng vẫn quyết định gọi chúng nó là tiểu tinh linh. Cậu không quá tin tưởng về thụy thú trong miệng chúng nó, dù sao cậu là người không hề có đặc điểm nào xuất chúng, từ nhỏ tới lớn vận khí giống hệt người thường. 

Thật ra những người khác ở Lâm gia đều may mắn hơn cậu, sự nghiệp luôn có thể gặp dữ hóa lành, tự thân bọn họ cũng luôn xuôi buồm thuận gió không hề gặp bất kỳ khó khăn nào quá lớn, đã lên tới độ cao mà người thường cả đời khó có thể với tới nổi. 

Càng như thế, Lâm Úc càng không thể nổi bật rực rỡ ở Lâm gia được, cậu chỉ như một con vịt xấu xí xám xịt chui vào góc. 

Lâm - vịt con xấu xí - Úc nhìn chiếc xe tải đang lắc lư dưới thân, nội tâm càng thêm phiền muộn với danh hiệu "thụy thú" vừa được sắc phong của mình. Nào có con thụy thú nào rơi xuống xe tải, lại không tìm được cách trèo xuống chứ? 

May mà hôm nay trời đầy mây, nếu không Lâm Úc sẽ biến thành một con thụy thú nướng chui. 

Lâm Úc phiền muộn giật giật móng vuốt, quan sát hướng đi của chiếc xe tải, nội tâm mơ hồ có một suy đoán: Hình như chiếc xe này đang đi về phía sân bay thì phải? 

Lúc đi ngang qua chiếc biển quảng cáo lớn ở trên đường, Lâm Úc bỗng thấy một bóng người quen thuộc, làm cậu sửng sốt một chút. Cậu theo bản năng quay đầu nhìn qua, vừa vặn chiếc xe tải dưới người phanh lại, làm cậu như một quả cầu tuyết lăn xuống dưói đất. 

"Ngao!" Lâm Úc nhắm chặt mắt, lần nữa cuộn người thành một cục. 

Sự đau đớn trong tưởng tượng không hề xuất hiện, Lâm Úc đã nghe được một giọng nói vui vẻ của một cô bé: "Chó con!" 

Lâm Úc phất phất đuôi, theo bản năng muốn ủy khuất nói: Tôi mới không phải là chó con đâu...Tuy nhiên từ miệng thốt ra lại là "ngao ô!" 

"..." 

Ở không xa truyền tới tiếng gọi lo lắng của cha mẹ cô bé: "Đồng Đồng, con mau quay lại đi! Nguy hiểm lắm!" 

Mẹ cô bé nhìn chiếc xe tải lớn ở ngay bên cạnh con mình, căng thẳng nhanh chóng chạy tới. 

Cô bé được gọi là Đồng Đồng nghe được tiếng của cha mẹ mình, nhanh chóng nhét chó con vào túi, lúc này mới chột dạ xoay người. 

Lâm Úc trốn ở trong túi cũng chột dạ. Cậu biết vì cô bé này còn nhỏ nên mới coi cậu là chó con, còn người trưởng thành khi thấy cậu có lẽ sẽ coi cậu thành một con quái vật, tránh cậu còn không kịp nữa là. 

Lâm Úc đã quen bị vứt bỏ theo bản năng cứng đờ người, nằm gọn trong túi không nhúc nhích, sợ bị bại lộ. Nếu bị ném xuống ở chỗ này, một mình lẻ loi như cậu rất khó tồn tại ở trên đường; có lẽ còn bị bắt đi nấu canh hay đi nghiên cứu gì đó... 

Lâm Úc yên lặng ôm chặt cái đuôi to xù lông của mình, giúp bản thân có thêm chút cảm giác an toàn. Cậu có thể cảm nhận được sự xóc nảy ở ngoại giới và âm thanh trò chuyện, qua đó phán đoán ra được gia đình này hẳn là sắp tới sân bay. 

Đồng Đồng cẩn thận không kéo khóa hết, để lộ ra một lỗ trống để Lâm Úc thở, còn trộm bỏ bánh bao vào trong, muốn cho chó con ăn. 

Lâm Úc rất nể tình cắn một miếng bánh bao, còn lo lắng sẽ làm dơ chiếc túi màu hồng của cô bé nên dùng mũi đẩy đẩy chiếc bánh bao ra ngoài. 

Đồng Đồng nhìn chiếc bánh bao bị mất một miếng, vui vẻ tới mức híp mắt cười mỉm. 

Mẹ Đồng Đồng nhìn chồng mình, vẻ mặt vốn có chút u sầu cũng chợt có thêm vài phần ý cười: "Hôm nay sao con bé vui vẻ thế nhỉ?" 

Cha Đồng Đồng ngồi ở ghế phụ cũng vui vẻ nói: "Từ lúc Đồng Đồng bị bệnh, anh chưa thấy con bé vui vẻ như thế này bao giờ. Xem ra quyết định rời khỏi thành phố S về quê của chúng ta là chính xác." 

Lâm Úc dựng thẳng lỗ tai nghe lén. Nơi này là thành phố S? 

Đời trước cậu sống ở thành phố H, ở khá gần thành phố S. Hai thành phố này đều rất phát triển, chẳng qua thành phố S vẫn tốt hơn. 

Lâm Úc muốn biết cô bé này bị bệnh gì, nhưng cha mẹ cô bé đều ăn ý không đề cập tới chuyện này, bên trong xe chỉ còn lại giai điệu nhẹ nhàng vang lên. 

Lâm Úc biết chính mình không thể nào đi lên sân bay với gia đình này, cậu định tìm một cơ hội trốn đi. Chẳng qua hình như cô bé Đồng Đồng kia cũng biết không thể mang theo một con vật còn sống lên sân bay thần không biết quỷ không hay nên bắt đầu trở nên lo âu, không muốn xuống xe. 

Đây là lần đầu tiên mẹ Đồng Đồng thấy vẻ mặt kháng cự của con gái mình, hốc mắt hơi chua xót hỏi: "Đồng Đồng ngoan, chúng ta về quê nhé? Ở đó an tĩnh, không khí trong lành. Cha mẹ còn có thể ở bên cạnh con mỗi ngày, rất hợp để con chữa bệnh. Có được không?" 

Đồng Đồng không nói lời nào, chỉ yên lặng lắc đầu tỏ vẻ không muốn. Cô bé đột nhiên cảm giác chiếc túi của mình đang nhẹ nhàng cọ cọ cánh tay, bên trong chứa đựng sự ôn nhu lẫn trấn an. 

Bằng mắt thường không thể thấy, một chút thụy khí từ Lâm Úc đã chui một chút vào trong cơ thể cô bé. 

Ý định của Lâm Úc là an ủi cô bé này một chút, cũng không biết hành động vô tâm này của mình đã ngăn cản được căn bệnh sắp chuyển biến xấu của đối phương. 

Thấy cô bé đã thoáng buông tay, Lâm Úc chủ động kéo khóa túi, không quay đầu mà như một cơn gió chạy thẳng ra ngoài. 

Đồng Đồng gấp tới mức hét to: "Chó con!" 

Mẹ Đồng Đồng hoảng sợ: "Cái gì?" 

Những việc này đã không còn liên quan gì tới Lâm Úc nữa. Ở ngoài sân bay có rất nhiều người, sợ bị người khác phát hiện nên cậu đã dùng bốn cái chân nhỏ chạy thoát, nhưng ngay một giây trước khi cậu chuẩn bị lẻn xuống dưới một cái thùng rác thì đột nhiên, có một thằng nhóc béo chạy ra. 

Thằng nhóc béo kia ôm một cốc trà sữa nhìn thấy cậu, hai mắt sáng ngời hô: "Hồ ly?!" Sau đó hùng hổ vọt tới. 

Lâm Úc cảm thấy không ổn, từ ánh mắt nóng lòng kia của đối phương cũng không hề thấy được sự thân thiện, làm cậu nhớ tới mấy đứa nhóc hư đốn. 

Lâm Úc theo bản năng xoay người chạy đi, bỗng nghe được một tiếng "loảng xoảng" từ đằng sau, cũng với đó là tiếng khóc rống của thằng nhóc béo vừa nãy. 

"Trà sữa! Trà sữa của tôi! Chú đền trà sữa cho tôi!" 

Lâm Úc quay đầu nhìn lại, lọt vào mắt cậu là một chiếc quần tây bị trà sữa làm ướt ống quần, sau đó hướng lên trên là một người đàn ông ít nhất cũng phải cao hơn 1m85, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt đạm mạc, khóe miệng thẳng tưng nói: "Là cháu đụng phải tôi." 

Đó là một người đàn ông có thể khiến người ta kinh diễm, khí chất quanh thân vừa cường đại vừa xa cách, trong mắt không chất chứa chút tình cảm nào. Cũng chính ánh mắt đó đã làm thằng nhóc béo kia vốn đang tính chơi xấu nghẹn tiếng khóc, chỉ biết ngậm chặt miệng nấc cụt. 

Hoắc Vọng đột nhiên cong khóe môi, nở một nụ cười không được tính là thân thiện, nói: "Hẳn là cháu nên nói xin lỗi với tôi." 

"Cách!" Nhóc béo kia sợ tới mức liên tục lùi về sau, đáp: "Xin, xin lỗi." 

Tới cả "hồ ly" cũng không bận tìm, trực tiếp quay đầu khóc lóc chạy đi tìm mẹ. 

Hoắc Vọng cầm ly trà sữa rơi trên mặt đất tùy tay ném vào thùng rác, sau đó thuần tục lấy ra một chiếc khăn tay trong túi, xoa xoa chiếc ông quần bị ướt. 

Lâm Úc trốn ở dưới thùng rác trộm nhìn đôi tay như tác phẩm điêu khắc kia của đối phương, vốn cậu nghĩ anh sẽ tức giận nhưng thức tế đã chứng minh anh đã sớm quen với mấy sự việc tai bay vạ gió này, bình tĩnh lau ống quần xong liền vứt chiếc khăn đi. Tuy nhiên đối phương lại không lập tức rời đi mà nhìn chằm chằm phía dưới thùng rác. 

Lâm Úc bị nhìn tới mức dựng thẳng lông, biết đối phương hẳn là đã thấy cậu khi bị thằng nhóc béo kia đụng phải. Sợ người đàn ông phát ra động tĩnh sẽ kéo người tới, cậu đành phải không tình nguyện dịch người ra, lộ ra đôi tai tròn tròn. 

Ngay chỉ một giây sau, Lâm Úc đã bị túm cổ xách lên, làm cậu sợ hãi quơ quơ chân: "Ngao ô!" 

Dưới ánh nhìn chăm chú của người đàn ông, chiếc đuôi lông xù của Lâm Úc dần dần thẹn thùng cuộn lại thành cục. 

Hoắc Vọng nhìn chằm chằm búi lông trên tay mình, hai cái lỗ tai tròn xoe như tai gấu, chiếc đầu tròn vo, cơ thể nhỏ nhắn và chiếc đuôi to tròn xõa tung, còn bốn chiếc chân ngắn cũn cỡn kia có thể trực tiếp xem nhẹ. Trên người nhóc ta không hề có một sợi lông khác màu nào, chỉ cần nhìn cũng biết được xúc cảm tuyệt hảo của nó. Móng vuốt hơi giống với mèo con, nhưng lỗ tai rõ ràng không phải mèo con hay chó con. 

Hoắc Vọng như suy tư gì đó, hỏi ra vấn đề mà anh quan tâm nhất: "Tại sao...mày lại không có cổ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play