Tôi dựa vào “moah moah” để vượt ải trò chơi sinh tồn

Chương 4: Dinh thự lúc nửa đêm (2)


1 tháng


Giọng nói của Bạch Dịch rất hay, dễ dàng khiến người nghe nảy sinh hảo cảm, biểu hiện lại trầm ổn và bình tĩnh, vốn dĩ Trình Tri Sơ đang cảm thấy vô cùng khẩn trương nhưng lúc nghe thấy giọng nói của hắn thì cậu không khỏi dần thả lỏng, cậu nương theo ánh trăng quan sát Bạch Dịch đang lẫn trong bốn người đồng đội khác.

Lúc này trời đêm bỗng nổi gió, thổi bay những đám mây đen đang che khuất bóng trăng, ánh trăng ảm đạm rơi xuống mặt đất, chiếu sáng khuôn mặt của mọi người, khi Trình Tri Sơ nhìn rõ dáng vẻ của Bạch Dịch, cậu không khỏi phải giật mình một chút.

Người thanh niên trước mặt có vóc dáng thon dài, dưới ánh trăng, da thịt hắn trắng nõn gần như trong suốt, đôi mắt kia lại tối như đêm đen, lấp lánh như những hạt châu báu đang chuyển động. Dưới khóe mắt phải của hắn có một nốt lệ chí, đuôi mắt hẹp dài hơi hướng lên trên lộ ra một chút mị hoặc, vẻ ngoài đẹp đến mức có vài phần không chân thật.

Hắn hơi cong môi, ánh mắt như có như không dừng trên người Trình Tri Sơ, mỉm cười dịu dàng gật đầu với cậu một cái.

Nụ cười này của Bạch Dịch, dù cho Trình Tri Sơ vốn là một tên trai thẳng, giờ phút này lại bị sự đẹp trai của hắn khiến cho rung động, suýt chút nữa đã thốt ra mấy lời thô tục, nhưng cũng may cậu kịp nuốt trở về, mỉm cười với Bạch Dịch một cái rồi nói: “Xin chào.”

Nói xong câu này, Trình Tri Sơ lại dời tầm mắt qua ba vị đồng đội khác, gồm một nam hai nữ, trong đó có một đôi nam nữ đứng rất gần nhau, còn mặc đồ đôi, rõ ràng là người yêu, cô gái còn lại thì đeo mắt kính, thoạt nhìn điềm đạm nho nhã, hình như là một cô gái ngoan.

Cô gái trong đôi uyên ương kia giờ lại nhìn chằm chằm Bạch Dịch, ánh mắt có chút sững sờ, bạn trai cô gái này thấy thế sắc mặt liền tối sầm, dùng sức ôm cô ấy vào ngực, trừng đôi mắt đầy địch ý với Bạch Dịch, lúc này cô gái kia mới hoàn hồn lại, qua loa an ủi bạn trai cô vài câu, bạn trai lập tức trở nên nịnh nọt, nói mấy lời yêu đương sến súa, Trình Tri Sơ nghe thấy cả người liền ngứa ngáy, nhịn không được tự sờ sờ cánh tay mình.

Lúc này hệ thống bắt đầu giới thiệu bối cảnh của phó bản này.

[Đây là một căn nhà ma vô cùng nổi tiếng, đời trước của nó chính là một dinh thự cổ xưa thuộc sở hữu của gia đình quý tộc Solza.]

[Từ trăm năm trước, dinh thự xa hoa xinh đẹp này hệt như là một viên minh châu sáng chói, lộng lẫy thơ mộng, là nơi mà mọi người hằng mong ước, nhưng vào hai mươi năm trước tất cả đột nhiên kết thúc.]

[Hai mươi năm trước, con gái út của gia tộc Solza cùng với chồng mới cưới của nàng chuyển vào sống trong dinh thự, trở thành vị chủ nhân mới của dinh thự, nhưng không đến một năm, đôi vợ chồng son cùng với tất cả người hầu đều chết thảm trong dinh thự, sau đó hai người chủ nhân đời tiếp theo đều tử vong một cách kỳ lạ.]

[Đến hiện tại, căn dinh thự từng huy hoàng một thời đã hoàn toàn bị bỏ hoang, những câu chuyện xưa khủng bố liên quan đến nó được lưu truyền rộng rãi trong khu vực, trở thành sự tồn tại cấm kỵ nhất.]

[Thân là thành viên của câu lạc bộ ma quái, năm người các bạn cảm thấy cực kỳ hứng thú với câu chuyện xưa của căn dinh thự này, cũng hẹn tối nay sẽ cùng nhau đi thám hiểm dinh thự, tìm hiểu sự thật ẩn chứa sau nó.]

[Nhiệm vụ chính 1: Điều tra chân tướng.]

[Nhiệm vụ chính 2: Sống sót rời khỏi dinh thự.]

[Nhiệm vụ đặc thù của bạn: Thu thập sách, hôn môi với Boss. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ đặc thù, cho dù hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ chính cũng không thể rời khỏi phó bản.]

[Một khi tiến vào bên trong dinh thự, trò chơi xem như bắt đầu.]

[Chúc cậu chơi thật vui vẻ.]

“……….”

Nghe giới thiệu nhiệm vụ xong, khóe miệng Trình Tri Sơ không khỏi giật giật — còn chơi vui vẻ, cho cái nhiệm vụ đặc thù chẳng khác gì là rác rưởi thì còn vui thế nào được?!

“Xin hỏi nên xưng hô với các cậu thế nào?”

Đúng lúc này, khi mọi người đều đã nghe xong giới thiệu của phó bản, Bạch Dịch vừa cười vừa nói.

Cô gái nho nhã kia hình như rất hướng nội, còn có chút sợ hãi nên không nói gì, cô gái trong đôi uyên ương kia lại rất muốn nói nhưng cô lại bị bạn trai mình ngăn lại, đồng thời hắn ta còn hừ lạnh với Bạch Dịch một tiếng, hiển nhiên là vẫn còn rất khó chịu chuyện ban nãy bạn gái mình nhìn Bạch Dịch nên muốn ra uy với Bạch Dịch.

“Chào mọi người, tôi là Trình Tri Sơ. Ừm…. Hy vọng lát nữa chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau, mọi người cùng nhau vượt qua phó bản.”

Trình Tri Sơ không muốn trò chơi chưa bắt đầu mà đội ngũ đã xảy ra nội chiến, vì thế anh xung phong giới thiệu bản thân trước.

“Chào mọi người, tôi là Lộ Vân Tĩnh….”

Cô gái có vẻ ngoài thanh tú điềm đạm nhỏ giọng nói, sau khi Trình Tri Sơ nghe xong thì có chút muốn cười, cô gái này người cũng như tên, quả thật điềm đạm đến mức không thể điềm đạm hơn.

Nhưng giây tiếp theo, Lộ Văn Tĩnh bỗng nhiên lấy từ trong ba lô ra một cây xà beng rất dài, trên thân cây còn loang lổ vết máu, “tách” một tiếng, trên mặt đất xuất hiện một giọt máu rơi xuống.

Trình Tri Sơ: “…….”

“Chào mọi người, tôi là Nhậm Tuyết, đây là… là bạn trai của tôi, Vương Kiến Minh.”

Cô gái xinh đẹp trong cặp đôi kia không để ý đến sự ngăn cản của bạn trai mình, giới thiệu tên hai người bọn họ, đồng thời không quên nở một nụ cười ngọt ngào với Bạch Dịch: “Bạch Dịch, rất vui được làm quen với anh.”

Bạn trai Vương Kiến Minh đứng sau lưng cô, sắc mặt trầm như nước, hiển nhiên là rất không hài lòng chuyện bạn gái mình nói chuyện với Bạch Dịch, nhưng lúc này hắn ta không ngăn cản nữa, chỉ không cam lòng đứng nhìn.

Nhìn dáng vẻ của hắn ta, cộng với thái độ đầy lấy lòng khi nói mấy lời yêu đương, Trình Tri Sơ liền hiểu ngay Vương Kiến Minh này tám chín phần là “lốp dự phòng” của cô bạn gái Nhậm Tuyết, gần đây vất vả lắm mới được chuyển lên chính thức, gặp người đàn ông nào cũng nhìn người ta như nhìn kẻ trộm, sợ họ sẽ cướp bạn gái của mình.

Nhưng mà từ sự ngập ngừng kỳ lạ ban nãy của Nhậm Tuyết, có thể thấy cô ta cũng không thích Vương Kiến Minh cho lắm, ngay cả việc thừa nhận hắn là bạn trai mình cô ta cũng có hơi miễn cưỡng, hệt như có thể đá hắn bất cứ lúc nào.

Mà Vương Kiến Minh nhất định xem Nhậm Tuyết là nữ thần của mình, còn tại sao bản thân hắn lại ở đây, có lẽ cũng là vì vào theo nữ thần của hắn, tỷ như nữ thần nói cô cảm thấy rất sợ hãi, người này liền không thể từ chối lập tức vỗ ngực nhận lời, thông qua việc tiếp xúc app để trở thành người chơi, còn nói nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt,…

Lúc này Nhậm Tuyết vươn tay về phía Bạch Dịch, nhưng Bạch Dịch chỉ nhàn nhạt cười, cũng không bắt tay với cô, hơi gật đầu nói: “Nếu mọi người không còn vấn đề nào khác vậy thì chúng ta đi thôi.”

Nhậm Tuyết cắn môi dưới, lộ ra vẻ mặt buồn bã, Vương Kiến Minh vừa nhìn thấy liền đau lòng, hung dữ trừng mắt với Bạch Dịch một cái rồi vỗ ngực nói: “Tiểu Tuyết à, có vài người vừa nhìn liền biết không đáng tin, em đừng đối xử tốt với hắn như vậy, em yên tâm, có anh ở đây, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt!”

“…… Khụ.”

Trình Tri Sơ hắng giọng một cái mới có thể nhịn được tiếng cười sắp bật ra ngoài. Không được, cậu không thể cười ra tiếng được, nếu vậy thì rất kỳ cục, cậu sẽ kéo tất cả cừu hận lên đầu mình mất.

Vì thế cậu trưng ra gương mặt nghiêm túc đáp lại lời Bạch Dịch: “Vậy thì vào thôi.”

“Được.”

Bạch Dịch lại mỉm cười với cậu, chủ động đi đến bên cậu, đi song song cùng cậu, còn dịu dàng cười nói với cậu mấy câu.

Nhìn thấy Bạch Dịch thân thiết với mình như vậy, Trình Tri Sơ có hơi thụ sủng nhược kinh*, ban nãy cậu nhìn thấy thái độ của Bạch Dịch đối với người đẹp Nhậm Tuyết vẫn luôn duy trì ở mức lạnh nhạt, còn tưởng Bạch Dịch trông hiền lành nhưng thật ra lại khó ở chung, không ngờ thực tế hắn lại giản dị và dễ gần như vậy.

*Thụ sủng nhược kinh: có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

Trong lúc nói chuyện, bọn họ cũng đã đi đến trước cửa lớn dinh thự, cửa gỗ màu đen được chạm trổ hoa văn đã có hơi mục, sơn bong tróc từng mảng lộ ra lớp gỗ đầu, trên đó còn có một lớp tro bụi và mạng nhện, bên trên bức tường cạnh cửa có dám một tờ báo ố vàng.

“ “Chấn động! Dinh thự Solza lại chết thêm một người, danh xưng quỷ trạch quả không sai”…..”

Trình Tri Sơ lấy đèn pin cầm tay trong ba lô ra, để sát vào, chiếu sáng những từ ở bên trên, hơi nhíu mày đọc tiêu đề.

Đèn pin này là vật cậu lấy được sau khi mở gói quà tân thủ, vĩnh viễn có điện, mỗi người chơi chắc chắn sẽ nhận được một cái đèn pin hạt nhân này trong gói quà tân thủ.

Cùng với nó còn có ba bình thuốc bổ máu sơ cấp, 10 mảnh vũ khí và hai kỹ năng.

Mảnh vũ khí dùng để kết hợp thành vũ khí, mảnh nhỏ càng nhiều, vũ khí hợp được sẽ càng cao cấp, Trình Tri Sơ tạm thời không dùng mảnh nhỏ, bởi vì 10 mảnh vũ khí cũng chỉ có thể hợp thành một cây côn bằng gỗ nhỏ, căn bản không có tác dụng gì cả.

Còn hai kỹ năng kia, một cái là kỹ năng “Chú thích văn tự sơ cấp”, nhờ nó nên hiện tại cậu mới có thể xem hiểu nội dung tờ báo nước ngoài này. Kỹ năng còn lại là “Gợi ý manh mối sơ cấp”, sau khi sử dụng kỹ năng, cậu có thể nhìn được manh mối nhấp nháy, nhưng sau một lần sử dụng kỹ năng sẽ làm lạnh nửa tiếng, hơn nữa giới hạn sử dụng là độ khó phó bản phải ở dưới mức khó mới có thể sử dụng được.

Tuy rằng hai kỹ năng này đều rất thực dụng, nhưng chuyện làm Trình Tri Sơ muốn khóc nhất chính là, cậu không mở ra được vũ khí gì cả, có nghĩa là bây giờ trong tay cậu hoàn toàn không có gì hết, nếu ma quỷ tới mà đồng đội bỏ rơi cậu, vậy cậu nhất định sẽ chết, dù sao năng lực hôn môi vượt phó bản của cậu chỉ có tác dụng với Boss, đối với mấy con quỷ khác hoàn toàn vô dụng.

Tạm thời cậu không nói những chuyện này cho đồng đội nghe, bởi vì cậu cũng không biết những người đồng đội này có đáng tin hay không, nhưng cũng may trong nhóm người bọn họ chỉ có một mình cậu là có kỹ năng chú thích văn tự, tất cả manh mối chỉ có thể nhờ cậu đọc, chuyện này có nghĩa đồng đội không thể vứt bỏ cậu được, nếu không tuyến nhiệm vụ chính “Điều tra chân tướng” sẽ không thể hoàn thành.

“Trong tờ báo này nói rằng vị chủ nhân đời thứ ba của dinh thự này, cũng chính là vị chủ nhân cuối cùng chết không rõ nguyên do.”

Xem xong nội dung tờ báo, Trình Tri Sơ cất nó vào ba lô, cũng nói sơ lại một chút cho những người khác nghe.

“Vụ án này xảy ra hồi mười năm trước, phu nhân của ông ta được phát hiện chết trong đại sảnh, thoạt nhìn thì giống như treo cổ tự sát, nhưng dây thừng bà ấy dùng thắt cổ lại cực kỳ ngắn, sao khi treo lên lại, hai chân cách mặt đất khoảng chừng hai mét cho nên bà ấy không có khả năng là tự sát, sau khi cảnh sát khám nghiệm hiện trường, cũng nhận định đây không phải là vụ án do con người làm ra.”

Trình Tri Sơ càng nói càng cảm thấy cả người lạnh run, mặt mày đám người Lộ Văn Tĩnh cũng tái nhợt, hiển nhiên là hơi bị dọa sợ, chỉ có Bạch Dịch vẫn luôn duy trình vẻ mặt bình tĩnh, dịu dàng hỏi: “Hiện trường có lưu lại manh mối gì không?”

“Cái gì cũng không có, tất cả đều rất sạch sẽ.”

Trình Tri Sơ lắc đầu: “Vậy nên cảnh sát mới nghĩ đó là oan hồn làm, bởi vì nó giống như hai vụ án trước, rất nhanh đã bị bỏ mặc, gia đình chủ nhân cũng nhanh chóng dọn ra ngoài, không ai dám tới đây tìm hiểu rốt cuộc nơi này đã giấu bí mật gì……..”

“…….”

Ánh mắt những người còn lại nhìn cánh cửa càng thêm sợ hãi, hệt như nó sẽ mở ra bất cứ lúc nào, lộ ra một cái miệng đen sâu không đáy cắn nuốt tất cả bọn họ vào trong.

“Két…… cọt kẹt —”

Ngay khi tất cả mọi người nhìn về phía cánh cửa, cửa lớn vốn dĩ đóng chặt đột nhiên phát ra một tiếng động quỷ dị, chậm rãi mở ra phía sau, lộ ra một khoảng không tối đen.

Từ đầu đến cuối không hề có ai chạm vào cánh cửa này.

Là nó tự mở ra.

—ฅ^•ﻌ•^ฅ—

Nhật ký của Bạch Dịch • Phần 4

Cô gái kia muốn bắt tay với tôi, đương nhiên là bị tôi từ chối rồi.

Sao tôi lại phải bắt tay với cô ta chứ.

Mỗi tấc da tấc thịt trên người tôi đều thuộc về Trình Tri Sơ, chỉ có em ấy mới có thể chạm vào tôi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 

Vở kịch nhỏ

Trình Tri Sơ: Tên đàn ông cổ đại trọng trinh tiết này từ đâu chui ra vậy, “bổn” trai thẳng đây không cần!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play